Thích Dương hẹn gặp Thích Thời Tự.
Thật kỳ quái, khi Thích Thời Tự nhận được tin nhắn của Thích Dương liền hiếm khi cảm thấy bất an.
Sau khi bình tĩnh và suy nghĩ lại mới cảm thấy phản ứng của mình thật buồn cười.
Có thể gây khó dễ cho hắn cũng là Thích Uyển, Thích Dương có thể làm gì?
Thích Thời Tự nheo mắt, lạnh lùng nhìn khung trò chuyện, trả lời hai chữ Có thể.
Thích Thời Tự cố ý tới trễ hơn một chút.
Mặc dù Thích Dương vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng thái độ coi như lễ phép, đến sớm hơn nửa giờ, hắn nhìn thấy Thích Dương ngoan ngoãn ngồi ở đó bên kia đường, ngược lại không hề cảm thấy cậu bồn chồn như vẻ bên ngoài.
Thích Thời Tự đợi mười phút sau thời gian đã hẹn mới xuất hiện trước mặt Thích Dương, ngoài mặt vẫn treo nụ cười: Xin lỗi, có hơi kẹt xe.
Thích Dương cũng không giận, không quấn quít với chuyện Thích Thời Tự trễ hẹn mà còn chu đáo châm trà cho Thích Thời Tự, đề cử nói: Không sao ạ, anh trai, anh nếm thử trà này xem, mùi vị ngon lắm.
Thích Thời Tự có chút kinh ngạc: Ở tuổi này mà cậu lại thích uống trà à?
Thích Dương cười nói: Vâng, mẹ uống, em hay ở bên cạnh nhìn, cũng hay uống trộm trà nên thích.
Thích Thời Tự không có biểu tình gì: Ừ, cũng tốt.
Đề tài tự dưng rơi vào im lặng.
Hắn chưa từng trải qua mẫu từ tử hiếu như trong miệng Thích Dương nói, đương nhiên không dám tùy ý phụ họa theo, vả lại hắn cũng không biết rõ Thích Dương hẹn hắn tới đây là có ý gì, thế nên hắn chỉ thưởng thức trà, không nói lời nào.
Thích Dương ngược lại không hề ngạc nhiên chút nào trước sự yên lặng của Thích Thời Tự, dẫu sao cậu nói như vậy chứ không chuẩn bị có quan hệ gì.
Trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp: Anh có biết mẹ thích nhất loại trà nào nhất không? Mẹ đã kể cho em rồi, em muốn lần này mua một ít để mang trở về.
Thích Thời Tự nhướng mày liếc nhìn Thích Dương, nhưng nhìn thấy nụ cười càng lúc càng rạng rỡ của Thích Dương, cũng không nhìn ra đầu mối gì, không mặn không nhạt mở miệng: Thích Uyển thích uống trà gì à? Tôi có nói phỏng chừng cũng không được tính, dù sao mười mấy năm trôi qua rồi, khẩu vị có thay đổi hay không tôi cũng không biết.
Thích Dương cố ý xấu hổ, vâng dạ xin lỗi: Anh trai, em xin lỗi, sơ ý chọc vào chỗ thương tâm của anh rồi.
Thích Thời Tự cười lạnh một tiếng, coi như cũng hiểu rõ ý của Thích Dương: Không cần buồn, trước đây Thích Uyển thích uống Quân Sơn Ngân Châm, mà mùa này có lẽ cũng không có nữa.
Thích Dương nghe thấy Quân Sơn Ngân Châm thì đôi mắt chợt lóe lên, thầm nghĩ anh trai của mình tốt thật, vẫn còn nhớ rõ sở thích của mẹ sau ngần ấy năm, chẳng qua đáng tiếc là Thích Uyển đối với Thích Thời Tự hẳn là nửa phần tình cảm cũng không có.
Mang theo sự bất ngờ, giọng nói vui mừng: Quân Sơn Ngân Châm? Nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ sở thích của mẹ sao? Chắc là anh quan tâm đến mẹ lắm, vậy thì vì sao...
