*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn còn sáng.

Hàn Diệp không bao giờ ngờ rằng Thích Thời Tự sẽ ngất xỉu trước mặt anh.

Xúc cảm đầu ngón tay của Thích Thời Tự chạm vào vẫn còn rõ ràng, hắn nhẹ nhàng đưa tay che mắt anh, như thể Thích Thời Tự có thể nắm lấy tay anh, kéo anh ra khỏi bờ vực nguy hiểm.

Thích Thời Tự...

Hàn Diệp đứng ngẩn ngơ bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, lần đầu tiên cảm thấy thế giới xung quanh thật xa vời với mình, trước mắt anh chỉ còn lại ánh đèn đỏ, ngoại trừ thứ này ra thì không còn gì khác.

Có lẽ điều duy nhất khiến anh cảm thấy vui mừng chính là vẫn chưa có ai để anh ký vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, coi như cũng giúp anh thoáng an tâm phần nào.

Hàn Thích nhận được tin tức liền chạy tới, chân của ông ta vẫn chưa khỏe, chỉ có thể thúc giục người đẩy xe lăn càng nhanh càng tốt.

Kết quả vừa liếc mắt đã nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Hàn Diệp.

Lần thứ hai...

Ban đầu Thôi Húc đi, con trai của ông ta còn có thể miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, xử lý mọi chuyện xung quanh mình, nhưng người trước mắt dường như đã mất đi tất cả giác quan, không còn tiêu điểm, không còn hứng thú đối với những chuyện xảy ra xung quanh.

Đột nhiên ông ta có một chút tin tưởng rằng Hàn Diệp thật sự yêu Thích Thời Tự.

Nhưng, tại sao lại là Thích Thời Tự chứ?

Sắc mặt của ông ta phức tạp, chỉ có thể phát huy tối đa sự tức giận nhỏ nhặt của mình để che đậy một chút sự mất tự nhiên.

Bốp!

Hàn Diệp hồi phục tinh thần, cảm thấy một bên mặt truyền tới cảm giác đau nhói, cúi đầu thì trông thấy ánh mắt ngậm lửa giận của Hàn Thích.

Bố... Anh chỉ gọi một tiếng như vậy.

Hàn Thích tức giận mắng to: Hàn Diệp, mày còn biết thân phận của mình là gì không? Mày nhìn dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ bây giờ của mày đi, chỉ vì một đứa đào kép thôi à? Mày còn mặt mũi không?

Hàn Diệp mắt điếc tai ngơ.

Anh không muốn nghe những thứ này.

Cảm giác sưng đau trên gương mặt rất rõ ràng, ngược lại còn khiến anh nhớ tới gò má của Thích Thời Tự cũng trông giống như vậy.

Hắn bị ai đánh?

Không biết, nhưng nhất định là ác liệt hơn Hàn Thích đánh anh nhiều...

Chắc là hắn sẽ không kêu đau, chắc chắn cũng không có ai nói hắn nên mua thuốc gì, một mình yên lặng chịu đựng, ngay cả nhai chắc chắn cũng chỉ dám nhai từng miếng từng miếng nhỏ, nhìn xem, bây giờ anh cười cũng thấy đau.

Hàn Diệp khổ sở nghĩ, cũng tốt, cái tát mà Thích Thời Tự nhận được, ở một nơi giống nhau, anh cũng bị tát một cái.

Cái này của chúng ta có được tính là đồng cảm hay không?

Vậy thì cậu có thể đồng cảm với tôi một chút, an an ổn ổn ra ngoài được không...

Hàn Thích nhìn Hàn Diệp không chịu tỉnh táo lại, nhưng cũng không cam lòng.

Ông ta nặng nề than thở một tiếng: Thích Thời Tự có cái gì tốt? Tốt đến mức ngay cả Thôi Húc mà mày có thể nói quên là quên ngay?

Thôi Húc...

Tại sao lại là cái tên này?

Cuối cùng Thích Thời Tự vẫn lựa chọn cách che đi tầm mắt của anh, không để anh nhìn thấy máu, cũng là vì cái chết của Thôi Húc đã để lại cho anh một ám ảnh tâm lý.

Nhưng mà, bây giờ trong đầu anh chỉ có một Thích Thời Tự liên tục chảy máu, ngoại trừ cảnh tượng này ra, anh không còn nhớ nổi những cảnh tượng khác nữa.

