*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thích Thời Tự làm gì ngủ được?

Được Hàn Diệp nuôi lâu như vậy, ngủ ngoài trời ở công viên giải trí suốt một đêm, coi như đã hoàn toàn tan vỡ.

Quả thật hắn đã nói với Hàn Diệp rằng mình không muốn hiến nữa.

Nhưng có thể cũng không phải như vậy.

Đó chỉ là nói lẫy nhất thời, tuy sau này không đi khám theo yêu cầu của bệnh viện nhưng không có nghĩa hắn thực sự không muốn hiến.

Không biết Thích Dương đã nói gì với Thích Uyển mà lại tìm tới nhanh như vậy.

Nhưng nếu tình trạng sức khỏe của Thích Dương không tốt, Thích Uyển gấp gáp thì hắn cũng có thể hiểu được.

Hắn sẽ hiến...

Dù sao ban đầu cũng là đứa trẻ mà Thôi Húc đã cược mạng sống của mình ra để bảo vệ, hắn cảm thấy mình còn nợ Thôi Húc rất nhiều.

Âm thanh của Thích Uyển bén nhọn, nếu tiếp tục trò chuyện với bà, trái tim hắn sẽ không chịu đựng nổi, thế nên chỉ có thể giả vờ ngủ để được an tĩnh trong chốc lát.

Thích Uyển trực tiếp lái xe về phía bệnh viện, cũng không để Thích Thời Tự cất đồ đạc đi.

Đến rồi.

Thích Thời Tự cười, nghe được ẩn ý bên trong là: Cậu có thể lăn xuống rồi.

Thích Thời Tự xoa xoa cái eo cứng ngắc của mình, khó khăn nhổm dậy, có thể động tác quá chậm chạp nên Thích Uyển không thích.

Lằng nhà lằng nhằng, Thôi Thời Tự, cậu không cần phải diễn trò lố bịch này trước mặt tôi đâu.

Thích Thời Tự cứng đờ, sau đó mỉm cười: Sao tôi dám chứ? Là do xe của tổng giám đốc Thích thoải mái quá, không đành lòng xuống mà thôi.

Thích Uyển lại không nhịn được nhìn đồng hồ đeo tay: Cậu nhanh lên một chút, sau khi sức khỏe Thích Dương bình phục rồi thì tôi sẽ cho cậu một chiếc xe giống như vậy.

Thích Thời Tự cười vui vẻ, dùng lời nói để che đậy việc mình thực sự không thể đứng dậy: Thỏa thuận đáng giá như vậy sao?

Cuối cùng cũng bước ra khỏi xe, Thích Uyển muốn nâng kính xe lên thì bị Thích Thời Tự ngăn lại.

Tôi muốn thương lượng, có thể thuê một phòng bệnh không? Loại mà tôi sẽ dưỡng thương sau khi phẫu thuật ấy? Mi mắt Thích Thời Tự cong cong, thật giống như chỉ đang thương lượng.

Thích Uyển không giống như biết đau lòng là gì, cau mày không hiểu ý Thích Thời Tự: Tùy cậu.

Có vẻ Thích Uyển rất gấp gáp, một câu Cảm ơn của Thích Thời Tự bị ngăn bên ngoài xe, rốt cuộc vẫn chưa đến tai người nọ.

Không sao, Thích Thời Tự tự an ủi mình, có thể làm phiền tổng giám đốc Thích bộn bề nhiều việc đến đón mình thì cũng coi như có tiến bộ.

Phòng bệnh là chuyện nghiêm túc.

Hắn cũng biết giá trị của mình chẳng qua là trước khi phẫu thuật, phẫu thuật xong rồi thì làm gì còn ai có thời gian quan tâm hắn chứ?

Giống như lần trước, đổi tim cho Thôi Húc.

Cũng may mà hắn tỉnh táo, nếu không cảnh tượng bị đuổi đi ít nhiều gì cũng sẽ có phần khó coi.

Hắn cũng không muốn gia tăng thêm bất kỳ hành hạ nào cho cơ thể mình nữa, dù sao nhà họ Thích cũng không thiếu tiền, chi trả giúp hắn tiền thuốc thang mấy ngày hẳn là vẫn có thể.

