*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thích Uyển nhìn Thích Dương vào phòng, gương mặt vô cùng dịu dàng.

Bà nhìn Thích Dương im lặng đặt tay lên vai bà, hiếm khi cảm thấy con trai mình không giữ dáng vẻ không buồn không lo, lồng ngực chua xót, nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay mà Thích Dương khoác lên vai mình, trong cử chỉ mang theo sự trấn an.

Con phát hiện ra gì sao? Thích Uyển ngước đầu hỏi.

Thích Dương không lên tiếng, nhưng vẻ bất an trên gương mặt thiếu niên khiến trái tim người khác thắt chặt.

Không ạ... Cậu chỉ yếu ớt trả lời một câu.

Thích Uyển nhìn gương mặt của Thích Dương, thuận tay cầm ly rượu đặt sang một bên, trong mắt mơ hồ có hơi tự giễu.

Có một chút ngạc nhiên rằng bây giờ bà vẫn còn những cảm xúc như vậy.

Đã nhiều năm trôi qua, bà vẫn khó lòng buông bỏ được Hàn Thích. Có lẽ lúc đó yêu hận quá sâu đậm nên khi chia tay luôn tỏ ra mơ hồ lạ thường, có mùi vị nào đó không được rõ ràng.

Thật trớ trêu khi nhìn thấy ông ta, bà phải mượn một đêm giải rượu...

Trong tình trạng hơi say, bà thấy Thích Dương đi vào, bà đã sớm phát hiện ra Thích Dương và Thích Thời Tự gặp riêng với nhau, mặc dù không biết là ai hẹn ai trước, nhưng Thích Dương hẳn là biết rất rõ về bệnh tình của mình.

Thích Uyển đã sớm biết Thích Thời Tự có tâm tư sâu xa, nhưng không ngờ hắn tình nguyện nhẫn nại nhiều năm như vậy mới chịu xé bỏ lớp mặt nạ vô hại, thật là làm khó cho hắn.

Thích Uyển trầm ngâm xoay tròn chiếc nhẫn trên tay, viên đá quý màu xanh biếc càng thêm nổi bật sắc xanh trong màn đêm sâu thẳm, tỏa ra những tia sáng quỷ dị ở nhiều góc độ khác nhau.

Bà nắm lấy tay Thích Dương: Con sợ à?

Thích Dương ngoan ngoãn nhìn Thích Uyển, trong ánh mắt đều là sự tín nhiệm: Con tin mẹ sẽ vì con mà sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Thích Uyển giống như vừa được lấy lòng, khóe môi cong lên, xoay chiếc nhẫn về lại vị trí ban đầu: Đương nhiên.

Bọn họ ngầm hiểu với nhau, dùng hết những thủ đoạn nham hiểm của mình chỉ để làm hại cùng một người.

Nụ cười của Thích Dương mơ hồ, mang theo sự mỉa mai sâu đậm: Không biết nếu như Thích Thời Tự biết được tình huống hiện tại thì còn cười được nữa không? Có điều, những chuyện này chắc chắn không liên quan gì đến cậu... Dẫu sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên mà thôi...

Thích Uyển biết rõ, cho dù là Thích Thời Tự hay Hàn Diệp, trên bản chất vẫn là Hàn thị đứng sau lưng, Hàn Diệp tự cho rằng mình có thể bảo vệ được Thích Thời Tự, nhưng trong mắt những người trưởng thành như bọn họ, cùng lắm chỉ là những con kiến càng rung cây lớn, không biết tự lượng sức mình. Hàn Diệp bây giờ có cái gì, quyền lực? Tiền? Địa vị? Trong những thứ mà anh cảm thấy có thể dùng để bảo vệ Thích Thời Tự, có cái nào là không liên quan đến Hàn Thích? Đã như vậy, làm sao có thể nói là bảo vệ được?

Chỉ cần xem ai xé ai trước, một vở kịch đẹp mắt mà thôi.

