Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng quan sát hắn, giọng điệu trầm trọng hiếm thấy.

Từ Bắc Vọng thầm nghĩ, nàng đang lo lắng cho ta à?

Lão đại rất ít khi để bộc lộ thái độ như thế này.

“Nương nương, người cho rằng ti chức có bao nhiêu khả năng sẽ trở thành người đứng đầu?”

Hắn đột nhiên hỏi.

Đôi chân ngọc ngà của Đệ Ngũ Cẩm Sương bước đi trên mặt đất, thẳng thắn nói: “Năm trên một trăm.”

Năm trên một trăm?

Xác suất tính ra chỉ có năm phần trăm?

Thảo nào, nàng lại treo thưởng hấp dẫn như vậy…

Vì bị Lão Đại đánh giá thấp, Từ Bắc Vọng có chút thất vọng.

“Ồ.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương xét lại hắn mấy giây, trầm giọng nói: “Hai tên đứng đầu bảng Thiên là người đầu thai chuyển kiếp, tu vi kiếp trước chỉ thiếu chút nữa là Bán Bộ Chí Tôn.”

Nghe vậy, Từ Bắc Vọng không giấu nổi sự kinh ngạc.

Việc này rất giống như việc hai giáo sư của đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh đọc lại sách cấp ba, sau đó lại làm bài kiểm tra đại học một lần nữa vậy.

Đây là một cách nói giảm mức độ sát thương xuống thấp nhất.

Mặc dù mỗi thời đại của Thiên Xu đều không giống nhau, nhưng hai người họ chắc chắn đã đến đó một lần. Dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng đã sớm quen thuộc với một số quy định.

Tu vi và sự hiểu biết đều chiếm ưu thế, vậy thì người khác sao dám khiêu chiến?

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương đè lại ánh sáng nơi đáy mắt, chậm rãi nói: “Nếu không thể trở thành người đứng đầu Thiên Xu, thì ngươi không thể siêu thoát phi thăng.”

Nói xong, nàng ta khôi phục biểu cảm lạnh lùng, sau đó thong thả bước về ghế tựa, để cho tên chó săn từ từ tiêu hóa thông tin.

Biểu cảm của Từ Bắc Vọng không hề thay đổi, nhưng nội tâm lại dời sông lấp biển!

Nếu như hắn không thể siêu thoát, có nghĩa là không thể trường sinh, và phải chịu sự dày vò của năm tháng.

Nếu không thể siêu thoát không được, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lão Đại thăng thiên, hai người xa nhau mãi mãi.

Đừng nói tiếp tục làm chó săn, hắn vĩnh viễn không thể gặp lại nàng.

Từ lúc thành lập đến nay, tại đại lục Cửu Châu chưa từng xuất hiện người nào có thể thăng thiên.

Nhưng hắn có một loại dự cảm không lành, Lão Đại nhất định sẽ là người đầu tiên làm được điều này.

Nếu như Lão Đại đi rồi, vậy tuỳ tùng sẽ như thế nào đây?

“Người đứng đầu Thiên Xu sẽ nhận được một tia khí tức Hồng Mông, đây là vật phẩm cần thiết để siêu thoát.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương bình tĩnh nói.

Nàng ta ngừng một chút, ánh mắt trở nên ôn hoà.

“Bản cung hy vọng ngươi có thể lấy được nó.”

Yên tĩnh kéo dài

Từ Bắc Vọng im lặng thật lâu, bất ngờ hỏi: “Nương nương, người sẽ giữ lời hứa ban thưởng đúng không?”

Bờ má Đệ Ngũ Cẩm Sương đột nhiên hoá thành miếng ngọc lạnh giá, nàng cất âm thanh lạnh lùng nói:

“Phế vật, ngươi đừng chết ở bên trong đó!”

“A…”

Từ Bắc Vọng cười cười, nhẹ nhàng híp lại mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn bùng nổ tinh thần chiến đấu đến tột đỉnh!

Vì để có được nụ hôn của lão đại, ta chỉ có thể giết chết tất cả các ngươi!

