Giọng nói của Thích Thời Tự đã rất xa xôi, Hàn Diệp gần như đã hoàn toàn che giấu mình khỏi xung quanh.
Bức thư trước mắt, từng chữ nóng bỏng, là thứ anh chưa bao giờ thấy — tình cảm sâu đậm của Thôi Húc.
A Diệp thân ái, nghe có vẻ hơi lạ khi anh gọi em thế này.
Nhưng mà hết cách rồi, anh thích em nhiều như vậy. Ở tuổi mười sáu này, anh nói yêu nghe cũng nhẹ nhàng quá, mặc dù anh vô cùng chắc chắn rằng anh nhất định sẽ vĩnh viễn yêu em.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, tình trạng sức khỏe của em chuyển biến tốt lên không ít, thậm chí còn đến xem anh thi đá banh.
Nếu anh thắng thì chắc là đẹp lắm phải không? Hy vọng anh ở trong mắt em sẽ không bị bêu xấu.
Anh đang suy nghĩ lúc nào thì có thể bày tỏ với em, chúng ta thật sự thân thiết quá. Có khi nào em sẽ cho rằng anh nhận nhầm thành tình anh em rồi không?
Nên giải thích với em thế nào, rằng mỗi một lần nhìn vào gò má em là tim anh lại đập thình thịch hả?
...
Bức thư thứ hai là vào năm mười bảy tuổi.
A Diệp của anh, tại sao người ta lại bị bệnh nhỉ? Mỗi lần thấy em khó chịu, anh rất mong có thể thay em chia sẻ một ít.
Nhưng bọn họ nói người hiến tặng vẫn chưa đủ mười tám tuổi, chúng ta còn phải chờ thêm một chút nữa.
Thế này thì sao, em khỏe lên được không? Đến năm mười tám tuổi, anh sẽ tỏ tình với em.
Nhưng em nhất định phải hứa với anh...
Thư của năm mười tám tuổi rất nhiều.
Anh không biết tại sao mẹ phải đưa anh ra nước ngoài, anh muốn tận mắt nhìn thấy em nhanh chóng khỏe lên.
Anh ra nước ngoài rồi, tháng đầu tiên không nhìn thấy em, thật sự rất nhớ em.
Anh muốn biết ý nghĩ tồn tại của sinh mạng mình. Nhưng có lẽ anh sẽ phải thất hứa, Thôi Húc mười tám tuổi vẫn chưa tỏ tình với Hàn Diệp mười tám tuổi.
Đau khổ có thật sự có ý nghĩa không? A Diệp, nếu như em ở đây, có lẽ em sẽ hiểu sự lựa chọn của anh.
Anh muốn ghi chép lại, ghi chép những thảm kịch vô nhân đạo ở đây, ghi chép về những đứa trẻ phải cầm súng, ghi chép những gì chiến tranh mang lại cho con người.
Chuyện này, chắc là sẽ rất nguy hiểm.
Sẽ ổn thôi nếu như anh ở đây.
Chỉ tiếc là sau khi ra nước ngoài anh đã đổi số, mẹ nói cho anh biết em đang hồi phục nên không tiện liên lạc với anh, cho nên anh cũng chỉ có thể viết vài chữ bày tỏ tương tư của anh dành cho em.
Tất cả những bức thư còn lại đều vào năm hai mươi tuổi.
A Diệp, anh cảm thấy sau khi em khỏe lại, em đối xử với anh rất khác.
Chắc là em cũng thích anh. Em chờ một chút, anh nhất định sẽ chuẩn bị lời tỏ tình hoành tráng nhất cho em.
Đếm đến đây là bức thư thứ tám rồi. Tuổi tác trôi qua thật nhanh, duy nhất chỉ có một điều không thay đổi, chính là anh vẫn yêu em.
Công việc của phóng viên chiến trường rất nguy hiểm, em biết mà. Nhưng em không giống mẹ, em lựa chọn ủng hộ anh. Chỉ là anh cảm thấy có chút kỳ lạ, cảm giác như anh đã bỏ lỡ em rất nhiều, hy vọng đây chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
...
Anh thực sự muốn nói rằng anh yêu em ngay trước mặt em."