Mà Hàn Thích, dù sao ông ta cũng nợ bà...

||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||

Bản thân Thích Uyển cũng cảm thấy buồn cười, tại sao ông ta lại bị Thích Thời Tự ám ảnh đến vậy, chỉ là mối hận trong lòng đã lên men nhiều năm, không nồng cũng không nhạt, như thể đó là câu chuyện của người khác. Mà chuyện năm đó, ai là người thật sự vô tội chứ? Chẳng qua là bà ngây thơ non nớt không muốn thừa nhận, cho tới khi Thích Thời Tự trở thành một ký hiệu của quá khứ, như thể có phản ứng, những phản ứng không thể nào phủ nhận, bà chỉ có thể vững vàng nắm chặt lấy điểm đó, để mọi cảm xúc tồi tệ đều có lý do để tuôn ra.

Bà hoàn toàn có thể tìm một người khác, không phải Thích Dương không chờ nổi.

Chỉ là bà không muốn lần này cũng giống như lần trước — vĩnh viễn là mình thỏa hiệp.

Dựa vào đâu cơ chứ?

Dưới sự êm dịu của rượu vang đỏ, ánh mắt Thích Uyển dần trở nên mê ly.

- ------------------------------------

Ngày Thích Thời Tự có thể tự mình xuống giường đi lại, hắn nhìn thấy tin tức trên mạng.

Tin tức trên mạng là sự pha trộn giữa thật và giả, lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Thích Thời Tự cụp mi mắt, người khác không phân biệt rõ tâm tư, Triệu Lục đứng một bên muốn nói rồi lại thôi.

Tiểu Thất... Triệu Lục nhỏ giọng gọi tên hắn.

Gần đây tổng giám đốc Hàn thật sự bộn bề nhiều việc, bèn dặn dò Triệu Lục đến thay. Ban đầu khi nghe tin Thích Thời Tự lại nằm viện, Triệu Lục vô cùng khiếp sợ. Anh ta cho rằng Thích Thời Tự rời khỏi Hàn Diệp sẽ có thể tốt hơn một chút, ít nhất cũng không đồng ý với câu nói tình sâu không thọ, nào ngờ hai người này lại đến với nhau. Lúc ấy Triệu Lục thấp thỏm đứng trước mặt Hàn Diệp, không biết vì sao vị tổng giám đốc Hàn này cứ luôn làm khó anh ta, chợt nghe thấy Hàn Diệp hỏi mình một câu: Quan hệ của anh và Thích Thời Tự rất tốt sao?

Triệu Lục nơm nớp lo sợ không biết nên trả lời thế nào, anh ta nói là quan hệ tốt, nhưng luôn cảm giác mình đang ra vẻ ta đây ở trước mặt ông chủ, dù sao anh ta cũng biết hai người đã chia tay. Nhưng nếu anh ta nói không tốt, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.

Cũng may Hàn Diệp cũng chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình, giải thích đơn giản rằng anh quá bận rộn, không có thời gian đến chăm sóc cho Thích Thời Tự, muốn anh ta dùng thời gian rảnh đến trò chuyện cùng Thích Thời Tự.

Triệu Lục còn có thể nói gì chứ, đương nhiên là vội vàng đáp lại, chẳng qua trong lòng lo lắng không biết Thích Thời Tự ra sao, hình như trong thời gian ngắn anh ta đều chỉ trông thấy hắn ở bệnh viện, cho nên anh ta lập tức thu dọn đồ đạc đến hộ tống hắn.

Thích Thời Tự như thể vừa bừng tỉnh dậy khỏi một giấc mộng lớn.

Có chút choáng váng.

Hắn đã rời khỏi giới giải trí, nhưng những người này vẫn không chịu buông tha cho hắn.

Các tìm kiếm hot về hắn trên mạng đều chứa từ "bạo".

Một là nói về thân phận con riêng của hắn, nhưng chỉ nói mơ hồ nhắc đến một đại lão nào đó trong Lý Thành chứ không chỉ đích danh tên của ai cả.

Hai là nói hành vi của hắn không ngay thẳng, không biết mấy người tự xưng là bạn học thời trung học đến từ đâu ra tung tin vịt, nói hắn ỷ vào thành tích tốt mà hưởng thụ đặc quyền, vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Đương nhiên, tỷ lệ nhấp chuột của hai mục này đều không cao bằng mục thứ ba.