Khóe miệng vương dòng máu, còn có máu vương vãi trên drap giường, ống tay áo của anh vẫn còn vương lại mùi máu tanh ngọt. Xung quanh đều là máu, nhưng anh cũng không có phản ứng khó chịu như lúc trước, chỉ cảm thấy đau lòng Thích Thời Tự.

Tình yêu đích thực là thứ kéo bạn ra khỏi vũng bùn chứ không phải ném bạn xuống địa ngục.

Rốt cuộc anh vẫn không để cho ai yên lòng, mới khiến Thích Thời Tự không chịu nổi gánh nặng mà vẫn cố gắng chống người dậy, đưa tay che lại tầm mắt cho anh.

Thích Thời Tự sợ rằng anh sẽ sợ.

Trong lòng Thích Thời Tự, anh vẫn luôn quan trọng nhất.

Thích Thời Tự... Thích Thời Tự rất yêu anh.

Sau đó, anh đã nói cái gì?

Anh nói: Thích Thời Tự, tôi hối hận rồi, tôi cảm thấy gặp được cậu là chuyện tôi ghê tởm nhất.

Làm sao có thể chứ? Hàn Diệp khịt mũi, vành mắt đỏ tươi như rướm máu.

Gặp em, là điều đúng đắn nhất trong cuộc đời này của Hàn Diệp anh.

Hai mắt Hàn Diệp trống rỗng, nhìn vào ánh mắt tàn ác rõ ràng của Hàn Thích: Em ấy không có gì tốt... Nhưng mà con rất thích. Em ấy tỉnh lại chắc chắn không muốn nhìn thấy bố, không có chuyện gì nữa, thì bố đi đi...

Dứt lời, cũng không thèm quan tâm phản ứng của Hàn Thích ra sao, quay lưng lại chờ ánh đèn đỏ biến thành màu xanh lá cây.

Hàn Thích tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, để người đẩy xe lăn ra ngoài, hung hãn nói: Mày thì hiểu cái gì? Là Thích Thời Tự hại chết Thôi Húc, đến bây giờ mà mày vẫn còn che chở cho nó à?

Hàn Diệp cảm thấy sau lưng mình như bị sức mạnh ngàn quân đè nặng, khiến anh khó mà quay đầu lại được, cái gì cũng muốn ép vỡ anh...

Qua rất lâu, thời gian trôi của đồng hồ vào lúc này được phóng đại lên vô hạn, Hàn Diệp không tìm lại được âm thanh của mình, khó khăn mở miệng: Ý của bố là gì?

Hàn Thích không có ý định khiến Hàn Diệp tan vỡ, đau lòng bày tỏ: Con không hiểu có ý gì à?

Chú Thôi và dì Thôi của con đều biết điều đó, nhưng họ đã giữ bí mật sự thật suốt nhiều năm, bởi vì họ cho rằng Thích Thời Tự cũng là con của họ...

Hàn Diệp gần như là quỳ sụp xuống, đôi môi run rẩy nhưng cũng chỉ lắc đầu, lẩm bẩm lặp đi lặp lại: Không thể nào, làm sao em ấy có thể hại chết Thôi Húc chứ? Lúc ấy thậm chí em ấy còn chưa từng gặp mặt Thôi Húc...

Hàn Thích cười nhạt, ấn nút xe lăn quay lại: Nó nói cái gì thì con tin cái đó sao? Hàn Diệp à... Con thật sự khiến bố thất vọng.

Hàn Diệp che hai tai mình lại, không muốn nghe nữa: Không phải như vậy, Thích Thời Tự không phải là người như vậy...

Xe lăn của Hàn Thích cọ xát với sàn nhà nhẵn nhụi phát ra âm thanh, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa, ném ra một cây bút ghi âm.

Hàn Diệp bò tới để bắt lấy, nhưng không biết có phải vì mồ hôi lạnh thấm ướt làm trơn lòng bàn tay hay không mà anh nhặt mãi không được.

Hàn Thích cau mày nhìn dáng vẻ mất khống chế của Hàn Diệp, cũng có chút không đành lòng.

Nhưng ông ta thật sự không cách nào tiếp nhận con trai mình thật sự sẽ ở bên một người đàn ông khác.