Cảm giác gần đây trái tim cứ đập rộn lên. Muốn viết thư cho em, kết quả anh đếm được đã có mười một lá thư rồi. Vậy thì để anh viết thêm một lá nữa, chờ sau khi anh tỏ tình thành công với em rồi thì sẽ vừa vặn một năm mười hai tháng, mỗi tháng một lá thư. Hẳn là anh sẽ thành công thôi.
A Diệp, anh có hơi nhớ em.
Hàn Diệp cảm thấy nước mắt của mình đã khô cạn, anh nhìn Thích Thời Tự vẫn còn đứng tại nơi đó, trong lòng cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cậu, còn mặt mũi đứng ở chỗ này sao?
Gương mặt Thích Thời Tự ảm đạm, đích thân trực tiếp cảm nhận ác ý của người mình yêu hẳn là chuyện không dễ chịu nhất trên thế giới này.
Em...
Hàn Diệp giận đến mức không thể kiềm được: Anh ấy đã chết rồi! Anh ấy cũng đã chết rồi, rõ ràng cái gì cậu cũng biết, nhưng một chút tưởng niệm cũng không chịu để lại. Thích Thời Tự! Đây là yêu sao?
Cổ họng Thích Thời Tự đắng nghét không chịu nổi, muốn mở miệng, nhưng lần đầu tiên hắn cảm thấy ngôn từ của mình không đủ.
Hắn hiểu yêu là gì sao?
Hàn Diệp hỏi hắn.
A Diệp...
Lại một lần nữa bị cắt đứt: Đừng gọi tôi là A Diệp, tôi cảm thấy rất ghê tởm!
Hàn Diệp cẩn thận sắp xếp những bức thư này, bỏ vào trong hộp thiếc, một ánh mắt cũng lười ném cho Thích Thời Tự.
Thích Thời Tự không muốn để Hàn Diệp cứ vậy mà đi mất, thế nên hắn đã nắm lấy tay của Hàn Diệp mà chưa kịp suy nghĩ.
Đừng đi...
Hàn Diệp lãnh đạm quét qua nơi mà Thích Thời Tự đang nắm: Buông ra.
Đừng làm tôi thấy ghê tởm hơn nữa.
Không phải anh nói muốn em tin tưởng anh sao? Thích Thời Tự mang theo nức nở, nhỏ giọng hỏi.
Hàn Diệp nghe thấy hai chữ tin tưởng như bị đâm vào chỗ đau, chợt quay đầu, giọng nói lạnh tới cực điểm: Cậu tin tưởng tôi? Thích Thời Tự, sao cậu còn có thể hỏi một câu hỏi như vậy?
Cậu giấu di vật của Thôi Húc!
Mấy năm nay, cậu ngậm miệng không nói ra chuyện này.
Tâm tư này của cậu là gì?
Thôi Húc, Thôi Húc tốt như vậy...
Thích Thời Tự tránh né ánh mắt của Hàn Diệp, màn đêm đen tối bao trùm lên sự khó chịu của đối phương.
Mở miệng lần nữa, vô cùng khó khăn: Chúc mừng anh, A Diệp, anh vẫn còn yêu Thôi Húc, cũng may là anh vẫn chưa thích một người đáng ghê tởm như em...
Khoảng cách quá gần, nước mắt của Thích Thời Tự vừa vặn rơi xuống mu bàn tay của Hàn Diệp.
Hàn Diệp cảm thấy trái tim của mình cứ như bị siết chặt, đau đến run rẩy.
Tuyệt đấy, cái thể loại khốn nạn gì vậy? Cực kỳ ghê tởm người trước mắt, nhưng trí nhớ lại đang nhấn mạnh anh phải đau lòng?
Hàn Diệp cũng không làm được biểu cảm gì khác, lông mày cụp xuống: Vậy thì tôi đúng thật là — vinh hạnh cực kỳ.
Hàn Diệp đi, không quay đầu lại.
Thích Thời Tự ngay cả sức để đưa mắt nhìn cũng không có, ôm chặt ba lô của mình, nghe tiếng xe nổ càng ngày càng xa.
Nhìn xem, hắn vẫn không thể ngồi trên đu quay khổng lồ.