Với bức ảnh của Hàn Diệp, trực tiếp xông lên top, khẳng định hắn được bao nuôi, cũng không biết là Thích Uyển hay Thôi Đình đứng sau.

Chuyện bao nuôi đương nhiên bị trấn áp, dẫu sao nó vẫn mang theo cái tên Hàn Diệp, dù Hàn Thích có chán ghét hắn đến mấy, muốn khiến hắn biến mất đến mấy thì cũng sẽ không lấy danh dự của con trai ruột mình ra để nổi giận, ánh mắt Thích Thời Tự ảm đạm, vuốt xuống dưới cùng.

Thích Thời Tự cố ý trả thù, gián tiếp hại chết phóng viên anh hùng.

Thật là một trận chiến lớn, khi Thôi Húc chết cũng không có nhiều người khổ sở vì anh ta đến thế.

Vậy mà giờ phút này, toàn bộ những người này đều xông ra, đòi lại công bằng cho Thôi Húc.

Triệu Lục nhìn người trước mắt lại bắt đầu ngẩn ra, vội vàng hô một tiếng: Tiểu Thất, mấy cái này...

Thích Thời Tự cười với Triệu Lục một cái, vẫn cố chấp đọc bình luận.

Tiểu Thất, đừng xem! Tiểu Thất...

Chẳng qua là Thích Thời Tự không nói ra lời, nếu không giờ phút này nhất định hắn đã trấn an Triệu Lục. Thật ra hắn vẫn ổn, không khó khăn lắm, khói mù trên mạng, người giở trò sau lưng, hay là những người muốn mượn sức ép của chuyện này để bức bách hắn thỏa hiệp... Hắn đều biết, còn biết vô cùng rõ ràng...

Nên nói thế nào đây?

Hắn sẽ bị vu khống ác ý hãm hại, sẽ cảm thấy không công bằng, nhưng nếu một nửa điều này là sự thật thì dường như hắn phải thừa nhận một nửa đó.

Đúng thật hắn là con riêng, chẳng qua là con riêng của Thích Uyển và Thôi Đình, thân phận có vẻ còn cao quý hơn cả Thôi Húc một chút.

Quả thật hắn cũng phớt lờ mọi người, vì nhiều lý do đằng sau, hắn mệt mỏi khi phải giải quyết các mối quan hệ, mà nhà họ Thôi coi hắn như một ngân hàng khẩn cấp, không cho phép hắn liên lạc với bên ngoài quá nhiều.

Quả thật hắn... Quả thật hắn cũng đã gián tiếp hại chết Thôi Húc, không thể chối cãi được.

Có lẽ, nếu như hắn không nói ra điều kiện, ngoan ngoãn nằm trên giường, để bác sĩ lấy tim của hắn ra, để Thôi Húc không chết là được...

Triệu Lục thật sự không biết nên an ủi người trước mắt mình ra sao, chủ yếu là vì Thích Thời Tự bây giờ không nói được, chỉ cần hắn từ chối trao đổi, anh ta cũng chỉ có thể đứng đó nhìn.

Nhưng anh ta có thể làm được gì chứ?

Những bình luận kia, anh ta nhìn cũng thấy đau lòng, chẳng lẽ muốn anh ta giựt lại điện thoại của Thích Thời Tự sao?

Thích Thời Tự không nhận ra ánh mắt đau lòng xen lẫn phức tạp của Triệu Lục, khuôn mặt nhìn vào bình luận có thể gọi là bình tĩnh.

À, đã sớm biết Thích Thời Tự là người như vậy rồi, giả vờ dáng vẻ khiêm nhường khiêm tốn, cũng không biết bên trong ghê tởm thế nào.

Hắn ta máu lạnh thật đấy, phóng viên Thôi hy sinh vì người khác mà bản thân hắn ta lại đứng đó lạnh lùng thương lượng điều kiện, tôi thật sự đã yêu nhầm người rồi...

Lúc trước marketing đã cảm thấy không đúng, bạn học cô lập, đây không phải là bạo lực học đường sao?

Giậu đổ bìm leo, chắc cũng biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bị lật xe nên mới rút khỏi giới giải trí...