Thích Thời Tự cảm thấy mình thật sự đã mất trí rồi.

Thật ra sau khi trả tiền lại cho Hàn Diệp, trong người cũng không còn dư lại gì, dù sao cũng là nghệ sĩ nổi tiếng nhiều năm như vậy, chẳng qua lúc đó đầu óc hỗn loạn nên đã quyên góp toàn bộ số tiền cho cô nhi viện — nơi hắn từng ở trước đây.

Nếu không thì cũng không cần thiết phải thương lượng chuyện phòng bệnh với Thích Uyển.

Quả thật có hơi mất mặt...

- ------------------------------------

Tính bảo mật của bệnh viện tư nhân rất tốt.

Khi y tá nhìn thấy Thích Thời Tự cũng chỉ ngẩn người chứ không nói gì cả.

Có thể là sắc mặt của hắn tái nhợt đến mức đáng sợ, khiến cho chị y tá lo lắng: Cậu không sao chứ? Cần người đỡ không?

Thích Thời Tự không có sức nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là kéo ra một nụ cười, khoát tay với cô y tá tốt bụng.

Thích Thời Tự tập tễnh bước vào phòng bệnh, thắt lưng đau đến mức không dám chạm vào, chỉ có thể nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi nằm sấp trên giường.

Bảng kẹp hồ sơ bệnh án ở đầu giường màu trắng vẫn rất nổi bật.

Thích Thời Tự lấy xuống nhìn — là hắn.

Không khác lắm so với những gì bác sĩ đã từng nói với hắn.

Tình huống của cậu không quá thích hợp để hiến tặng, nhưng bởi vì người nhận là người thân của cậu, nên nếu như cậu quyết tâm rồi thì chúng tôi cũng chỉ có thể khuyên cậu suy nghĩ thêm chút nữa.

Hắn biết.

Thích Thời Tự nghĩ đến loại thuốc mình đã uống trước đó.

Không phải là không muốn hiến, mấu chốt là thuốc điều trị tâm lý hắn dùng gây tổn thương đến thận, hắn khó chịu thì cũng không sao, nhưng nếu trả lại cho Thích Dương một cơ thể không khỏe mạnh thì phải làm thế nào đây?

Thế nên hắn chủ động ngừng thuốc, nghĩ đến việc một thời gian nữa còn phải hiến tặng.

Chỉ là Thích Uyển không kịp đợi, sợ hắn hối hận.

Làm sao hắn có thể hối hận?

Tình huống hiện giờ giống như một cuộc cạnh tranh giữa ba nhà lớn xem ai có thể giết mình trước. Bố mẹ của Hàn Diệp về nước cùng Thôi Đình, hẳn là Thích Uyển cũng không thoát khỏi liên quan.

Hắn cũng không ngu...

Thích Thời Tự cười khổ, vuốt ve lồng ngực mình, trong túi áo gần buồng tim là bức ảnh của hắn và Hàn Diệp ngày đó.

Hắn không tìm thấy ảnh của Hàn Diệp.

Hiện tại trong tay hắn chỉ còn lại một bức này.

Hắn nhớ lúc đó Hàn Diệp đã ném bức ảnh đi, không biết có phải do bánh xe đẩy nó đi hay không mà hắn tìm thật lâu cũng không tìm thấy được.

Ký ức giữa hắn và Hàn Diệp không nhiều, hầu hết cũng không có gì hiếm lạ.

Lúc đầu chỉ là mối quan hệ cố định đôi bên cùng có lợi, sau đó ở chung, về sau nữa Hàn Diệp biết tình cảm của hắn, hắn mới coi như là có ký ức chính thức thuộc về hai người.

Bây giờ nhìn lại, ngoài những đóa thủy tiên chưa nở ở sân sau, thứ duy nhất thuộc về hai người họ chính là bức ảnh trên tay hắn.

Luôn là lỗi của hắn.

Nếu như ban đầu hắn không bị ma xui quỷ khiến giấu chiếc hộp kia đi, mà là chờ tình cảm của Hàn Diệp dần dần phai nhạt, hai người bọn họ cũng sẽ không đến nỗi rơi vào cục diện thế này.

Là lỗi của hắn.

Thế nên bây giờ, không còn ai che chở cho hắn nữa...