Thích Thời Tự cắt ngang phần biểu diễn của Thích Thời Tự: Vì sao tôi gọi tên Thích Uyển nhưng không gọi mẹ như cậu đúng không?
Cần gì chứ? Thích công tử, trong lòng chúng ta đều biết, cần gì phải nói mấy câu kể khổ chứ?
Thích Dương không ngờ Thích Thời Tự lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, cười khan mấy tiếng: Làm sao em biết được chứ? Nếu hiểu lầm giữa hai mẹ con được giải quyết thì tốt rồi, nếu thái độ của anh vẫn như thế này, chắc chắn mâu thuẫn không thể nào giải quyết được...
Thích Thời Tự dứt khoát chống cằm nhìn Thích Dương diễn trò, không có tâm trạng cắt ngang.
Còn thân thiết sợ Thích Dương diễn một mình sẽ lúng túng, bèn trả lời cậu: Ừ, tôi sai, tôi không giải quyết.
Động tác pha trà của Thích Dương ngừng lại.
Hóa ra sắc mặt của thiếu niên khi lạnh xuống là như vậy.
Thích Thời Tự có chút buồn cười nhìn Biến kiểm* trước mắt, cảm thấy có lẽ sắc mặt thời niên thiếu của mình khiến nhiều người mất lòng, thế nên cũng không khó giải thích tại sao mình lại không có bạn.
(*Biến kiểm: tạm dịch là thay đổi mặt mũi, là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.)
Biểu cảm rất xa cách.
Nếu như sắc mặt của Thích Thời Tự trở nên lạnh lùng như vậy, chắc chắn sẽ hiện lên sự bạc tình bạc ý, nhưng gương mặt tỏa nắng của Thích Dương lại làm ra biểu cảm như vậy trông thật sự rất khó coi.
Còn có thể nói thế nào, đám người Thích Uyển toàn là mấy kẻ điên?
Đúng là đều điên, làm hắn lần trước còn cảm thấy Thích Dương lớn lên thật giống Thôi Húc.
Thích Thời Tự nhìn cái nắng thiêu đốt ban trưa, không còn ý muốn tiếp tục trêu chọc trẻ con nữa, chuẩn bị rời khỏi.
Thì sao? Cậu hẹn tôi ra đây là vì muốn nói mẹ con các người tình cảm sâu đậm à?
Thích Dương nắn bóp các đốt ngón tay như đang hoạt động: Không có gì, chỉ là lần trước gặp anh, cảm thấy anh rất thú vị nên mới hẹn anh ra ngoài nói chuyện một chút.
Thích Thời Tự gật đầu một cái, tỏ ý sao cũng được: Ý tưởng nhàm chán đấy.
Thích Dương từ chối cho ý kiến: Dù sao thì anh cũng nên đồng ý với yêu cầu của Thích Uyển.
Thích Thời Tự cười: Đương nhiên, tại sao lại không đồng ý? Nếu một đứa trẻ được cứu, công đức của tôi coi như cũng viên mãn.
Thích Thời Tự thay đổi chủ dề: Nhưng hôm nay nhìn lại mới cảm thấy thú vị hơn nhiều. Cậu ghét tôi? Nhưng cậu lại không thể không được tôi cứu, cậu còn phải chung sống hòa bình với nội tạng của tôi nhiều năm như vậy, có lẽ khi xui xẻo, thận của tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ trong cơ thể cậu đấy, cậu còn phải làm quen với phản ứng bài xích, thế thì tôi càng phải đồng ý.
Thích Dương thấp giọng khó chịu, thiếu niên thay đổi giọng nói, phát ra tiếng cười cực kỳ chói tai: Ở đâu ra chứ? Anh trai, làm sao em có thể ghét anh được ạ?
Thích Thời Tự không phản ứng cậu, tự nhiên nhấp một hớp trà: À, Thích Uyển có biết bà ấy nuôi cậu thành dạng người thế này không?
Vẫn cảm thấy cậu là một mặt trời sáng sủa, không rành thế sự?
Tiếng cười của Thích Dương dừng lại, ánh mắt nhìn Thích Thời Tự mang theo oán hận.
