Liên Kiều Minh, thấy tin như ngộ.
Ta không viết tên, thật ra ta cũng không dám chắc phong thư này rốt cuộc có đến tay ngươi được hay không.
Những lời sau đây cũng như những lời mở đầu cũ kỹ, nhưng hết cách rồi, ta vẫn phải nói.
Khi ngươi nhìn thấy phong thư này, có lẽ ta đã không còn nữa.
Hãy nghĩ như vậy đi. Còn cảm thấy thật có lỗi với ngươi.
Dù sao những năm này, ngươi cũng che chở cho ta như vậy. Nhưng bây giờ cái mạng này đã bị ta đích thân hủy hoại rồi.
Ngươi không cần khổ sở. Thật ra không ai trong chúng ta cần phải khổ sở.
Đây là lựa chọn của ta, lúc ấy ngươi khẳng định không hiểu, liệu ngươi có hận đến mức xóa bỏ hết tất cả những dấu vết tồn tại vô lý của ta hay không?
Nhưng ta tin, bây giờ ngươi đã hiểu rồi.
Dẫu sao, ngươi cũng hiểu rõ ta như vậy.
Chiến tranh kết thúc, không còn khói súng. Nguyện vọng của ngươi hẳn đã toại, vậy thì ta cũng không còn tiếc nuối nữa.
Có lẽ ngươi đã nhận ra, đó là tháng vào đình, đêm trăng mà ngươi lang thang ở ao hoa sen đó, hay là hôm ngươi chưa ngủ, ta đã lải nhải rất nhiều thứ bên tai ngươi?
Lúc này, có phải ngươi đang thầm khen ta nhạy bén hay không? Nếu ta không gạt được ngươi, đương nhiên ngươi cũng không gạt được ta.
Thật ra đó không phải là lý do để ta nói những chuyện này, ai rồi cũng phải chết, chi bằng nói ra hết những điều mà khi còn sống không thể nói được.
Ta muốn hỏi ngươi một điều, lúc ấy ngươi có do dự không? Kết quả mà ngươi do dự là gì? Dù sao bây giờ ta cũng không nghe được, ngươi tùy tiện nói ra đi, ta sẽ coi đó là câu trả lời mà ta thích nhất.
Khi một người sắp chết, ký ức chợt bất ngờ hiện lên một cách không đề phòng.
Ta nghĩ đến lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta nằm trên cành cây, vừa cúi đầu đã nhìn thấy ngươi.
Khí phách thiếu niên, huy xích phương tù*.
(*Trích từ tập thơ Thẩm Viên Xuân – Trường Sa của Mao Trạch Đông. Ý chỉ thanh niên nhiệt huyết không thể bị ngăn cản lại, sức mạnh đang ở độ đủ đầy nhất.)
Có lẽ những suy nghĩ dai dẳng không thể nói ra đó đều xuất phát từ đây.
Hình như khi đó ngươi nhìn ta một cái, nhưng sau này gặp lại, có lẽ là ngươi không nhớ được.
Liên Kiều... Có lẽ ta là người duy nhất trên thế gian này gọi ngươi như vậy, sau này sẽ có những người khác nữa, đây có lẽ là dấu hiệu cho thấy ta có chút không cam lòng trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Sau đó, ta lại mơ thấy ta đang ở trà lâu.
Khi đó người mà ta không muốn nhìn thấy nhất hẳn là ngươi.
Dáng vẻ uống say không dễ nhìn, cuộc sống mơ mơ màng màng không quan tâm ngày mai cũng không dễ nhìn, hết thảy đều rơi vào trong mắt ngươi, thật khó coi...
Lúc ngươi bấu vào tay ta, ngươi đang suy nghĩ điều gì? Khi đó ta cự tuyệt, rồi ta lại đồng ý chạy đến chỗ của ngươi sau này, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy rất thú vị.
Buồn cười tỉnh dậy. Tỉnh khỏi giấc mộng, ta chợt suy nghĩ, mình nên nhớ nhung điều gì đây?
Cuộc đời này đầy rẫy những chuyến đi, có biết bao kỉ niệm, thật phức tạp.
