*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc Thích Thời Tự ra khỏi bệnh viện, hắn chỉ khoác một chiếc áo choàng dài, hắn không đến tìm Hàn Diệp trước, hoặc nên nói là, hắn biết có đến tìm Hàn Diệp thì cũng vô dụng.

Vì vậy, hắn đến nhà cũ nhà họ Thôi.

Một lần nữa hắn đến nơi này, Thích Thời Tự không nói được trong lòng mình là chán ghét nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn, nhưng cả hai lại trộn lẫn vào nhau và trở nên tê liệt, không còn bao nhiêu cảm giác.

Hắn vào trong theo sự chỉ dẫn của người làm, liền nhìn thấy Bạch Lê và Thôi Đình đang ngồi bên trong phòng khách chờ hắn, xa cách nhiều ngày lại nhận được loại đãi ngộ này, ánh mắt Thích Thời Tự tối đi, không nói thêm gì nữa, chỉ chọn một chỗ rồi ngồi xuống.

Thôi Đình nhìn Thích Thời Tự một cái, phát hiện đứa nhỏ này lại thản nhiên như thường, yên tĩnh ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề căng thẳng một chút nào.

Gã và Bạch Lê nhìn nhau, cuối cùng cũng mở lời nói trước.

Lời nói của Thôi Đình rất thành khẩn: Tiểu Tự à, ta hy vọng con biết rằng có một vài mối quan hệ không phải con muốn cắt đứt là có thể cắt đứt.

Ánh mắt Thích Thời Tự hé mở, rõ ràng dáng vẻ cực kỳ buồn ngủ, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo.

Giọng nói không nhanh không chậm: "Cho nên, ngài muốn nói rằng mọi thứ mà ngài đã hứa trước đây sẽ không có hiệu lực, phải không?

Thôi Đình nghiêm nghị nhíu mày, không biết làm sao để tiếp lời Thích Thời Tự, bàn tay đang mò mẫm mép cốc đổi thành một cái nắm, nhấp một ngụm nước.

Thích Thời Tự thấy vậy, thầm suy đoán tình hình đại khái trong lòng, ngược lại cười nói: "Tôi vốn không yêu cầu gì cả, lời hứa năm đó do các người đưa ra, nhưng dù cho có là Thích Thời Tự bây giờ hay là Thôi Thời Tự lúc đó, cũng sẽ không có vốn liếng gì để thương lượng trước mặt các người cả.

Thế nên, cần gì phải huy động nhiều người chứ?

Thích Thời Tự tăng giọng điệu của mình ở bốn chữ huy động nhiều người, động tác nhấc trà sạch sẽ lưu loát.

Bạch Lê cười khan hai tiếng: "Bất kể thế nào, Tiểu Tự à, cậu vẫn là con trai của bố cậu, cậu phải công nhận quan hệ huyết thống của mình chứ?

Nhưng các người đã từng nói chỉ có một đứa con trai là Thôi Húc. Tôi cũng rất đồng ý với các người. Thích Thời Tự vẫn cười, chẳng qua là giọng nói không khỏi trầm xuống, khiến người khác không rõ ý của hắn.

Tôi không mang họ Thôi, các người đã đồng ý.

Tôi biết bây giờ tôi nhấn mạnh những lời đó cũng không có ý nghĩa gì, dẫu sao trước giờ tôi cũng chưa từng có được sự lựa chọn.

Nhưng các người đang sợ cái gì chứ? Hàn Diệp sẽ không biết chân tướng, tôi càng không muốn anh ấy biết chân tướng hơn cả so với các người.

Nhà họ Thích và tôi cũng chưa từng có liên lạc, tôi cũng không có năng lực đồng thời xuất hiện cùng bọn họ.

Thích Thời Tự cố gắng hết sức để cầm tách trà bốc khói trong tay, định sưởi ấm một chút: Tôi dùng mạng của mình để đổi lấy tự do từ các người. Thích Thời Tự giương mắt, trong con ngươi màu mực dần dần sậm lại, giống như đang ngủ đông để che đậy nỗi buồn: Các người muốn lấy lại, tôi một thân một mình cũng chỉ có cái mạng này thôi.

Thích Thời Tự, cậu uy hiếp tôi! Thôi Đình vô cùng tức giận, vỗ mạnh bàn trà chấn động một cái.

À, tôi nào dám? Thích Thời Tự không bị bất kỳ thứ gì ảnh hưởng, thậm chí còn ôn hòa nhã nhặn nhấp một ngụm trà.

