“Ha ha ha…”

Tiếng cười của Âu Dương Sách, Cốc Chủ của Độn Thế Cốc vang lên, điên cuồng mà thê lương, vô cùng bi thảm.

Đôi mắt đỏ lừ chảy ra hai hàng huyết lệ, môi khô khốc không ngừng run rẩy.

Môn phái không còn!

Người thân của hắn mất hết rồi!

“Từ ác liêu, cho dù ta có liều mạng cũng phải giết cả nhà ngươi!”

Tiếng gào tê tâm liệt phế, xen lẫn bi thương ngập trời, cảm giác tội lỗi cùng hận thù khắc sâu vào xương tủy.

Không nên như vậy.

Đệ Ngũ Ma Đầu lòng dạ ác độc!

Khóe mắt Âu Dương Sách sắp nứt ra, hơi thở cường đại lưu chuyển, điên cuồng bỏ trốn.

Bây giờ phải sống, chỉ có sống mới có thể báo thù!

Nhưng ngay lúc hắn vừa bay đi, cơ thể đột nhiên cứng đờ.

“Âm ầm.”

Hai đạo thần trụ nối liền trời đất, luồng khí màu đen quét qua, bốn hướng tối thui như mực.

Từ trong hư không lay động, có hai người đang đi tới đứng trước mặt Âu Dương Sách.

Một người đầu đội mũ nỉ đen, cầm pháp trượng dài trong tay, ở đỉnh pháp trượng còn có một con mắt đang chuyển động.

Người còn lại đeo mặt nạ sắt, phù văn lượn lờ quanh người, hư hư ảo ảo.

“Khuyết chủ có lệnh, phàm là người Độn Thế cốc thì giết sạch không tha, ngươi là người duy nhất còn sót lại.”

Giọng nói không chút cảm tình vang lên.

Cả người Âu Dương Sách như bị sét đánh, sự sợ hãi nháy mắt bao trùm, lục phủ ngũ tạng cũng run theo!

Người Phượng khuyết!

Hai cường giả cảnh giới Niết Bàn.

“Tại sao phải chém tận giết tuyệt như vậy!”

Hơi thở hắn cuồng bạo, ngửa mặt lên trời gào thét.

Hai người đối diện không nói lời nào, đồng thời lấy pháp bảo của mình, hai cỗ pháp lực tràn ra.

Sau một nén nhang, nguyên thần Âu Dương Sách bị nghiền nát, linh hồn đứt đoạn, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.





Hơi thở hoang sơ cổ kính phảng phất khắp núi non.

Một vùng mây đen cuồn cuộn, giống như vùng đất được tưới máu, rải rác xương yêu ma quái vật.

Trên mặt đất, nam tử áo trắng trở nên ảm đạm, cơ thể bị dây leo giam cầm.

“Ngươi thật xui xẻo…”

Tiểu La Lỵ bị trói bên cạnh, đôi mắt đẫm lệ hối hận.

Nàng không nên, ngàn vạn lần không nên theo người này đi vào Mê Ly Chi Vực.

Mới vừa thoát ra thì đã đụng phải cường giả Niết Bàn, may nhờ có bùa dịch chuyển mở ra thông đạo không gian.

Cứ nghĩ là tránh được một kiếp, ai nghĩ lại rơi xuống Vân Vụ Yêu Uyên, còn rơi vào khu vực trung tâm!

Mặc dù dịch chuyển ngẫu nhiên, nhưng không ngờ lại có khả năng rơi vào hang thú dữ, không biết vận số của tên khốn này đen đủi đến mức nào nữa!

Không có gì bất ngờ, hai người đều bị bắt giam tại nơi này.

“Bọn họ sẽ giày vò ta tới chết, hu hu hu…”

Tiểu La Lỵ nhắm mắt nghẹn nghèo, nước mắt rơi như mưa.

Từ Bắc Vọng lạnh lùng nhìn nàng: “Đừng gào nữa.”

“Hừ!”

Tiểu La Lỵ trợn mắt, nhưng ngay lập tức bật cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Để xem ngươi có chết hay không.”

