“Sau này nhạt miệng mà đến tìm ta kiếm đồ ăn nữa, thì ngươi sẽ là con chó!”

Giọng nói lạnh nhạt vừa dứt, hắn không chút dây dưa lưu luyến mà rời đi.

Bỗng.

“Gâu!”

Mèo mập tranh thủ thời gian vội vàng sủa một tiếng, toét miệng lộ ra nụ cười hồn nhiên vô tư.

Nó muốn meo nhưng lại thôi, sau đó bỏ đôi móng vuốt lên trên bụng, ngượng ngùng ấn ấn một cái.

Biểu cảm Từ Bắc Vọng ngưng động.

Ngực của mèo ở trên bụng…

Lẽ nào Lão Đại ghen?

Nghĩ sao cũng cảm thấy rất hoang đường?

“Chuyện ta nhục nhã Cơ Minh Nguyệt sao?”

Từ Bắc Vọng cẩn thận từng li từng tí xác nhận lại một lần nữa.

Mèo mập gật đầu một cái.

Từ Bắc Vọng hoảng hốt, khàn giọng nói: “Ta tuyệt đối không có tâm tư kia đâu nha!”

Mèo mập gật đầu rất đồng cảm.

Meo meo không làm sai chuyện gì cũng phải úp mặt vào tường tự vấn, cho nên đã ăn nhiều thêm một miếng thịt, trong nháy mắt đã thấy meo meo xuất hiện trong rãnh nước bẩn.

Nàng ấy là người nói lý lẽ sao?

“Làm sao đây?”

Đầu óc Từ Bắc Vọng loạn cào cào.

Mèo mập nuốt viên kẹo hồ lô cuối cùng, “vút” một cái que xiên kẹo bay đi thật xa.

Liên quan gì đến meo meo chứ?

....

....

Ngày hôm sau.

“Ti chức đến để chào từ biệt.”

Từ Bắc Vọng cúi đầu, nét mặt cực kỳ bi ai.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nghiêng người nằm trên ghế dựa, lạnh lùng nhìn hắn, sau đó hất nhẹ cằm: “Cút!”

Hai chân Từ Bắc Vọng giống như mọc rễ, hắn ta di chuyển, ngược lại lấy từ ra một cặp cầu lông tinh xảo trong nhẫn trữ vật, cung kính nói:

“Tự tay ti chức chế tác…”

Lời nói chưa dứt, cầu lông đã bị cướp đi, đuôi chân mày Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn giữ nguyên sự băng lãnh: “Có thể cút rồi.”

Từ Bắc Vọng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tuần du trên phần ngực nở nang bị váy tím bó chặt.

Lần đầu tiên hắn không nhìn đến đôi chân ngọc tuyệt phẩm, ánh mắt dừng bên trên bộ ngưc nõn nà căng phồng.

Ánh mắt sắc bén như dao, cứ như thế nhìn chằm chằm vào đấy.

Không khí triệt để đóng băng.

“Còn nhìn cái nữa, bổn cung sẽ móc mắt ngươi ra!”

Từ trên chiếc ghế quý phi truyền đến âm thanh uy hiếp thâm trầm.

Từ Bắc Vọng nuốt nước bọt trắng trợn, giọng nói khản đặc: “Nương nương, nếu ti chức có thể đụng nhẹ vào đấy một chút thôi, cam nguyện bị đoạ xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được luân hồi!”

Ầm!

Trong khoảnh khắc.

Khí tức cuồng bạo cuồn cuộn, nam tử áo trắng bay thẳng lên trời, giam cầm giữa không trung, gió lốc thổi tóc tung bay phần phật.

Đôi mắt ngọc bích thâm thuý của Đệ Ngũ Cẩm Sương thoáng gợn sóng, nghiêm nghị nói.

“Dám nói lại lần nữa?”

Từ Bắc Vọng bị giam giữa không trung. cho nên không thể nhúc nhích, biểu cảm mặc dù ảm đạm vô thần, nhưng ngũ khí lại âm vang hữu lực: “Nó thật sự là quá đẹp đẽ, ti chức nhìn thoáng qua thôi là không thể cầm lòng.”

