Tiếng ồn ào huyên náo ấy đột nhiên biến mất, bầu không khí lâm vào tĩnh mịch.

Khi nhìn thấy nam tử áo trắng đang hít thở thoi thóp, mọi người không khỏi chấn động.

Kẻ nào dám đả thương Từ công tử chứ?

Cửu Châu nhất định sẽ biến đổi, một trận gió tanh mưa máu chưa từng có sẽ xảy ra.

Bởi vì, Từ Bắc Vọng là vảy ngược của Đệ Ngũ Ma Đầu.

Vết thương ở trên người hắn, nhưng nỗi đau trong tim của nàng.

“Thời khắc chết chóc sắp đến rồi.”

Có ai đó khẽ thì thào, huyết dịch sôi trào như bị thiêu đốt. Bọn họ đã từng chứng kiến không ít cường giả phải gục ngã trước móng vuốt của Đệ Ngũ Ma Đầu.

“Từ huynh?”

Một tên thư sinh bày ra biểu cảm kinh hãi, hắn vội vàng đi lên xem xét.

Nghe được thanh âm quen thuộc, tiềm thức của Từ Bắc Vọng bỗng nhiên đánh hơi được nguy hiểm, hắn cố gắng chịu đựng cơn đau kịch liệt do xương sườn đứt gãy, sau đó mở mắt ra rồi đứng dậy.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Liễu Đông Phương cực kì hoang mang.

Thần sắc Từ Bắc Vọng vẫn lạnh lùng như cũ, hắn ta ăn mấy viên đan dược chữa thương để khôi phục khí huyết đang hỗn loạn.

Liễu Đông Phương không dám hỏi nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía đám người, khẩu khí lộ ra mấy phần kiêu ngạo: “Chư vị, ta từng làm tuỳ tùng của Từ công tử.”

Xoạt!

Bầu không khí nơi văn hội bỗng nhiên trở nên xôn xao.

Thấy nam tử áo trắng không phủ nhận, rất nhiều thư sinh lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Bọn họ sẽ vô cùng vinh dự khi có thể làm tay sai của Từ công tử.

Liễu Đông Phương vẫy tay với nữ tử mặc váy hồng đang ngồi bàn bên cạnh, sau đó cung kính nói: “Từ huynh, đây là Hoàn nhi, nàng là người yêu của tiểu đệ ta.”

Nữ tử kia có dáng người yểu điệu, khuôn mặt mỹ lệ, đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc.

Từ Bắc Vọng híp mắt lại, khẽ liếc nhìn tới tháp vận khí trên đầu nàng, chỉ vẻn vẹn hai mươi tầng, nhưng hào quang lấp loé tới tầng thứ chín mươi bốn.

“Với dung mạo tài hoa của ngươi, Từ huynh khó có thể cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm hao tổn khí lực khi theo đuổi một cô nương.”

Liễu Đông Phương cảm khái một câu, thâm tình nhìn về phía nữ tử: “Hoàn nhi, ngươi đồng ý đi cùng ta đi.”

Nghe vậy, những thư sinh xung quanh rất nhanh đã hiểu được suy nghĩ hiểm ác của Liễu Đông Phương. Hắn ta cố tình gài hàng nữ tử mềm mại đâm lao đành phải theo lao, nếu nàng từ chối hắn thì chẳng khác nào không nể mặt Từ công tử.

Đánh chó phải ngó mặt chủ.

Nữ tử tên Hoàn nhi đành phải nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

Liễu Đông Phương vui mừng khôn xiết, hắn ta tranh thủ thời gian, lấy đôi bông tai màu lam nhạt ra, nói với giọng điệu dịu dàng: “Đây là tín vật định ước mà ta đưa cho ngươi, nó rất hợp với nhũ danh của ngươi.”

Hào quang tăng mạnh!

Từ Bắc Vọng xác định, đôi bông tai này chính là cơ duyên.

Hắn bội phục Liễu thư sinh, không ngờ vận khí của tên này lại tốt đến như vậy.

Trong mắt Hoàn nhi loé lên một tia ghét bỏ, chỉ là một bảo vật Hoàng giai hạ phẩm mà thôi, vậy mà Liễu Đông Phương cũng không cảm thấy ngại ngùng khi lấy ra trước mặt mọi người.

Vì tình thế ép buộc, nàng đành phải đáp ứng trước, đợi một thời gian nữa thì sẽ rời khỏi hắn.

Hoàn nhi nở một nụ cười ngọt ngào, ngượng ngùng tiếp nhận.

“Đợi chút nữa.”

Từ Bắc Vọng không chút biểu cảm, thuận miệng bịa ra một câu chuyện: “Nha hoàn ở phủ ta rất thích thu thập bông tai…”

Hắn mới nói một nửa, Hoàn nhi đã nhanh chóng dâng lên.

Liễu Đông Phương đỏ mặt, hắn cảm thấy ghen ghét không thôi, nội tâm cũng có chút chua xót.