Nghĩ đến vô số ân nhân không đếm hết, nghĩ đến những tiếc nuối khi còn bé chẳng thể vãn hồi, còn có những quá khứ bất lực kia.
Từng thứ một, khắc cốt ghi tâm.
Nhưng hôm nay sẽ không nhớ nữa, ngươi nhớ thay ta đi.
Ngươi nhất định sẽ.
Liên Kiều Minh, ta không cầu trả lời.
Ta không nên trả lời.
Ta cũng từng khuyên nhủ mình như thế khi còn sống, có trách thì trách ngươi là điều ta muốn trở thành đi.
Trái lo phải nghĩ, nhưng không dám làm gì.
Ta sẽ không nhắc đến chữ đó trong lá thư này, ngươi cũng không cần nói.
Thật ra ta có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói, nhiều đến mức chắc ngươi cũng sẽ mắng ta tràng giang đại hải.
Muốn viết thật dài, thật dài để mỗi ngày ngươi có thể nhìn thấy tuổi già của mình trên những trang giấy.
Sau đó lại nghĩ, ta cũng đã chết rồi, không nên quấy rầy ngươi.
Nghĩ như vậy, lại không biết phải nói gì.
Ta tự do phóng khoáng lại kiêu ngạo, dĩ nhiên ta cũng vô cùng ưu tú — không cho phép ngươi phản bác.
Cho nên hãy để ta làm chút gì đó cho ngươi. Ngươi biết ta chỉ nhận từ chối ngay mặt, mà xem ra đời này ngươi sẽ không có cơ hội đó.
Ta muốn xương cốt mình không còn, bởi vì ta không biết cuối cùng mình sẽ chết thế nào, nhưng nói lên yêu cầu này trước hẳn là không quá đáng.
Đừng lập bia mộ cho ta, đừng chất đống những thứ cũ kĩ trước mắt, đốt chúng đi, thế là đủ tự do rồi.
Ta không muốn bị đời sau phán xét, ta không muốn có ai nhớ đến mình.
Những chuyện đã làm, đều là vì sở cầu trong lòng, cần gì phải tốn công tạo nên câu chữ, ca công tụng đức.
Kiều ca, ngươi còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng đừng trách ta chỉ có thể bồi ngươi đến nơi này.
Trước đây ta từng nói, cuộc sống của mỗi người đều do mình lựa chọn. Những người chúng ta gặp ở đâu đó và vào một thời điểm nào đó nhất định đều có số phận không định trước, khi đó những mối quan hệ liên quan đến họ sẽ kéo chúng ta vào một con đường không xác định.
Ta nghĩ, đó chính là ta.
Từ khi bắt đầu gặp ngươi, cũng là lúc quyết định từ giã ngươi.
Liên Kiều Minh, ta không tin vào kiếp sau.
Nhưng ta tin linh hồn ngươi sẽ vĩnh viễn phiêu bạc, cho đến khi tất cả chấp niệm đều biến mất.
Chúng ta sẽ lại gặp nhau, ở một nơi mà ngươi không bao giờ ngờ tới.
Ta biết lúc này ngươi vẫn còn rất nhiều điều không hiểu, đó là những cảm xúc dù ta có cố gắng thuyết phục ngươi đến mấy cũng không thể nguôi ngoai được. Đương nhiên chuyện này không liên quan đến tình cảm, chỉ là ngươi chưa quen với việc mất đi người bạn thân nhất của mình.
Nhưng rồi ngươi sẽ quen.
Cuộc sống tốt đẹp, giai nhân ở bên, vốn nên là như vậy.
Lại nói lải nhải thêm chút nữa.
Ta còn gì muốn nói với ngươi không?
Mực chấm trong bút lấm lem trên giấy, ta ngơ ngác nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.
Bất đắc dĩ, ta sao chép lại một lần, hiện thêm nhiều từ hơn.
