Nỗi tuyệt vọng mãnh liệt dâng lên như thủy triều trong lòng Cơ Vô Đạo, hắn cười điên cuồng: “Đại Càn hôm nay, chính là thiên hạ của Vũ gia!”

“Vũ Chiếu lộng quyền, cấu hại người tốt, xã tắc thiêng liêng, xã tắc này chẳng mấy chốc sẽ bị diệt vong mà thôi!”

Hắn nhìn mọi người lãnh lẽo, thốt ra một câu nguyền rủa đáng sợ.

“Chi-”

Một tiếng gáy lảnh lót phát ra từ hư không, một con hạc trắng đậu xuống hiên điện.

Lý Uyển Dung xoay người, dòng chân khí màu lam nhạt bắt đầu khởi động, mang hộp gỗ tử đàn trong miệng con hạc về tay.

Nàng ta mở chiếc hộp gỗ tử đàn ra, sau đó nhìn về phía chư vị quần thần.

Trong lòng quần thần ngầm thở dài, rồi gật đầu một cách khó khăn.

Chấp hành tử hình.

Ánh mắt Cơ Vô Đạo vô cùng hoảng sợ, hai gò má di chuyển qua lại, thân thể cũng không ngừng run lên.

Hầu kết của hắn cứ chạy lên xuống, mỗi lần hé miệng thì lại bị chân khí chặn ngang, cho nên không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Chân khí màu lam nhạt mang theo một viên thuốc màu đỏ đen, mạnh bạo đẩy vào trong miệng Cơ Vô Đạo.

Không gian lặng ngắt như tờ,

Cơ Vô Đạo đột nhiên vượt qua sự sợ hãi ban đầu rồi khôi phục lại sự bình tĩnh như mọi khi.

Hắn không kêu rên đau khổ, trái lại còn đứng lên một cách hiên ngang, sống lưng thẳng tắp như một thanh kiếm.

Từng cảnh tượng trong quá khứ thoáng hiện lên trước mắt hắn.

Dã tâm, truy cầu, dục vọng… tất cả đều dẫn về địa ngục lầy lội.

Đôi mắt dần mờ tối của hắn khẽ nhìn quanh chính điện, sau đó bắt gặp bóng dáng của nam tử có mái tóc hai màu trắng đen trong số các quần thần đang cúi đầu.

Hắn ta đang mỉm cười.

Đây là cảnh tượng cuối cùng Cơ Vô Đạo nhìn thấy trên thế gian này.

Thân thể của hắn tiêu biến từng tấc một, máu sôi ùng ục trút xuống như trận hồng thủy.

Đối diện với cảnh tượng máu me này, đám quần thần không biểu lộ bất kỳ điều gì. Một số người có lẽ cảm thấy mất mát bi thương, thậm chí còn không hiểu vì sao cục diện lại biến đổi nhanh như vậy. Tuy nhiên, tất cả bọn họ vẫn phải duy trì sự nghiêm nghị ở ngoài mặt, bởi vì đây là phép tắc.

Hoàng tử trưởng của vương triều Đại Càn cứ thế chết đi, sân khấu Cửu Châu đại lục này không còn chỗ cho hắn thể hiện nữa.

Quần thần không khỏi nhìn về phía nam tử tuấn mỹ đang đứng trong góc, có lẽ nào sân khấu kia sẽ thuộc về tên thiên kiêu có lòng dạ thâm sâu này?

Cơ Vô Đạo bị hồn siêu phách tán, những gì còn sót lại chỉ là một vũng tro bụi thấm đẫm máu tươi trên sàn nhà.

Gió thổi là bay.

Từ Bắc Vọng bình thản quay lưng bỏ đi.

….

….

Ngự đạo Hoàng thành yên tĩnh dị thường.

(*) Ngự đạo: Đường dành cho vua đi

Quan viên quyền quý nhìn chằm chằm nam tử áo trắng đang đi tới, nét hoảng sợ trong đáy mắt không thể nào che giấu.

Sự chấn động ở Văn Miếu đêm đó còn chưa biến mất, nay hắn lại gây ra sóng to gió lớn.

Tên nam tử này, một tay dàn cảnh để dồn hoàng tử trưởng vào chỗ chết, thủ đoạn mạnh bạo vô cùng!

Có vẻ như, ngoại trừ Đệ Ngũ Ma Đầu, hắn ta không sợ bất kỳ người nào.

Từ ác liêu có tâm tư ác độc, thủ đoạn tàn khốc, tính cách y hệt như Đệ Ngũ Ma Đầu. Cả hai bọn hắn đều lạnh lùng tuyệt tình, lúc nào cũng có thể ra tay lấy mạng người vì mấy chuyện nhỏ nhặt.

Tuy vậy, hắn ta lại có thiên phú dị bẩm, sự tồn tại của hắn đã khiến cho Đại Càn nhiều phen chấn động.

Tài năng không ai bì kịp này, liệu ai dám ngăn cản hắn chứ?

Trong số quần thần có mặt ở đây, những người phục thị Cơ gia đều bùng lên ngọn lửa thù hận mãnh liệt trong lòng, bọn họ phải cắn chặt môi mới kìm chế được.

Họ hận không thể vặn nát bộ mặt giả tạo của Từ Bắc Vọng, ngay đến xương của hắn ta cũng phải đem ra nghiền nát!

Đùng!

Không khí chấn động, một ông lão mắt màu đồng phát ra luồng sáng yêu tà, gào lên: “Từ Bắc Vọng hại hoàng tử Cơ gia chúng ta, ngươi chẳng còn bay nhảy được bao lâu nữa đâu!”

Giọng nói như tiếng sầm rền vang liên tục, chim muông khắp hoàng thành đều sợ hãi.

Đám quý tộc đều bị luồng khí này làm cho kinh sợ, khắc sâu cảm giác về lửa giận của hoàng tộc.

Thực ra giết Từ ác liêu không khó, chỉ cần diệt trừ ô dù của hắn là được.

Nhưng Cơ gia hiện này có năng lực đấu với Đệ Ngũ Ma Đầu sao?

Bọn họ có lẽ sẽ phải dựa vào Cơ Minh Nguyệt cung Lạc Hà để báo thù. Chỉ khi tranh đấu với thiên kiêu cùng thế hệ, Đệ Ngũ Ma Đầu mới chịu khoanh tay đứng nhìn.

Cho dù tu vi của Cơ Minh Nguyệt thần bí khó lường, Cơ gia còn cố tình khoa trương thêm vài phần nhưng nàng ta thật sự có thể trấn áp được Từ ác liêu ư?

Chủng hổ Vũ gia đã phải thất thểu chạy về tổ địa, có lẽ hắn đã quay về mộ khô để tiếp tục nằm gai nếm mật, khắc khổ tu hành.

“Nếu hoàng gia muốn ức hiếp tại hạ, tại hạ sẽ tiếp tục chiều theo.”

Lúc này, ngữ khí nhẹ nhàng của Từ Bắc Vọng truyền khắp ngự đạo, tà áo trắng đã sớm đi xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play