Ông ta chấp nhận Thôi Húc, một là vì Thôi Húc là đứa trẻ mà ông ta đã nhìn nó trưởng thành, mức độ bao dung cũng sẽ cao hơn một chút; hai là vì Thôi Húc đã chết, người chết rồi sẽ bị lãng quên, ông ta cho rằng chuyện này đối với Hàn Diệp chẳng qua chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cho nên dù những năm gần đây nghe nói Hàn Diệp bao nuôi một minh tinh nhỏ, ông ta cũng cảm thấy không quan trọng, lại không ngờ rằng minh tinh nhỏ này là con của Thích Uyển, càng không nghĩ Hàn Diệp chỉ đang vui đùa một chút thôi.

Như vậy thì ông ta không nhịn được...

Thích Thời Tự hại chết Thôi Húc, ông ta không nhịn được cũng là điều dễ hiểu.

Khi người bạn cũ Thôi Đình gọi điện thoại cho ông ta, ông ta đã ý thức được không đúng.

Khi nghe được đoạn ghi âm đó, ông ta chỉ còn tâm tư muốn trở về nước.

Hàn Diệp không thể nào ở bên hạng người như vậy được.

Ông ta không cho phép!

- ------------------------------------

Hàn Diệp siết chặt bút ghi âm.

Anh không tin, Thích Thời Tự không phải là người như vậy.

Nhưng những chuyện xảy ra gần đây...

Di vật bị giấu kín, tước đi mạng sống của Thích Dương...

Vậy thì sao? Hàn Diệp không dám nghĩ tới.

Tay run rẩy, mở bút ghi âm ra.

Thôi Thời Tự, coi như là dì cầu xin cậu có được không, cậu mau cứu A Húc đi, cậu mau cứu nó đi, dì sẽ cảm kích cậu cả đời...

Thật sự đó, dì quỳ xuống xin cậu được không, cậu mau cứu nó đi, dì chỉ cần cậu mau chóng cứu nó...

Là âm thanh của dì Bạch, nỗi buồn và sự tuyệt vọng trong đó là của một người mẹ sắp mất đi con mình.

Rất khó có ai có thể nhẫn tâm từ chối, anh không thể chịu đựng được sự im lặng của bút ghi âm trong lúc này.

Nguyên nhân cái chết của A Húc là do cứu chữa không kịp thời, vết thương nhiễm trùng lây lan, hơn nữa còn cần truyền một lượng máu lớn... Đúng vậy, truyền máu, tại sao Thích Thời Tự không đồng ý chứ?

Rốt cuộc, anh cũng nghe thấy âm thanh của Thích Thời Tự.

Rất lạnh lùng nhưng kiên quyết: Tôi có điều kiện, cho dù Thôi Húc có cứu được hay không, tôi vẫn muốn tự do.

Hàn Diệp gần như bị đông cứng trước giọng điệu vô cảm của Thích Thời Tự, ngay cả hơi thở cũng mang theo sự lạnh lẽo, anh có một loại dự cảm xấu.

Được! Là giọng nói của Thôi Đình.

Máy ghi âm ù một lúc lâu mà không có âm thanh.

Là tin báo tử của bác sĩ: Xin lỗi, bởi vì bệnh nhân không được cấp cứu kịp thời, cho nên...

Bệnh nhân không được cấp cứu kịp thời...

Thích Thời Tự lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác...

Cố tình trì hoãn thời gian...

Có thể nói là không liên quan, nhưng cũng có liên quan.

Chỉ là truyền máu mà thôi, tại sao Thích Thời Tự lại do dự như vậy?

Hàn Diệp cảm thấy nơi buồng tim bị gai đâm nhói đau, không biết nên bày tỏ thế nào.

Vậy thì sao? Vậy thì?

Anh không muốn tin.

Tại sao? Tại sao cây bút ghi âm này vẫn còn tồn tại? Tại sao nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn có người cố ý giữ lại một cây bút ghi âm, tại sao bao nhiêu năm nay mới nói cho Hàn Thích biết, nói cho anh biết, sớm hơn một chút thì không thể sao?

Hàn Diệp cố gắng ép mình tỉnh táo lại.

Nói không chừng cây bút ghi âm này đã được chỉnh sửa, không thể tin...