Hàn thị và Thích thị hợp tác không liên quan đến tôi, Hàn Diệp bởi vì Thôi Húc đã cứu mạng anh ấy nên nhất định sẽ không làm ra chuyện gì bội tình bạc nghĩa với nhà họ Thôi. Tâm trạng Thích Thời Tự biểu diễn cuối cùng cũng mất, nụ cười trên gương mặt phai đi, có chút xa cách mọi người.

Đừng lo lắng, tôi không định gây ra ầm ĩ gì lớn, các người cũng có thể thu hồi lại ý tưởng tôi muốn liên minh với Hàn thị và Thích thị để đánh bại Thôi thị. Bản lĩnh của tôi không cao đến vậy, cũng không có hứng thú với tiết mục báo thù gì đó. Không liên quan gì đến các người nữa là tôi đã rất vui mừng rồi. Thích Thời Tự nói xong cũng đứng lên, thời gian của hắn rất gấp, hắn còn muốn đi tìm Hàn Diệp.

Bất kể Hàn Diệp biết được bao nhiêu, dù sao hắn cũng phải gặp một chút, trò chơi của nhà họ Thôi quá vụng về, nhưng niềm tin của Hàn Diệp dành cho hắn cũng quá yếu ớt.

Ngày Thôi Húc chết, có rất ít người biết Thích Thời Tự cũng ở đây dạo chơi quanh quỷ môn quan một vòng.

Hắn bị buộc phải đưa trở lại bệnh viện từ cửa hàng tiện lợi, tay trái đang cầm học phí dành dụm được cho trường đại học, tay phải là giấy báo bệnh tình nguy kịch của Thôi Húc.

Thứ Thôi Húc cần là máu và tim của hắn.

Thôi Đình đỏ mắt không ngừng hút thuốc, Bạch Lê khóc lóc quỳ xuống cầu xin trước mặt hắn, cầu xin hắn cứu lấy con trai mình.

Hắn có tư cách gì để không đồng ý, có năng lực gì để nói ra được một chữ không?

Thích Thời Tự nhìn màn kịch trước mặt mình, chậm rãi nói ra điều kiện: "Tôi muốn rời khỏi nhà họ Thôi.

Thôi Đình kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu rõ ý của Thích Thời Tự.

Nhưng Thích Thời Tự chỉ tỉnh táo nhìn gã, không nhân nhượng chút nào: "Tôi đồng ý hiến máu đổi tim, tôi lấy cái mạng mình ra để đánh cược, nhưng các người phải đồng ý với tôi, cho dù Thôi Húc có cứu được hay không, tôi cũng muốn tự do.

Thích Thời Tự nhìn chằm chằm Thôi Đình trước mặt, nhấn mạnh lần nữa: Tôi chỉ muốn tự do!

Khi Thích Thời Tự nằm trên giường bệnh, hắn không nghĩ mình sẽ tỉnh lại nữa, không phải hắn không biết cái giá mình phải trả ra sao, biết sau khi phẫu thuật thành công, phỏng chừng hắn cũng không còn lại bao nhiêu tháng nữa.

Nhưng chuyện đó không thành vấn đề, hắn phát hiện ra một bí mật.

Bí mật Hàn Diệp thích Thôi Húc.

Từ những quan tâm vụn vặt kia, giống như một cái bóng vậy, luôn xuất hiện bất ngờ, để hắn có thể nhìn ra sự dịu dàng của những chi tiết đó.

Cho nên, Thôi Húc không thể chết được.

Hắn dùng một thân phận trong sạch để kết bạn với Hàn Diệp là được rồi.

Dù sao hai bên cũng có tình cảm với nhau, có rất nhiều người quan tâm Thôi Húc, cũng có rất nhiều người quan tâm Hàn Diệp, mà bản thân hắn sinh ra không vướng bận, cũng không có gì đáng để mong cầu.

Hắn chưa bao giờ lưu luyến thứ gì, cho dù hắn rời đi cũng sẽ không có ai khổ sở vì hắn, hắn dùng một cái mạng chúc phúc cho Thôi Húc và Hàn Diệp mãi bên nhau thật lâu, thật tốt.

Nếu trời cao rủ lòng thương xót, cho hắn nhiều hơn mấy tháng, nếm một chút mùi vị của sự tự do, được làm chính mình là tốt rồi.

Những túi máu đông lạnh lần lượt được chuyển đi, con dao mổ lạnh ngắt cắt xuyên qua khoang ngực.