Từ Bắc Vọng gật đầu rồi cầm lấy đôi bông tai, sau đó hắn ném một cái bình đan dược Huyền giai về phía Hoàn nhi, sau đó lập tức bỏ đi.

Hoàn nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng thon dài, Từ công tử chính là nam nhân trong mộng của nàng.

Ánh mắt của nàng ta dần dần trở nên mê ly, hai bắp đùi kẹp chặt vào nhau trong vô thức.

….

….

Từ Bắc Vọng suy đoán đôi bông tai này có chứa trận pháp ở bên trong, mặc dù đây có thể chỉ là vật phẩm Thiên giai, nhưng không thể không nói.

Cảm giác khi cướp đoạt cơ duyên của người khác thật là mỹ diệu.

Một canh giờ sau, hắn trở lại cung Thái Sơ.

“Đường dài còn lắm gian truân, ta nên tìm kiếm từ trên xuống dưới.”

Lần này hắn đã đụng đến ranh giới của Lão Đại, nếu không thì cũng không bị đả thương nặng đến như vậy.

Nhưng giải quyết chuyện này như thế nào đây?

Chỉ cần hắn bạo gan, Lão Đại sẽ cho qua dễ dàng!

“Bùm!”

Hắn vừa mới bước vào vườn ngự uyển, nhưng dường như đâm phải một chiếc tường đồng vách sắt.

Từ Bắc Vọng đổi một phương hướng khác, tình huống cũng tương tự.

Sau khi bị đánh đuổi, cấm không được tiến vào!

“Meo…”

Con mèo mập mạp chui ra, lè lưỡi nhăn mặt với Từ Bắc Vọng, bộ dạng như muốn cười trên nỗi đau của người khác.

Từ Bắc Vọng chán nản cúi đầu, tâm sự nặng nề.

“Meo meo.”

Con mèo mập mạp nhảy vào trong ngực hắn, vươn đầu lưỡi rồi liếm liếm hắn.

Từ Bắc Vọng quay mặt chỗ khác, cau mày nói: “Ngươi cũng muốn hôn ta?”

Con mèo mập mạp có chút xấu hổ, hai bên má đỏ bừng, nó chỉ biết kêu meo meo lấy lòng hắn.

“Đi ra.”

Từ Bắc Vọng ném nó đi, bieuẻ cảm ghét bỏ: “Chờ ngươi biến thân thành mỹ nữ, ta sẽ cân nhắc một chút.”

Thể trạng càng ngày càng phình to, thật đáng lo ngại.

Hắn thở một hơi thật dài, lập tức hoá thân thành nữ chính trong truyện Quỳnh Dao, bày ra bộ dạng đầy thê thảm đáng thương.

“Thần sẽ có chừng mực, không làm vướng mắt nương nương nữa.”

Hắn nói xong, lấy ra một thanh chuỷ thủ sắc bén từ nhẫn trữ vật, không chút do dự mà cắt cổ chính mình

Phụt…

Cái cổ giống như đê đập sụp đổ, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Gió nhẹ lay động tà áo trắng tuyết, trông hắn bi thương thê diễm một cách dị thường.

“Meo!”

Con mèo mập mạp hoảng hồn, nằm rạp trên mặt đất rồi gào khóc.

Bầu không khí xuất hiện gợn sóng, nữ tử váy tím đột nhiên xuất hiện.

Mặt mày Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh buốt, tay áo vung vẩy, máu tươi đang chảy xuôi đột nhiên biến mất, ngay cả vết tích trên cổ cũng không lưu lại.

Từ Bắc Vọng hoàn toàn tỉnh ngộ, khàn khàn nói: “Nghiệp chướng của thần nặng nề, nên chết đi thì hơn.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng liếc xéo tiểu nhân đang làm bộ làm tịch.

“Nếu như nương nương còn tức giận thì thần sẽ trở về.”

Từ Bắc Vọng nói với giọng điệu khúm núm.

“Cút!”

“Lần sau bản cung nhất định sẽ thiến ngươi!”

Ngữ điệu hờ hững như lưỡi dao, bóng dáng của nữ tử váy tím đột nhiên biến mất không còn một dấu vết.

Đuôi mắt Từ Bắc Vọng khẽ nhếch lên, hắn thử xê dịch bước chân, chậm rãi đi vào bên trong vườn ngự uyển.

Chiêu trò khổ nhục kế quả thật rất vụng về, nhưng ai bảo lão đại lại quan tâm đến tùy tùng đâu, hắn mới bày trò một chút thì đã có hiệu quả rồi.

Con mèo mập mạp lắc lắc cái đầu đáng yêu lên, ra hiệu cho hắn hãy khích lệ kĩ năng diễn xuất của nó.

“Không tệ, ta sẽ ban thưởng cho ngươi một nồi lẩu.”

Từ Bắc Vọng ôm lấy nó, nhỏ giọng nói: “Không cho nương nương ăn.”

Tốt quá! Con mèo mập mạp nhảy cẫng lên hoan hô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play