Hàn Diệp dùng sức gần như muốn bóp vỡ cây bút ghi âm.

Mắt anh đỏ hoe, liên tục nhấn mạnh với bản thân rằng không thể tin.

Nhưng cũng cảm thấy thật đáng buồn.

Thôi Húc mới rời đi mấy năm, trong lòng anh đã bắt đầu có sự thiên vị.

Sự việc lại đi vào ngõ cụt — anh có thật sự yêu Thôi Húc không?

Mười tám tuổi, anh mới hiểu cái gì gọi là rung động.

Là ánh mắt của thiếu niên kia khi nhìn xuống.

Sau này anh tự nhủ người đó là Thôi Húc, cho nên người mình yêu cũng chính là Thôi Húc.

Vì vậy anh bắt đầu học tập dáng vẻ của một đôi tình nhân, quan tâm anh ta, chú ý anh ta, bảo vệ anh ta, cho rằng mình yêu anh ta.

Sau đó thì sao? Sau đó Thôi Húc rời đi.

Một khắc anh đau buồn kia, tất cả khổ sở đều là vì người yêu rời đi, có bao nhiêu là vì bạn thân rời đi?

Tựa như anh rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Anh chưa bao giờ yêu Thôi Húc.

Từ đầu tới cuối, vẫn luôn là Thích Thời Tự.

Cây bút ghi âm trên tay anh vẫn đang lặp đi lặp lại đoạn ghi âm đó, dù đã hiểu rõ tình yêu, nhưng cũng không có cách nào xóa bỏ sự thật rằng Thôi Húc là người bạn thân nhất của anh.

Anh chết lặng nhìn ánh đèn đỏ vẫn sáng rực của phòng phẫu thuật, cầu nguyện với trời xanh.

Nếu như cậu có thể tỉnh lại, chúng ta sẽ cẩn thận nhìn lại những năm này, tôi cũng sẽ kể những gì tôi rối rắm nhất cho cậu nghe.

Nếu như cậu có thể tỉnh lại, tôi sẽ tìm hiểu những câu chuyện đó từng chi tiết một thật rõ ràng, cho dù là cậu chịu bao nhiêu đau đớn và tủi nhục hay là Thôi Húc chịu, chúng ta cũng sẽ tính toán từng cái một.

Nếu như cậu có thể tỉnh lại, tôi không biết tôi có thể tha thứ cho cậu hay không, nhưng tôi nhất định sẽ tiếp tục yêu cậu.

Thích Thời Tự, cậu nhất định phải tỉnh lại...

- ------------------------------------

Hàn Diệp lau đi khóe mắt đẫm lệ, tỉnh táo lại.

Gọi một cuộc điện thoại: Giúp tôi kiểm tra đoạn ghi âm đó. Ừm, muốn xem thử nó có vấn đề gì hay không.

Sau khi xử lý xong những chuyện vụn vặt, Hàn Diệp chắp tay lại, vô cớ muốn hút thuốc.

Giải mã từng bí ẩn vướng mắc mới phát hiện cuộc sống của mình chẳng khác nào những vở kịch kịch tính, từ trước tới nay anh đã yêu sai người, nhưng lại không nghe theo trái tim mình, sợ sự đánh giá từ bên ngoài và thế lực của gia đình nên lần nào cũng phạm những sai lầm quá đáng.

Anh yêu mù quáng, lừa gạt mình, cũng lừa gạt Thích Thời Tự.

Anh vốn tưởng rằng mình sẽ không thể tha thứ cho sự lừa gạt những năm qua của Thích Thời Tự, nếu sự việc thực sự như những gì người ta nói, có lẽ anh không còn nhiều sự lựa chọn, nhưng anh yêu Thích Thời Tự — không thể nghi ngờ.

Từ giây phút đầu tiên tình yêu chớm nở cho đến tình yêu khi gặp lại, tất cả đều xoay quanh Thích Thời Tự, dù có phải do anh thực hiện hay không, dù đó có phải bản chất của anh hay không.

Mỗi một lần rung động đều là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ của Thích Thời Tự.

Cho nên, anh chờ ở nơi này, chờ người anh yêu bình an vô sự trở ra.

Anh nhất định sẽ chờ ở nơi này.

Chờ người anh yêu tỉnh lại...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play