- ------------------------------------

Lúc bệnh viện gọi điện thoại tới, Thích Uyển đang khiển trách phó tổng giám đốc một trận.

Nhìn thấy người gọi tới là bác sĩ trị liệu của Thích Dương, Thích Uyển mới kiềm nén lại cảm xúc của mình một chút.

Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói dịu dàng: Tổng giám đốc Thích, xin chào. Bác sĩ tuổi trẻ tài cao hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: Do hôm nay tôi nhìn thấy một bệnh nhân tên là Thích Thời Tự vào ở, tôi mới suy nghĩ một chút, hẳn là cậu ấy có liên quan đến bệnh tình của tiểu thiếu gia phải không?

Thích Uyển nhàn nhạt ừ một tiếng. Chiêm ngưỡng ngón tay được sơn tinh tế của mình, chờ bác sĩ nói tiếp.

Bác sĩ: Tôi nhớ trước đây Thích Thời Tự hẳn là đã đến kiểm tra hiến tặng, vậy xin hỏi ngài một chút, ngài có xem qua bản báo cáo kiểm tra đó không?

Thích Uyển cảm thấy những câu hỏi này thật kỳ quái.

Đương nhiên là đã xem rồi.

Vừa lật đến trang cuối cùng thì nhìn thấy hai chữ Thích hợp viết bằng mực đỏ tươi. Nếu không tại sao bà phải mang Thích Thời Tự về.

Có thể bác sĩ không hiểu tại sao Thích Uyển lại bình tĩnh như vậy: Ngài không nhìn thấy tình trạng sức khỏe của cậu ấy sao?

Thích Uyển cảm thấy đề tài này càng lúc càng kỳ lạ, tại sao bà phải đi quan tâm tình trạng sức khỏe của Thích Thời Tự?

Bác sĩ Vương, xin hãy chú ý đến vị trí của mình.

Gương mặt Thích Uyển lãnh đạm: Tôi chỉ quan tâm đến tính mạng của Thích Dương, xin hãy nhớ rằng đây là sản nghiệp của nhà họ Thích, là bệnh viện của nhà họ Thích, tôi hy vọng chúng ta trên dưới đều nhất trí đồng lòng, anh có thể làm được không?

Bác sĩ Vương cảm thấy Thích Uyển hiểu lầm ý của mình, muốn nói nhưng lại cảm thấy không thể làm dược gì.

Tổng giám đốc Thích, ngài hiểu lầm ý của tôi rồi.

Thích Uyển thoáng bình tĩnh lại, giọng điệu thong thả: Được, vậy anh giải thích ý của mình đi.

Bác sĩ Vương cảm thấy Thích Thời Tự thật sự rất đáng thương.

Dù sao Thích Thời Tự cũng là một ảnh đế nổi tiếng trong giới giải trí, mấy ngày trước đăng thông báo giải nghệ, anh ta cũng có chú ý tới, chẳng biết nó có liên quan gì đến ca phẫu thuật trước mắt này hay không.

Khi hồ sơ bệnh án của Thích Thời Tự được giao cho anh ta, anh ta còn hoài nghi liệu đây có phải là trùng tên hay không, bởi vì anh ta gần như không dám tin vào mắt mình!

Xương sống thắt lưng bị tổn thương nghiêm trọng, không được chăm sóc đúng cách. Nhưng đây là thương tật do nghề diễn viên, Vương Lỗi tạm thời vẫn cho rằng không có chuyện gì.

Nhưng bệnh kế tiếp, viêm loét dạ dày — nghiêm trọng đến mức phải cắt bỏ dạ dày, viêm cơ tim — cũng quá nặng.

Sau khi kiểm tra định kỳ ngày hôm nay, anh ta mới phát hiện ra các chứng bệnh hỗn tạp của người này còn bổ sung thêm một mục khác, đó là dư lượng dược lý ở chức năng thận.

Thuốc chống trầm cảm???

Anh ta không hiểu.

Nếu như Thích Thời Tự có thể hiến tặng cho Thích Dương, bọn họ lại cùng họ, hẳn là có quan hệ anh em.

Nhưng so với các triệu chứng suy thận ban đầu của Thích Dương, tình trạng sức khỏe của Thích Thời Tự mới đáng lo ngại hơn.