Anh hại chết Thôi Húc!
Rất lâu rồi Thích Thời Tự không nghe thấy cái tên này từ trong miệng người ngoài, giờ phút này đột nhiên bị gầm gừ, hay theo lý mà nói là một đứa trẻ không có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ.
Thích Thời Tự thu hồi tâm tư đùa giỡn, nghiêm mặt nói: Cậu biết Thôi Húc? Làm sao biết?
Hốc mắt Thích Dương đỏ lên: Có phải anh hại chết Thôi Húc không?
Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đã! Tại sao cậu lại biết Thôi Húc?
Thích Dương cười lạnh, cảm thấy đời người thật mỉa mai: Đương nhiên là vì khi đó tôi là người được anh ấy bảo vệ.
Thích Thời Tự ngây ngẩn.
Quả là một ván cờ.
Sao có thể biết nó phức tạp rắc rối đến như vậy?
Sau khi Thôi Húc bị thương, nơi điều trị đầu tiên không phải là bệnh viện mà Thích Thời Tự được đưa đến sau đó, mà là chiến trường khi ấy, sau khi được cấp cứu thì mới có thể trở về nước.
Vết thương vốn không nghiêm trọng như vậy, nhưng nơi đó thiếu thuốc trầm trọng, Thôi Húc được đưa trở về, nhiều biến chứng dẫn đến tim xảy ra vấn đề, mà Thích Thời Tự là khả năng duy nhất nhà họ Thôi có thể nghĩ đến đầu tiên.
Thế nên, Thôi Húc đã bảo vệ Thích Dương sao?
Cái này quá vô lý.
Cậu đừng nói dối, tại sao cậu lại ở nơi đó?
Bởi vì tôi là con trai của Thích Uyển...
Thế giới của người trưởng thành rõ ràng khinh thường nhất là sự non nớt nhưng lại ồn ào trong trò chơi của trẻ em.
Thích Dương bị đối thủ cạnh tranh bắt cóc, coi như cậu thông minh, tự mình trốn thoát. Chẳng qua không ngờ mình lại tha hương ở một nơi xa lạ.
Trong lúc chạy trốn thì gặp được đám người Thôi Húc.
Câu chuyện sáo rỗng như vậy đấy, cậu là em trai nhỏ của Thôi Húc, sau khi nói thân phận của mình ra, Thôi Húc cam kết sẽ dẫn cậu về nhà.
Thôi Húc quả thật làm được, lấy sinh mạng làm cái giả phải trả.
Thích Thời Tự cảm thấy giờ phút này mình không nói được lời nào.
Hận ý của Thích Dương quá rõ ràng, cũng quá cụ thể, hắn hiểu rõ Thôi Húc hơn Thích Dương, đương nhiên biết Thôi Húc có sức hút như thế nào.
Đối với Thích Dương mà nói, anh trai thực sự của cậu phải là Thôi Húc, là người đã bảo vệ cậu trong vòng tay dưới ngọn lửa chiến tranh và hứa sẽ đưa cậu về nhà.
Ánh mắt của Thích Dương tàn nhẫn, nhìn Thích Thời Tự thất thần, giận dữ hét lên: Quả thật tôi rất ghét anh, tôi hận anh, chẳng lẽ anh cho rằng tôi là Hàn Diệp sao? Bởi vì trên người mang đồ của anh mà sẽ cảm kích rơi nước mắt?
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Đáng tiếc tôi vẫn không thể chết, mạng sống của tôi là được anh Húc cứu, tôi không thể không tiếp nhận...
Thích Dương gào khóc: Thích Thời Tự, anh thật ghê tởm...
Thích Thời Tự bị giọng nói đau khổ của Thích Dương kéo về thực tại, có lẽ là mất hết sức lực: Cảm ơn.
Thích Thời Tự lãnh đạm mở miệng: Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi, nhưng cậu không cần phải nhấn mạnh lần nữa chuyện tôi ghê tởm thế nào, tôi biết.