Chắc chắn, hắn đã đánh mất vì sao đó...
Thích Thời Tự cứ như cái xác biết đi, bước đi không mục đích. Ban đêm rất lạnh, hắn ngược lại đã quen được Hàn Diệp chăm sóc, thậm chí còn mặc quần áo mỏng nên lúc này lạnh đến mức không chịu được.
Có chút hối hận, đáng lẽ nên ngồi đu quay trước rồi mới đưa chiếc hộp đó cho Hàn Diệp.
Thích Thời Tự cảm thấy bụng dạ mình cồn cào, nhưng nơi lồng ngực quá đau, đau đến mức dạ dày nhức nhối cũng cảm thấy bình thường.
Hắn có lý do gì chứ?
Hàn Diệp nói không sai, hắn giấu chiếc hộp của Thôi Húc nhiều năm như vậy, rõ ràng đã có rất nhiều cơ hội có thể mở miệng, nhưng một lần cũng không chịu nói ra.
Một người tốt như Thôi Húc, nhưng hắn lại cướp đi người yêu của anh ta, không, không cướp đi, có cướp cũng không cướp nổi.
Thích Thời Tự dựa dưới ánh đèn đường, cuộn chặt mình lại.
Rõ ràng cả người rất mệt mỏi, nhưng nhắm mắt lại tất cả đều là Hàn Diệp.
Hết thuốc chữa rồi...
Thích Thời Tự thầm mắng trong lòng, nhưng hắn lại nhìn những ánh đèn đủ màu sắc trên vòng đu quay ở phía xa xa, lần lượt sáng lên, đan xen rực rỡ, thực sự rất đẹp.
Đột nhiên hắn có chút không dời mắt đi được.
Đừng nhìn, Thích Thời Tự.
Không thuộc về mày đâu.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, Thích Thời Tự lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào tài khoản weibo và đăng tuyên bố rời khỏi vòng giải trí mà hắn đã chuẩn bị từ lâu trước kia.
Thích Thời Tự cụp mắt xuống, nghĩ rằng mình nhất định có chuyện khác phải làm, bèn thả lỏng ngón tay đang ấn nút tắt máy.
Hợp đồng bao nuôi.
Năm mươi triệu.
Hắn phải trả lại.
Thích Thời Tự chuyển tiền vào tài khoản riêng của Hàn Diệp, cuối cùng cũng tắt điện thoại như thể không còn gì phải lo lắng.
Mất liên lạc với thế giới trong một hồi.
Vòng đu quay không thể ngồi và Hàn Diệp đã vứt bỏ hắn, để hắn tỉnh táo và suy nghĩ lại.
- ------------------------------------
Hàn Diệp trở về nhà với cơ thể lạnh ngắt.
Không rõ là đang oán hận mình hay oán hận Thích Thời Tự nhiều hơn.
Di tình biệt luyến* là anh, giấu kín thư tình là Thích Thời Tự.
(*Yêu một người nhưng không yêu nữa mà chuyển qua yêu người khác.)
So với Thôi Húc, bọn họ có khác gì nhau đâu?
Lời chúc phúc của Thích Thời Tự khi anh rời đi vẫn còn văng vẳng bên tai anh: Chúc mừng anh, A Diệp, anh vẫn còn yêu Thôi Húc...
Nhưng anh thật sự vẫn còn yêu Thôi Húc sao?
Khi nhìn thấy di vật của cố nhân, nước mắt rơi xuống là khiếp sợ hay là thất vọng?
Cảm giác khi đọc từng lá thư kia là cảm động hay vui mừng?
Khi rời đi, anh mắng Thích Thời Tự, nhưng thật ra người anh hận mới chính là bản thân anh.
Quá khứ vẫn còn là một mớ hỗn độn.
Ai vẫn còn giãy giụa trong đó không chịu tỉnh lại?
Đầu đau như sắp nứt.
- ------------------------------------
Đêm qua có lẽ đã vô cùng mệt mỏi, ngủ với tro tàn của quá khứ thực sự giống như cái chết.
Sáng sớm tỉnh lại, bên cạnh không còn nhiệt độ quen thuộc nữa, ý thức mới chậm rãi quay về.