Dẫu sao ngoại trừ căn bệnh này, Thích Dương cũng ở mức khỏe mạnh, còn Thích Thời Tự thì sao?

Vô cùng tệ hại.

Nhưng với tư cách là mẹ của hai người này, Thích Uyển lại muốn Thích Thời Tự hiến tặng cho Thích Dương?

Một người ngoài như anh ta không biết phải nói gì, nhưng anh ta là một bác sĩ, vẫn cảm thấy quyết định này quá mức qua loa.

Vì vậy anh ta mới gọi điện thoại hỏi Thích Uyển, mặc dù bản thân cũng không có ý tra hỏi gì, nhưng không ngờ thái độ của Thích Uyển lại lạnh lùng đến vậy.

Như thể... Như thể Thích Thời Tự không phải con trai của bà.

Bác sĩ Vương cúp điện thoại, cầm hồ sơ bệnh án trong tay, vẫn còn muốn khuyên Thích Thời Tự thêm một chút nữa.

Mà cuộc điện thoại này đã làm phiền đến Thích Uyển.

Gì vậy?

Bệnh của Thích Thời Tự? Trường hợp bệnh của Thích Thời Tự có cái gì đáng nhìn?

Có thể là vì những rắc rối hôm nay chồng chất lên nhau, những lời nói của bác sĩ Vương cũng không thể nào tự động xóa khỏi tâm trí bà.

Thế nên bà đã nhắn tin cho thư ký: Mang hồ sơ bệnh án của Thích Thời Tự đến đây cho tôi xem.

Thư ký cũng cảm thấy kinh ngạc.

Mặc dù Thích Thời Tự cũng mang họ Thích, trước khi BOSS trở về cũng chỉ đích danh muốn hẹn gặp Thích Thời Tự, nhưng từ trước tới nay cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng Thích Thời Tự có liên hệ qua lại gì với nhà họ Thích.

Cậu ta tận mắt nhìn thấy thái độ của Thích Uyển đối với Thích Dương.

Cho nên càng cảm thấy Thích Thời Tự không có quan hệ gì với Thích Uyển.

Nhưng Thích Uyển trước giờ chưa từng tránh né, giấy trắng mực đen bày ra trước mặt cậu ta, còn nói quan hệ của Thích Dương và Thích Thời Tự là anh em ruột thịt, không chỉ có vậy, Thích Thời Tự còn phải hiến thận cho Thích Dương, có phải chuyện này hơi ảo quá rồi không?

May mắn thay, dù biết Thích Thời Tự là người nhà họ Thích, nhưng nhà họ Thích cũng không có ý định nhận thêm một người con trai nào nữa.

Ngay cả lần trước Thích Thời Tự chủ động tới tìm Thích Uyển cũng bị bỏ lại bên ngoài chờ một hồi lâu, hoàn toàn khác với thái độ lập tức rời khỏi cuộc họp với Thích Dương.

Thư ký không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Không quan tâm Thích Thời Tự nữa.

Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì?

Tại sao lại đột nhiên muốn xem hồ sơ bệnh án của Thích Thời Tự?

Thư ký cũng không dám đoán ý của Thích Uyển, chỉ cẩn thận sắp xếp rồi gửi email cho tổng giám đốc Thích.

Thích Uyển cảm thấy miêu tả của bác sĩ Vương có chút quá nghiêm túc, nửa ngờ nửa tin mở email ra xem.

Thiếu máu trầm trọng và chức năng đông máu bất thường.

Rối loạn chức năng đường tiêu hóa, sẽ phẫu thuật nếu cần thiết.

Chức năng tim và phổi yếu, buồng tim có vấn đề nghiêm trọng.

...

Đây là người mà Hàn Diệp nuôi cho bà à?

Đột nhiên Thích Uyển hiểu ra những lời mà Thích Thời Tự đã nói với bà ở lần gặp đầu tiên.

Một số bộ phận trên cơ thể hỏng rồi, phiền bà phải tốn chút sức để chọn lọc chúng.

Hóa ra là thật?

Thích Uyển nhất thời không thở được.

Nhanh chóng vuốt chuột.

Chuyển sang chức năng của thận — có thuốc ảnh hưởng...

Thuốc gì?

Thích Dương của bà!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play