Tôi có bỉ ổi không? Đương nhiên, dù tôi có đáng khinh đến đâu, tôi cũng sẽ thay thế Thôi Húc trong lòng Hàn Diệp dựa vào điểm mà cậu coi thường đó.
Tôi ghê tởm sao? Cái này cũng đúng, nhưng xin lỗi, cậu còn phải tiếp nhận sự bố thí của tôi...
Em trai, trưởng thành lên đi, đừng bày tỏ yêu ghét quá mức rõ ràng như vậy, anh trai cảm ơn trà của em.
Thích Thời Tự nói xong cũng chuẩn bị rời đi, lười chia cho Thích Dương đang nhỏ giọng khóc thút thít một cái ánh mắt.
Thích Dương khó tin nhìn chằm chằm bóng lưng của Thích Thời Tự, không cam lòng nói: Anh không có một chút xấu hổ nào hay sao?
Thích Thời Tự dừng bước chân, không quay đầu lại, nhưng hắn cảm thấy mình cần phải trả lời câu hỏi này: Tôi, không thẹn với lương tâm.
Bởi vì tôi đã từng moi tim ra làm chứng.
Một lần phạm sai duy nhất của tôi, chính là không thể giữ lại Thôi Húc mà các người yêu quý.
Nhưng mà, cậu, các người, những kẻ đạo đức cao thượng này đã bắt cóc tôi, muốn tôi lấy mạng đổi mạng cho người khác, nói tôi hại chết Thôi Húc, các người không thẹn với lương tâm sao?
Khi tôi nằm trên bàn phẫu thuật, làm sao có thể không cầu mong Thôi Húc sẽ sống sót chứ? Tôi còn chúc phúc cho anh ta và Hàn Diệp trăm năm hạnh phúc, cả đời bình an suôn sẻ.
Suy cho cùng, trái tim của hắn cũng đã cùng hắn gánh chịu rất nhiều tội ác, lẽ ra nó không nên để lại vết sẹo trên cơ thể Thôi Húc.
Có rất nhiều người không muốn để Thôi Húc thương tâm, không phải sao?
Nhưng hắn thì nguyện ý.
Nhưng cũng bởi vì vậy mà hắn một chút cũng không cam lòng, nói hắn không nghĩ tới việc cứu Thôi Húc sao?
Cũng bởi vì sau khi hắn lấy lại được cuộc sống mới, muốn sống vì mình một lần là phải chịu đựng thân phận hung thủ giết người, bị hỏi có thẹn với lòng không?
Mạng của hắn, thật sự không phải là mạng sao?
Nhưng mà, hắn giải thích thì có ý nghĩa gì chứ?
Không có ý nghĩa.
Thích Thời Tự lắc đầu cười khổ, phớt lờ tiếng kêu la của Thích Dương ở sau lưng.
Khi Hàn Diệp tới đón Thích Thời Tự, anh nhìn thấy hắn đang đứng dựa dưới ánh đèn đường, đeo khẩu trang mà dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Khi Thích Thời Tự lên xe, trong mắt vằn lên tia máu, trông cực kỳ mệt mỏi, không còn sức để nói chuyện.
Hàn Diệp có chút lo lắng cho hắn, nhưng anh không biết nguyên nhân sự việc, sợ an ủi sẽ khiến người ta khó chịu.
Thế nên Hàn Diệp không nói tiếng nào mà chỉ lái xe, cho Thích Thời Tự không gian điều chỉnh lại.
Anh nhớ tới lời của Ngô Y mà anh đã hỏi mấy ngày trước: Vấn đề tâm lý sẽ khiến vị giác không được nhạy sao?
Lúc ấy Ngô Y cau mày, giống như là vừa nhớ tới cái gì đó, lo lắng hỏi anh: Có phải gần đây Thích Thời Tự uống thuốc không?
Anh không biết.
Lại một lần nữa, anh không biết.
Uống thuốc chống trầm cảm sẽ khiến vị giác mất đi chức năng, nếu là vậy thì có nghĩa Thích Thời Tự đã tự mình đến gặp bác sĩ...
Là vậy sao?