Này, không phải trước đây có người nói hắn ta bắt nạt thế hệ diễn viên mới tên là Thôi Anh sao? Bọn họ còn tranh cãi trên phim trường nữa.

Nhưng người ta có kim chủ đó... Không nói được, sợ bị tước danh hiệu.

Thích Thời Tự chơi lớn, dùng thế thân trong giới mà gọi là bí mật à?

...

Cuối cùng Thích Thời Tự cũng coi xong trò hề này rồi, nằm thẳng trên giường.

Cảm giác được Triệu Lục vẫn có lời muốn nói, bèn tỏ ý cho anh ta nói thẳng.

Triệu Lục ấp a ấp úng: Tiểu Thất à, những thứ này hoàn toàn đều là bịa đặt, cậu đừng để trong lòng...

Thích Thời Tự hiểu rõ, bởi vì sự tình quá lớn mà vẫn chưa có dấu hiệu được xử lý, chỉ có thể nói rõ Hàn Diệp bây giờ cũng đang gặp rắc rối, nếu Hàn Thích đã trở lại, cục diện thế này diễn ra cũng là chuyện đương nhiên.

Mà muốn khiến mọi chuyện bình trường trở lại, cùng lắm là phải đáp ứng yêu cầu của Thích Uyển, hiến thận cho Thích Dương, sau đó vĩnh viễn rời xa Hàn Diệp.

Đây cũng có vẻ là một lựa chọn mà hắn sẽ thực hiện.

Nhưng mà, Thích Thời Tự cười, cười có chút điên cuồng.

Đêm hôm đó, hắn và Hàn Diệp đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần.

Mỗi một nụ hôn đều là một lời hứa mà Hàn Diệp yêu cầu hắn thực hiện, hắn đắm chìm trong sự dịu dàng, không cách nào phản bác.

Hắn đã nuốt lời với Hàn Diệp quá nhiều lần, lần này, hắn muốn tuân thủ lời hứa thật tốt, nhưng hãy cho phép hắn lừa gạt một lần nữa, một lần cuối cùng.

Thích Thời Tự đang bận gõ những câu nói trong bản ghi chú, Triệu Lục lo lắng xoa tay, sợ người trước mặt xảy ra tình trạng gì.

Thấy Thích Thời Tự bận rộn hồi lâu mà vẫn chưa có dấu hiệu ngẩng đầu lên, không nhịn được khuyên nhủ: Tiểu Thất...

Thích Thời Tự dụi dụi mắt, lần đầu tiên cảm thấy mình phải chữa bệnh thật tốt, nói chuyện thuận lợi hơn gõ chữ rất nhiều.

Trong bản ghi chú đã lập ra sẵn một số kế hoạch, nhưng vì hắn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ nên bổ sung thêm mấy cái. Hắn mỉm cười với Triệu Lục, tỏ ý bảo đối phương sang đây xem.

Triệu Lục nghi ngờ bước tới, đồng tử chậm rãi giãn ra, nhanh chóng phủ nhận: Không thể nào, Thích Thời Tự, cậu tuyệt đối không thể làm như vậy!

Ánh mắt dịu dàng của Thích Thời Tự bộc lộ sự cứng đầu từ trong xương, có lẽ Thích Uyển nói đúng, nhà họ Thích bọn họ luôn có một chút điên.

Em phải làm như vậy.

Anh Triệu, em cũng rất ích kỷ.

Em muốn có toàn bộ Hàn Diệp. Có thể em tầm thường, yêu những cảnh hy sinh và cho đi đó, nhưng anh ấy quá mệt mỏi rồi, đi hết một chặng đường, em không muốn anh ấy sẽ mệt mỏi như vậy nữa.

Em yêu anh ấy, nếu như hạnh phúc của anh ấy là ở nơi em, vậy thì em hy vọng anh ấy có thể có được nó mà không cần phải tốn quá nhiều công sức.

Anh Triệu, giúp em một tay đi, chỉ một lần này thôi, một lần cuối cùng.

Quả đấm siết chặt của Triệu Lục buông lỏng.

Thích Thời Tự đã khát vọng lâu như vậy, làm sao anh ta đành lòng từ chối...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play