Mạch đập của sinh mạng chỉ yếu đi, nhưng mỗi một nhịp đập cũng là một kỳ tích.

Sau đó, nhịp tim giảm xuống số không, sự sống giùng giằng đột nhiên mất đi nhịp đập nhịp nhàng - Thôi Húc chết.

Vì vậy, lồng ngực bị mổ ra được khâu lại, máu của hắn biến thành màu hồng nhạt, truyền máu quá nhiều tạo thành hậu di chứng, khiến cho việc khâu lại cũng vô cùng nguy hiểm.

Rốt cuộc thì trái tim hắn vẫn còn đập, lần đầu tiên trời cao lựa chọn yêu thương hắn, chẳng qua cái giá phải trả quá đắt đối với Hàn Diệp, may mắn của hắn, cũng là bất hạnh của Hàn Diệp và Thôi Húc.

Khi Thích Thời Tự tỉnh lại, xung quanh hắn yên tĩnh.

Hắn theo thói quen đánh giá hoàn cảnh xung quanh, tính toán mấy tháng tiếp theo nên sống như thế nào.

Sau đó, hắn được bác sĩ báo tin Thôi Húc chết.

Sau đó - Hắn đánh đổi được sự tự do từ Thôi Đình.

Thích Thời Tự tự mình làm thủ tục xuất viện, lảo đảo trở về nhà cũ, vô tình bất tỉnh ở phòng của Thôi Húc.

Khi trở ra lần nữa, hắn sờ một cái lên chiếc ba lô sau lưng, đoán rằng đó có thể là di vật duy nhất mà Hàn Diệp không lấy được.

Những bức thư tình chưa gửi của Thôi Húc được giấu kín trong chiếc hộp thiếc lòe loẹt.

Hắn có thể vĩnh viễn không làm được một Thôi Húc quang minh lỗi lạc như vậy, thế nên hắn lựa chọn cách giấu kỹ chấp niệm của Thôi Húc, bước đến trước mặt Hàn Diệp như không có chuyện gì xảy ra.

Thích Thời Tự tiếp tục làm những công việc lặt vặt để kiếm tiền đóng học phí, ngẫu nhiên được chiêu mộ vào công ty của Hàn Diệp.

Ban đầu hắn không muốn tiến vào giới giải trí, nhưng quả thật hắn cần tiền.

Vì vậy, ôm tâm lý muốn thử sức, hắn được đạo diễn Hoàng đang chọn người trong công ty nhìn trúng, nhận vai nam chính cho một bộ phim điện ảnh.

Đạo diễn Hoàng tên là Hoàng Thuật, là một người điên cố chấp vì nghệ thuật, lần đầu tiên nhìn thấy Thích Thời Tự, ông ta đã quyết định rằng hắn là người thích hợp nhất cho vai diễn Úc Vũ, đưa ra mức thù lao không thấp, khiến Thích Thời Tự đồng ý diễn bộ phim Lánh đời.

Sau đó Thích Thời Tự làm thủ tục thôi học ở trường, trở thành một ảnh đế ăn khách. Cũng chính ở bữa tiệc mừng công bộ phim này, hắn đã gặp Hàn Diệp là người đầu tư.

Hàn Diệp liếc mắt liền nhìn thấy được Đại công thần trong miệng Hoàng Thuật - Thích Thời Tự.

Quá giống.

Nhưng cũng chính vì quá giống.

Anh đã tránh được toàn bộ quá trình, nhưng vẫn gọi cho trợ lý của mình khi đã hơi say, có được liên lạc của Thích Thời Tự.

Có lẽ cậu sẽ là một sự hợp tác vui vẻ của tôi.

Vô cùng vinh hạnh.

Hàn Diệp không biết cảm giác khi Thích Thời Tự ngất đi trước mặt mình là gì, anh ôm người trong ngực, nghe người kia nói câu muốn anh tin hắn.

Ban đầu anh cảm thấy buồn cười, hai người họ có quan hệ gì mà lại đòi tin tưởng? Nhưng càng nếm, anh càng thấy đắng, mới phát hiện giọt nước mắt của Thích Thời Tự đang đọng trên bờ môi anh.

Tâm trạng anh rung động trong giây lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đồng ý với hắn.

Đặt Thích Thời Tự lên giường, nhìn thấy người đang nằm vẫn nhíu mày bất an, mấy ngày không gặp lại gầy đi một vòng, cũng không biết chuyện anh không điều tra rốt cuộc đã hành hạ Thích Thời Tự mất bao lâu.