Ta thích rất nhiều thứ, chẳng hạn như người bán kẹo ở phố Đông và những con diều ở phố Tây. Những khi ta và ngươi có mâu thuẫn, ngươi thường cầm những thứ đồ chơi nhỏ đó đến xin lỗi ta, thật ra cũng có lúc suy nghĩ, cuộc sống thế này cũng chưa chắc là không tốt.
Tồn tại lâu dài, dường như cũng có thể.
Thậm chí sau đó ta còn nghĩ, ngươi nắm tay phu nhân xuyên qua trường nhai, ta đi theo sau lưng các ngươi, thỉnh thoảng nghiêng đầu phụ họa những lời đùa giỡn.
Còn có sau này, ngươi có con rồi, coi như ta có thể làm cha đỡ đầu cho đứa bé. Phía trước vẫn là hai ngươi, ta dắt tay tiểu cô nương hoặc chọc cười tiểu tử cũng không phải là một ý tưởng tồi.
Chắc hẳn bây giờ khóe miệng ngươi đang lộ vẻ cười, nhưng cũng rất tức giận, muốn chất vấn ta tại sao đã nghĩ tới tương lai tốt đẹp mà vẫn khăng khăng làm theo ý mình, lựa chọn cái chết?
Thật ra ta cũng rất bất ngờ.
Rõ ràng thế giới này đã rất tốt đẹp rồi.
Nhưng đôi khi lựa chọn cũng không phải vì lựa chọn.
Ta là người ở thời đại kia, cho dù có phủ nhận thế nào, thì vẫn là như vậy.
Thật khó để ta sống. Cho dù ta tự mình nhìn nó sụp đổ, tự tay phá hủy nó.
Ta muốn cầu nguyện một lần nữa. Nhưng lần này không giống như lần trước ngươi dạy ta, hoàn cảnh xung quanh quá mức vắng lặng.
Đột nhiên không còn muốn cầu nguyện tương lai nữa.
Kết cục của ba người Giáp Ất Bính* ta còn chưa viết xong, nhưng nếu như ngươi đã đoán được, vậy thì ta sẽ trộm lười biếng.
(*Tương tự với A B C.)
Nhưng nghĩ đến thế giới của một người nhàm chán biết bao, khi ngươi không có chuyện gì làm thì nhớ đốt thêm sách cho ta nhé, ta cũng có thể đọc thêm truyện. À, đúng rồi, ta không cho ngươi lập mộ.
Ta không để ngươi lập mộ, ta không muốn để ngươi nhớ nhung ta, ta muốn thế giới này như mới, mọi bụi bặm đều bị cuốn bay đi.
Giống như ngươi hy vọng.
Ta bắt đầu lo lắng cho chất lượng của lá thư này, không biết một chồng thật dày cuối cùng có thể nhét vào được hay không.
Ta sẽ đưa ra yêu cầu cuối cùng của mình.
Sống thật tốt, ngay cả khi câu trả lời của ngươi sau một thời gian dài do dự là câu trả lời mà ta đã chờ đợi bấy lâu nay — cũng phải sống thật tốt nhé.
Ngươi biết ý Thật tốt mà ta nói là gì.
Không ký tên. Ta biết ngươi sẽ nhớ đến ta.
- ------------------------------------
Gửi đến người không ký tên, đây cũng là di thư của ta.
Ta không biết liệu mình có nên coi đoạn viết này như một cuộc đối thoại và chỉ gọi là [ngươi] hay không.
Ngươi hiểu ta rất rõ, mỗi chữ trong thư đều là phản ứng của ta.
Nhưng mà, ngươi đi nhanh như vậy, làm sao biết con người sẽ không thay đổi chứ?
Đọc xong ta lại thấy nghẹn ngào, ngay cả con chữ mà toàn văn ngươi không nhắc tới kia, ta đã tìm rất lâu.
Thật ra người hèn nhát từ đầu tới cuối vẫn luôn là ta.
Ta phát hiện, ngươi phát hiện, sau đó ta phát hiện ngươi đã phát hiện.
Ta không biết nên gửi lá thư này đi đâu, hay cất nó cùng với những lá thư mà ngươi để lại cho ta.
