Tiếng hung thú hí vang đinh tai nhức óc, một cây xương thú khổng lồ dài tới mấy trăm mét theo gió vượt sóng mà đến, phía sau xương thú là hơn mười con hung thú khủng bố đang đứng bảo vệ ở xung quanh.

Một nam tử mặc áo choàng trắng như tuyết đứng trên xương thú, dáng vẻ không nhiễm bụi trần, khí chất siêu nhiên thoát tục, hắn ta tựa như một pho tượng trích tiên trẻ tuổi.

“Công tử, sắp đến quốc đô Đại Càn rồi.”

Đầu trâu mình hổ mang theo ý cười thật thà, cẩn thận đi cùng.

Vân Vụ Yêu Uyên như đi trên băng mỏng không dám lười biếng, lỡ đâu người này gặp phải bất trắc trên đường, Đệ Ngũ ma đầu tức giận, chắc chắn bọn hắn cũng bị vạ lây.

Chỉ vì muốn được an tâm, cho nên cả đám đã tự mình đưa hắn đến quốc đô.

Từ Bắc Vọng chăm chú nhìn tầng mây, cảm xúc quay cuồng trong lồng ngực khó có thể bình phục.

Trên đường đi, hắn đã biết nguyên nhân khiến thái độ của đám hung thú thay đổi, đồng thời cũng biết Lão Đại đã làm gì cho mình.

Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy xúc động mãnh liệt, tựa như bản thân đang đứng cô độc giữa bóng tối bỗng nhiên xuất hiện một chùm ánh sáng.

Cái gì nhẫn lão gia gia, cái gì viễn cổ truyền thừa, Từ Bắc Vọng đều không hề hâm mộ, cũng không muốn.

Ta có Lão Đại là đủ rồi.

“Dừng lại!”

Từ Bắc Vọng quan sát trấn nhỏ phồn hoa trên mặt đất, đột nhiên lên tiếng.

“Ngài đây là?”

Đầu trâu mình hổ nghi hoặc.

Từ Bắc Vọng vẫn luôn kiệm lời, sau khi phù văn thú cốt đáp xuống, hắn bước lên phi thuyền, hóa thành tử sắc kinh hồng mà đi.

Hắn thấy một tòa trấn nhỏ đang thêu thùa dệt tơ lụa, các nữ công cần mẫn lao động khổ nhọc.

Mười ngày sau.

Từ Bắc Vọng cảm thấy vừa lòng thoả ý đi ra.

Nhện tinh phun tơ thật sự là cực phẩm, vượt xa rất nhiều so với tơ tằm và cát tê đại lăng la.

Vớ không chỉ siêu mỏng mà còn tinh tế tỉ mỉ thuận mắt, đưa tay vuốt ve còn sinh ra cảm giác tê dại.

“Công tử, còn muốn đi đâu nữa không?”

Vẻ mặt đầu trâu mình hổ cực phẫn nộ, ngữ khí cũng âm dương quái khí.

Chúng ta hộ tống ngươi hồi kinh, ngươi thì hay rồi, thảnh thơi dạo chơi thế tục.

Tên này thật sự là quá kiêu ngạo, quả thực đã xem Yêu Uyên chúng ta như nô bộc để sai khiến!

“Ta thuận tiện xử lý nhiệm vụ của nương nương, có vấn đề gì sao?”

Từ Bắc Vọng nhíu mày nhìn về phía hắn, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ.

Nghe thấy cái tên này, thân thể cường tráng của đầu trâu mình hổ nháy mắt mềm nhũn, cứ thế run rẩy.

“Không có… Không có vấn đề gì.”

Hắn lộ ra một nụ cười lúng túng, bản thân cũng không thất kính.

Từ Bắc Vọng lạnh lùng nhìn hắn, thúc giục nói: “Tăng nhanh tốc độ.”

......

......

Chạng vạng tối.

Xương thú ầm ầm rung động, nghiền áp trời cao, giáng xuống ngoài thành Mang Sơn.

Đầu trâu mình hổ học theo con người mà chắp tay ôm quyền, phóng khoáng nói: “Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này chúng ta còn gặp lại.”

Trong lòng thầm bổ sung một câu, không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa!

Ỷ thế hiếp thú, tham lam vô sỉ!

Nếu ai cũng giống như ngươi, thì Cửu Châu sẽ không còn thổ nhưỡng cho yêu thú sinh tồn nữa.

Một thân áo trắng dậm chân bước ra.

Tiểu La Lỵ mặc váy hoa vẫn còn buồn ngủ, nàng chậm chạp đuổi theo, tâm trạng vội vàng nói: “Đến rồi, máu giao long đâu, ngươi từng thề với trời đất rồi.”

Nam tử tuấn mỹ chậm rãi xoay người, rất kinh ngạc nói: “Thề cái gì, trời đất nào? Có phải ngươi ngủ đến hôn mê không, sao lại bắt đầu nói năng bậy bạ rồi? ”

Ầm!

Giống như một đạo kinh lôi rơi xuống, đầu Tiểu La Lỵ choáng váng.

“Đồ vô sỉ, quy phù của Hồ tộc có thể cảm ứng được đất trời, số mệnh của ngươi nhất định sẽ bị tước đoạt!”

Nàng tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ánh mắt cũng ẩn chứa sự phẫn nộ ngập trời, vội vàng muốn lấy quy phù ra.

Trong phút chốc, thân hình mềm mại của nàng cứng ngắc như pho tượng, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nàng ta dường như đã bị một luồng khí tức vĩ đại giam cầm, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, chứ đừng nói đến chân khí.

Ầm ầm!

Tiếng vang ngập trời, hư không nứt ra, một con Phượng Hoàng hư ảo bay tới.

Vèo!

Phượng Hoàng dùng một chảo dò xét kèm theo các loại pháp tắc đạo âm, yêu hồ sáu đuôi trong cánh tay sống động như thật của Tiểu La Lỵ đột ngột biến mất.

Trong chốc lát, bầu trời lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

“Du Á!”

Muội muội mất đi, Tiểu La Lỵ bị dọa tới mức hoang mang lo sợ, gào thét thê lương về phía bầu trời xanh thẳm.

Từ Bắc Vọng chậm rãi đi về phía trước, vẻ trêu tức trong đáy mắt không dễ phát hiện.

Tiểu La Lỵ này tuy rằng ngu xuẩn, nhưng cũng không đến mức đần độn hoàn toàn. Nếu dám đi theo đến đây, thì nàng nhất định đang cất giấu con át chủ bài mạnh nhất để mở đường chạy trốn.

Chẳng qua, khi đụng phải Lão Đại, mấy cái thủ đoạn thông thiên đều vô dụng.

“Ngươi là tên lừa đảo!”

Bóng dáng thon dài của Tiểu La Lỵ tràn đầy oán hận, trong mắt không khỏi lưu lại nước mắt hối hận.

“Ngươi vi phạm lời thề, ngươi nhất định sẽ bị vận rủi của Thiên Đạo quấn thân, không còn vận khí hộ thân, sau này ngươi chính là ôn thần người gặp người trốn! Ta nguyền rủa đầu ngươi mọc sừng dài, mông lở loét, tim gan đều thối rữa mục nát!”

Phía sau truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng, Từ Bắc Vọng bỏ mặt làm ngơ, định thần đi vào kinh thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play