“Chỉ còn ba mươi sáu ngày, ngươi cần phải cố gắng nâng cao tu vi lên một chút.”

“Cũng đừng xem nhẹ bọn sâu kiến này, chưa biết chừng, trên người chúng còn tàn dư của cường giả nào đó.”

Giọng nói của Đệ Ngũ Cẩm Sương nhàn nhạt, có lẽ nàng cảm thấy mệt mỏi, tay áo nhẹ nhàng phất qua, Từ Bắc Vọng bay thẳng vào cung điện.

Hắn ngồi xếp bằng, sau khi biết được thời gian còn lại không nhiều, hắn tiến vào trạng thái tu luyện trong nháy mắt.

….

….

Khí huyết nồng đậm bao phủ cung điện, vô số hư ảnh hung thú đang không ngừng giãy dụa trong sương máu, bọn chúng đang phát ra tiếng gào thét thảm thiết.

Nam tử áo trắng như tuyết nuốt chửng những giọt máu tươi đang lơ lửng ở xung quanh với tốc độ vô cùng khủng khiếp, nhằm áp chế nguồn sức mạnh cuồng bạo đang phát sinh bên trong huyệt Khiếu.

Không biết qua bao lâu, sương máu dần dần tan biến, bầu không khí cung điện khôi phục sự yên tĩnh thường ngày.

Từ Bắc Vọng chậm rãi mở mắt ra, sau đó ngừng vận chuyển Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công.

Cảnh giới càng cao, càng khó đạt thành, dục tốc bất đạt, nếu không sẽ phản tác dụng.

Tuy nhiên, Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công lại là một cái hang không đáy!

Hơn hai mươi ngày qua, hắn đã nuốt chửng mười bình tinh huyết của yêu thú cấp hai và tám bình tinh huyết của yêu thú Vương cấp!

Tất cả đều là phần thưởng của Lão Đại

Trong mắt người khác, lão đại chính là một khối băng vô nhân tính..

Tuy nhiên, bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng như băng ấy lại là sự dịu dàng mềm mại như tơ ngỗng.

Đương nhiên, nàng chỉ mềm mại với tuỳ tùng của mình mà thôi.

“Meo!”

Con mèo mập mập vẫn nằm trên song cửa sổ như thường lệ, hôm nay nó còn cài một đóa hoa đỗ quyên trên lỗ tai, đôi mắt mở to như hai ngọn đèn lưu ly.

“Xấu.”

Từ Bắc Vọng lời ít mà ý nhiều.

Con mèo mập mạp phồng má, nhấc móng vuốt rồi xé nát bông hoa đỗ quyên, nó lắc đầu thật lâu, cánh hoa bày thành hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Meo meo!”

Nó ra hiệu cho Từ Bắc Vọng sang đây xem.

Từ Bắc Vọng đi đến chỗ nó, hắn ta không khỏi nhíu mày.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy, tên ngu dốt này

Con mèo mập mạp cào lỗ tai, nó tiếp tục loay hoay với những cánh hoa bị nát.

Đôi mắt Từ Bắc Vọng bỗng cảm thấy chua xót, gian nan lắm mới nhận ra hai chữ: “Sinh nhật?”

“Hô!”

Con mèo mập mạp kêu meo meo sau đó tranh thủ thời gian để mổ mổ đầu.

Tiểu phôi đản chắc chắn sẽ làm thức ăn ngon cho đại phôi đản, đến lúc đó, meo meo ta cũng sẽ có phần!

Ha ha, meo meo thật thông minh.

Ánh mắt Từ Bắc Vọng có chút hoảng hốt, hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của lão đại ư?

Nàng chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi a!

Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, võ giả có thiên phú đứng đầu đại lục Cửu Châu chỉ sợ không có người thứ hai.

Tuỳ tùng cũng khó có thể theo kịp lão đại…

Từ Bắc Vọng gạt bỏ những tâm tư dư thừa, bắt tay chuẩn bị làm một chiếc bánh ngọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play