Có chút qua loa, vì vậy ta chuẩn bị một chiếc hộp xinh đẹp, dùng ổ khóa niêm phong nó lại. Thậm chí ngay cả mình cũng không thể mở ra.
Ngươi nói ta sẽ mắng ngươi tràng giang đại hải, nhưng ta khổ sở vì lời nói cuối cùng đã đến hồi hết.
Càng buồn cười hơn chính là, ta có thể nhớ toàn bộ. Đúng là cuộc đời này cũng không cần phải mở lại.
Đây là di thư. Cũng là hồi âm cho ngươi.
Ngươi nói ngươi muốn thế giới này không thể tìm ra được dấu vết của ngươi nữa, thế nên ta tựa như chỉ còn cách giết chết chính ta.
Liên Kiều Minh — Vì tất cả những chuyện có liên quan đến ngươi, ta quyết định chết đi.
Ngươi không cần hốt hoảng, bất kể linh hồn phiêu bạc mà ngươi nhắc đến đang ở đâu đó im lặng quan sát ta.
Ta sẽ sống khỏe mạnh, sau đó như ngươi mong muốn, quên đi ngươi.
Nhưng Ta, Ta quyết định nói với một người xa lạ về tương lai của mình.
Ta có một người vợ, chúng ta rất xứng đôi, thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai*. Ta đã yêu nàng từ rất sớm, từ rất sớm đã biết Ta hẳn là yêu nàng.
(*Những đôi nam nữ chơi với nhau từ bé và lớn lên yêu nhau.)
Lễ đường kết hôn toàn là màu đỏ tươi, Ta nâng gò má giai nhân, lạy thiên địa, cúi người hôn nàng, xem như lễ thành.
Ta vô cùng chắc chắn, Ta sẽ một mực yêu nàng.
Cuộc sống trôi qua quá nhanh, Ta mua một ngôi nhà, trong đình viện có sân thật to có thể chứa chấp tất cả ánh trăng.
Ta cầu nguyện người nhà của ta một đời an khang.
Chưa tới mấy năm, Ta có thể sẽ không ở lại quân đội nữa, thế giới bên ngoài rất xuất sắc, tựa như quyển sách đó, phong cảnh có đạo lý riêng của nó.
Ta và gia đình của Ta đi đi về về, kết thúc tuổi thanh xuân của mình.
Ta đông con đông cháu.
Hơn mười năm chung sống cuối cùng vẫn sẽ có cãi vả, nhưng cho dù thế nào, Ta vẫn dùng quen mánh khóe thời còn trẻ, dỗ người ta êm đẹp, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tuổi xế chiều, Ta tóc bạc hoa râm, lũ trẻ lượn quanh đầu gối, Ta trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, từ cây thường xuân bên cửa sổ đến huyền thoại một chọi một trăm trên chiến trường.
Từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của Ta và người yêu cho đến cuộc hôn nhân cuối cùng.
Mấy chục năm đời người nên kết thúc một cách bình thản như vậy.
Ta rất mong đợi.
Có người nói, tình yêu là vượt qua gian nan hiểm trở.
Nhưng có vẻ không phải như vậy, Chúng ta chỉ có thể là chính mình trong thời bình, còn những khó khăn, trở ngại đó không thể chịu được sự soi mói.
Chúng ta đều suy nghĩ rất rõ ràng, thế nên Chúng ta khi còn sống không có sóng lớn, nhưng lại có một vài hố sâu vô hình không thấy được. Nhưng cũng có thể coi là hạnh phúc qua một đời.
Tất cả những trải nghiệm đều được trải qua trong khoảng mười năm đầu tiên, những ngày tiếp theo dường như không thể nào so sánh được.
Cuộc sống còn trẻ quá tốt đẹp.
Khí phách thiếu niên, huy xích phương tù.
Nó khiến đôi chân không thể cử động được, thở dài trên chiếc ghế bập bênh kêu cót két.
Ta nói thật. Ta đã hoàn toàn quên ngươi.
Mỗi câu chữ trong di thư của Ta đều giống như một người xa lạ mà "Ta đã quên mất.