Thích Thời Tự rút khỏi giới giải trí được tìm kiếm nhiều nhất.
Điện thoại của anh sắp nổ tung vì Triệu Lục, cũng không biết một người quản lý lấy đâu ra lá gan lớn như vậy.
Hàn Diệp xoa mái đầu vẫn còn hơi đau, nhìn thấy tài khoản được cộng thêm năm mươi triệu.
Tất cả chi phí bao nuôi được trả lại, Thích Thời Tự, cậu thực sự đủ quyết đoán để cắt đứt quan hệ.
Nhận điện thoại của Triệu Lục: Anh nói...
Triệu Lục ở đầu bên kia điện thoại bị giọng điệu lạnh lùng của Hàn Diệp làm cho đóng băng, rất lâu rồi anh ta không nghe thấy tổng giám đốc Hàn nói chuyện như vậy.
Hoàn hồn lại: Thích Thời Tự rút khỏi giới giải trí.
Mắt tôi hình như đâu có mù?
Triệu Lục nhắm mắt đối mặt với sự mỉa mai của Hàn Diệp, nói tiếp: Ừm, bởi vì Tiểu Thất đã đề cập đến chuyện này trước đó, tuy là đột ngột nhưng chúng tôi đã xử lý tốt.
Hàn Diệp không nhịn được mở miệng nói: Mấy chuyện này cũng nên do thư ký của tôi báo cáo, liên quan gì đến anh?
Triệu Lục hết cách, không thể làm gì khác ngoài nói thật: Tôi không liên lạc được với cậu ấy...
Hàn Diệp vừa nghe điện thoại vừa xem phản hồi của nhân viên quan hệ công chúng, gần hai phút sau khi Thích Thời Tự đưa ra tuyên bố về việc rút lui khỏi giới giải trí, đoàn đội đã biểu đạt sự chúc phúc và hy vọng Thích Thời Tự sẽ thuận lợi trên con đường học tập.
Gắt gao dập tắt sự hỗn loạn dư luận.
Khi Hàn Diệp nghe thấy Triệu Lục nói không liên lạc được cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Nhưng anh nên nói thế nào, nói rằng anh cũng không liên lạc được sao?
Rất phiền não, tự nhiên miệng cũng không thương tiếc: Nghệ sĩ của anh, anh không liên lạc được nên đến tìm tôi à? Thú vị đấy.
Triệu Lục cuống cuồng, nhất là khi nghe thấy giọng điệu của Hàn Diệp rõ ràng là đang muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với Thích Thời Tự, sự lo lắng lại đạt đến đỉnh điểm.
Nhưng...
Nhưng đã đến lúc hắn phải đi khám bệnh, hắn bị bệnh, nếu có bất trắc gì xảy ra thì phải làm sao.
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Hàn Diệp đã cúp điện thoại.
Thái độ không muốn quan tâm rất rõ ràng.
Thích Thời Tự, cậu đang ở đâu?
Hàn Diệp vuốt ve chiếc hộp thiếc mang về tối hôm qua, trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn đồng thời xuất hiện.
Nếu như năm đó Thôi Húc không chết, nếu như anh thật sự thổ lộ tình cảm với Thôi Húc, hoặc Thôi Húc thổ lộ tình cảm với anh, liệu anh có đồng ý không?
Chắc là sẽ có, dù sao cũng là chính miệng anh nói ra chữ yêu.
Nhưng câu trả lời này lại khiến anh sợ hãi.
Tại sao anh lại khổ sở, tại sao lại nổi giận, bây giờ tỉnh táo lại suy nghĩ, nhưng tất cả đều là tên của Thích Thời Tự.
Khổ sở là vì phát hiện Thích Thời Tự thật sự nghiêm túc muốn đẩy mình ra xa? Hay khổ sở vì tình yêu thầm lặng của Thôi Húc đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy ánh sáng ban ngày?
Nổi giận là vì Thích Thời Tự.
Tại sao lại phải sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy để yêu anh?
Rõ ràng, rõ ràng cho dù năm đó anh có đọc thư, cũng sẽ...
Cũng sẽ sao cơ?