Khí tức cơ hồ đông cứng lại.

Đôi mắt xanh loé sáng, tựa hồ ẩn hiện sự đặc ý huênh hoang không dễ phát hiện.

Nàng phất ống tay áo, tư thái lười biếng nói: “Lần sau không được như thế này nữa, nếu không bổn cung sẽ thiến ngươi!”

Ầm!

Nam tử áo trắng rơi xuống đất.

Từ Bắc Vọng không màng đau đớn, nhịn không được phải tán thưởng sự cơ trí của bản thân.

“Là ti chức thất lễ, đều do toàn thân nương nương đều ngào ngạt dụ hoặc.”

Hắn không dám tiếp tục nhìn về phía vạt áo căng phồng bên trên nữa, vẫn là ngoan ngoãn thưởng thức đôi vớ da đen.

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ hất cằm, không vui nói: “Lời như vậy nói một lần là đủ rồi.”

Dừng một chút, nàng lại lạnh giọng cảnh cáo: “Sau này không được nhìn lung tung nữa, không nên khiêu chiến lòng nhẫn nại của bổn cung.”

Từ Bắc Vọng lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, vô cùng nghiêm túc: “Tuân mệnh!”

Lão Đại đúng là suy nghĩ không thông suốt, mỗi lần mình đều lạc mềm buộc chặt như vậy.

Hắn ta vội vàng đổi chủ đề, lấy búa gỗ ra từ trong nhẫn trữ vật.

“Nương nương, khí linh này ngoan cố vô cùng.”

Ầm!

Một đạo tử quang sáng chói đánh đến, búa gỗ vùn vụt không ngừng, sau đó trở về vẻ tĩnh lặng.

“Chết rồi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ hé môi son.

Răng rắc —

Theo sau cái chết của khí linh, búa gỗ nhất thời xuất hiện hai vết nứt vỡ.

Khí tức pháp bảo từ Thánh giai tuột xuống Thiên giai.

Từ Bắc Vọng tròn mắt: “Nương nương…”

Ong!

La bàn quỷ dị lơ lửng trên cao, bị hoa văn trận pháp quấn quanh mình, từng vật liệu luyện khí xuất hiện.

Đệ Ngũ Cẩm Sương tuỳ ý vung tay, hình thành một đạo vòng xoáy vận chuyển có quy tắc, hoá thành từng đốm sao sáng, rơi toàn bộ xuống cán búa.

“Được rồi.”

Đôi chân ngọc chập chùng, khôi phục dáng vẻ lười nhác.

Từ Bắc Vọng cảm nhận thử khí tức của pháp bảo, là thánh giai!!

Vẫn là Lão Đại có cách tốt nha.

Hắn vui vẻ đi lên, ra vẻ tự tin nói: “Nương Nương, chúng ta chơi bóng đi, ta lần này chắc chắn sẽ thắng người, quy tắc là…”

Đệ Ngũ Cẩm Sương đặc biệt có hứng thú nghe, tựa hồ có chút thong dong.

“Haha, vừa phế lại còn mê chơi, bổn cung ngược lại muốn xem ngươi làm sao thắng được ta.”

……

……

Trung Châu, Vọng Nguyệt Cổ Vực.

Từng luồng ánh sáng vụt qua chân trời, chiến xa phi thuyền ầm ầm kéo đến.

Khí thế mênh mông xen lẫn vào nhau, vô số thiêu kiêu tụ hội nơi này, tuỳ tùng đi theo sau bọn hắn đông nườm nượp.

Bất kỳ thiên kiêu hành tẩu giang hồ nào ở đây, đều có thể dẫn động sóng to gió lớn khuấy đục Cửu Châu!

Các truyền nhân của thế lực đại đỉnh cấp, vào mỗi dịp Vọng Nguyệt Cổ Vực cử hành đại hội đấu giá, đại đa số đều sẽ xuất hiện.

Cũng không phải thuần tuý chỉ vì muốn mua được bảo vật, bên trong còn có ý tứ gọt giũa sự tự tin lẫn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play