Nếu thực sự rơi vào tuyệt cảnh, nàng sẽ cắt đuôi để cầu sinh, không đến mức chết ở đây.

Tên khốn này thật đáng thương, sau khi huyết tế được triệu hồi thành công sẽ bị yêu hồn thượng cổ đoạt xá.

Khí huyết cơ thể hắn tràn đầy, yêu vật nào mà không thèm thuồng chứ?

Bịch bịch bịch…

Đột nhiên, mặt đất vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Mùi tanh tưởi xộc vào mũi, một con gấu đen vạm vỡ với cái đầu giống sư tử đi tới, quanh người bao phủ ánh sáng xanh.

Nó dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn hai người, hơi thở hung hãn tàn ác, cười gằn nói: “Nữ nhân Hồ tộc rất dâm, chờ Đại đương gia xuất quan sẽ hưởng dụng ngươi.”

“Về phần ngươi, ha ha, sau này chúng ta sẽ thần phục ngươi.”





Giữa rừng đá hỗn loạn, có một động phủ rộng rãi, hàng nghìn con chim bay lượn quanh quẩn.

“Khi nào huyết tế kết thúc?”

Trên chiếc ghế vàng, một con rắn khổng lồ đang phun ra từng chữ, sương mù ngũ sắc tràn ngập không trung.

Nàng đi chậm lại, dần biến hóa thành một cơ thể nữ nhân nở nang khoảng 30 tuổi.

Khuôn mặt con người kia làm nàng cảm thấy thèm thuồng, trong mấy ngày nay, cho dù nàng ta nằm mơ cũng mơ thấy mình cùng hắn đến Vu Sơn Vân Vũ.

“Càn rỡ! Kiềm chế dục vọng của ngươi lại.”

Trên ghế thứ hai, một con thằn lằn vảy đỏ trợn mắt nhìn nàng.

“Con hồ ly kia kia đâu?”

Đôi mắt con thú đầu trâu mình hổ nheo lại.

Con thằn lằn nhìn hắn chằm chằm, giọng nói hùng hậu phun ra từ miệng nó: “Chờ Đại đương gia dùng xong, sau đó tới ta, tiếp theo mới tới ngươi, đây là quy củ!”

“Tuân lệnh!”

Đầu trâu mình hổ vui mừng đáp lại.

Bỗng nhiên.

Động phủ truyền ra tiếng hét thê lương chói tai.

“Nhị đương gia, không hay rồi!”

Một con thạch hầu run sợ chạy vào, móng vuốt cầm một chiếc vảy tỏa sáng.

Chúng thú cau mày, thạch hầu này phụ trách liên lạc với thế giới bên ngoài, chẳng lẽ lại có người mù mắt xông vào núi Vân Vụ sao?

Thạch đầu quỳ xuống đất, khóc nức nở: “Chúng ta gây họa rồi, đại nạn sắp ập đến rồi!”

Ồ!

Các mãnh thú đều nóng nảy bất an, cơn giận dữ trào dâng như thủy triều cuồng bạo.

Con thằn lằn hóa hình thành một lão già hung ác, tức giận nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vù vù!

Chiếc vảy tràn ngập yêu khí, phía trên hiện lên một khuôn mặt đẹp trai vô cùng.

“Bên ngoài đang điên cuồng lan truyền tin đồn, người này ngàn vạn lần không được đắc tội!”

Thạch hầu tay chân run cầm cập.

Bùm!

Giống như tảng đá lớn rơi vào mặt hồ, cả động phủ yên tĩnh đến quỷ dị.

Khuôn mặt này…

Không phải là người bị bắt kia sao?

Nữ nhân xinh đẹp cười nhẹ, nũng nịu nói: “Đây là người không thể đắc tội, con khỉ này ngươi tới trêu đùa ta sao?”

Thạch hầu nghẹn ngào: “Phu nhân, hắn là vảy ngược của Đệ Ngũ Ma Đầu.”

Nụ cười của người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên tắt ngấm.

Động phủ lại rơi vào tĩnh lặng, sự yên lặng chết chóc lan tràn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play