Đôi môi mỹ nhân tái nhợt, khóe mắt còn vương lệ ướt, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất, ai lại nguyện ý không bằng lòng với hắn chứ.

Hàn Diệp cảm giác được mình đang ngẩn người, liềm ôm người vào ngực, nhẹ nhàng trấn an nói: "Tôi tin cậu, đừng khóc.

Thích Thời Tự mất đi ý thức, cảnh tượng trong mộng cũng không đẹp lắm, nhưng hắn không tham lam, chỉ là vết thương trên lưng và đùi vẫn còn đau nhức như cũ, gắt gao giữ chặt hắn giữa ranh giới tỉnh táo, không cách nào yên tâm ngủ một giấc thật ngon.

Ngửi được mùi hương trên người Hàn Diệp, mặt mũi Thích Thời Tự mới thư giãn một chút, nhưng trong lòng còn có chuyện chưa buông xuống được, ý thức vẫn giùng giằng muốn tỉnh lại.

Nguyên nhân Thôi thị muốn hắn trở về rất rõ ràng, Thôi Húc chết năm năm, nhưng không ai trong số thế hệ trẻ của nhà họ Thôi có thể đứng ra dẫn đầu, Thôi Đình biết ân oán giữa mình và nhà họ Thích, mặc dù xưa nay có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Hàn, nhưng vĩnh viễn chỉ có lợi ích muôn thuở. Năm đó bọn họ mượn danh tiếng Thôi Húc để cứu Hàn Diệp, thế nên mới có quan hệ thân cận tốt đẹp giữa hai nhà về sau, nhưng nó lại trùng hợp với sự hợp tác của Thích thị và Hàn thị, nếu như hắn - Thích Thời Tự mượn cơ hội nói ra chân tướng năm đó, chia rẽ hai nhà. Mặc dù đối với nhà họ Thôi cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu giờ phút này Thích thị và Hàn thị liên thủ, muốn hạ bệ Thôi thị sẽ là chuyện hết sức dễ dàng. Dù sao sau lưng Thích Thời Tự còn có nhà họ Thích, đối với hắn mà nói thì Thôi thị cũng không tính là thứ gì. Cho nên đưa Thích Thời Tự trở về mới là lựa chọn an toàn nhất.

Bọn họ không tin Thích Thời Tự không hận.

Thích Thời Tự quả thật không hận, cũng lười hận. Thích thị có phải chỗ dựa của hắn như lời người khác nói hay không, nếu nói cho Hàn Diệp biết Thôi Húc không phải là người đã cứu mình, Hàn Diệp căn bản cũng sẽ không tin, vậy thì hà cớ gì phải tự mình rước nhục.

Nhưng có thể hắn không sợ cái này, mà hắn sợ Hàn Diệp sẽ biết được quan hệ giữa hắn và Thôi Húc. Nếu Hàn Diệp biết hắn là em trai của Thôi Húc, là một bóng dáng vĩnh viễn đứng quan sát sau lưng bọn họ, vậy thì hắn không có cách nào giải thích được.

Giải thích những bí mật không thể chịu nổi kia. Phải nói như thế nào đây? Nói Thích Thời Tự là một kho máu? Là một cái xác cất giữ nội tạng cho người khác? Là một người vĩnh viễn không có được bản ngã của chính mình? Hắn dùng tính mạng mình ra đánh cược, đổi lấy một thân phận sạch sẽ trước mặt Hàn Diệp, làm sao hắn có thể nói về những quá khứ lai tạp và bẩn thỉu đó?

Huống hồ, để Hàn Diệp tin rằng mạng mình là do Thôi Húc cứu cũng rất tốt, người anh yêu rạng rỡ vô hạn, còn về phần có thật hay không thì không quan trọng lắm.

Thích Thời Tự chỉ muốn làm Thích Thời Tự mà thôi.

Hắn đợi hết thời hạn ba năm rồi mới rời khỏi giới giải trí, đồng thời trả lại số tiền mà hắn đã tiết kiệm được bằng cách liều mạng đóng vô số bộ phim trong suốt những năm qua cho Hàn Diệp, coi như là trả lại phí bao nuôi của anh. Rồi sau đó, hắn muốn được nhìn thấy khoảng trời rộng lớn bao la trên đỉnh đầu.

Khi đó, hắn sẽ giao bí mật trong chiếc hộp thiếc này cho Hàn Diệp.

Đó là sự lựa chọn của hắn dành cho Hàn Diệp.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play