*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đêm đó, Thích Thời Tự đợi Hàn Diệp rất lâu.

Chờ đến khi sáp nến đã cháy khô, trong phòng vẫn chỉ có động tĩnh của một mình hắn.

Có lẽ cảnh tượng trước mắt quá mỉa mai, Thích Thời Tự chậm rãi rút cánh tay tê dại đang chống cằm ra, vòng eo căng cứng không kịp thích ứng với những thay đổi đột ngột, lắc lắc một hồi lâu mới có thể đứng vững, Thích Thời Tự giảm tốc độ, đợi màn sương dày đặc trước mắt tản đi một chút mới vịn chiếc bàn di chuyển từng bước một.

Hơn chục chiếc đèn lồng được treo trên một sợi dây, trông khá hoành tráng, Thích Thời Tự nhàn nhạt cười, nhìn ánh lửa yếu ớt chập chờn xuyên qua giấy đèn lồng đỏ rực.

Truyện cổ tích cũng sẽ có kết cục xấu, cô bé bán diêm cũng không đợi được đến rạng đông ngày hôm sau, hắn biết Hàn Diệp sẽ không tới, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không làm phiền hắn, làm sao Hàn Diệp có thể nghĩ tới hắn chứ?

Bị vướng vào những suy nghĩ vụn vặt khó hiểu mà ngay cả chính mình cũng không thể hiểu nổi, quay đầu lại chính là như vậy — không một chút ý nghĩa nào.

Đêm giao thừa sống động nhất trong ký ức của hắn vẫn kết thúc trong nỗi cô đơn.

Sắc mặt Hàn Diệp lạnh như sương, biểu cảm bất an, anh thật sự rất tức giận, nhưng khi nhìn gương mặt không cảm giác của Thích Thời Tự, anh lại không thể nổi giận được nữa.

Giọng nói của anh ôn tồn, nói: Tiểu Thất, chúng ta có thể đổi sang họ khác được không?

Có thể hay không?

Thích Thời Tự ít khi nói không với anh, nhưng vấn đề lần này, ngay cả hắn cũng không biết câu trả lời.

Đúng vậy, có thể hay không.

Thích Thời Tự hay là Thôi Thời Tự?

Nếu Thích Thời Tự thực sự không quan tâm, tại sao hắn lại đổi tên thành Thích, chẳng phải là vì trong lòng hắn vẫn còn ảo tưởng đã hoàn toàn biến mất sao?

Khi Thích Uyển trở lại, ảo tưởng đã kết thúc, cái này giống như một dấu ấn, nói cho Thích Thời Tự biết năm đó nực cười biết bao.

Đổi họ? Làm sao đổi được? Thích Thời Tự để mọi người xung quanh gọi hắn là Tiểu Thất, nói rằng mình không thích tên A Tự, cho dù hắn có đổi họ đi chăng nữa thì khi nghe thấy một câu của Tiểu Thất cũng chỉ càng tăng thêm sự xấu hổ.

Nghĩ đến đây, Hàn Diệp cảm thấy trong lòng bất lực.

Cái gì cũng không có.

Ai mới thật sự cái gì cũng không có đây.

Trước đây anh từng chất vấn Thích Thời Tự, anh không hiểu vì sao con trai của Thích Uyển và Thôi Đình lại có thể khốn khổ như vậy, thê thảm như vậy, thật sự không chân thật, giống như mang theo một bí mật không rõ ràng để lừa gạt sự thương cảm từ người khác.

Sau đó anh buộc Thích Thời Tự thừa nhận rằng mình không có một chút quan hệ gì với Thích Uyển, buộc Thích Thời Tự phải luôn suy nghĩ rốt cuộc hắn đã xảy ra vấn đề gì mà lại khiến tất cả mọi người không yêu thương hắn, anh nói rất nhiều câu tình cảm, sau đó vẫn không kìm lòng được mà hết lần này đến lần khác phá vỡ hy vọng của Thích Thời Tự, một lần anh cũng không làm được.

Đến bây giờ, anh ngồi trước mặt Thích Thời Tự, không biết nên an ủi thế nào, ngược lại còn để cho cảm xúc của mình bộc phát, anh hỏi Thích Thời Tự có muốn đổi họ của mình không?

Thích Thời Tự không có bao nhiêu nỗi buồn có thể bày tỏ, ngay từ đầu tính cách của hắn không phải thế này, ít nhiều gì vẫn có thể cảm thấy rằng sự vô lý của Hàn Diệp lúc này là do anh đang vì hắn mà tức giận.

Ánh mắt tự trách của Hàn Diệp lộ ra trước mặt Thích Thời Tự.

Thích Thời Tự muốn đưa tay xoa đầu Hàn Diệp, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ của mình bấy giờ mà an ủi ai thì cũng giống như đang giễu cợt họ.

Chỉ ngượng ngùng thả bàn tay còn đang do dự xuống, có chút bất đắc dĩ nói: "Cũng được, em lấy họ chồng của em nhé? Họ Hàn ạ?

Hàn Diệp ngẩn ngơ, thoáng qua chính là một tiếng cười: Được, chỉ cần em nguyện ý.

Thích Thời Tự thấy anh không có ý định trêu chọc mình, sợ anh thật sự sẽ làm như thế nên đang nghĩ cách làm thế nào để xua tan ý niệm của anh.

Nhưng Hàn Diệp không cho hắn suy nghĩ, nghiêm mặt nói: Thật ra đề nghị này của em rất tốt.

Chiếm em làm của riêng, yêu em, tất cả mọi người đều không dám thèm muốn nụ cười của em nữa.

Thích Thời Tự, lời hứa của anh là nghiêm túc, theo họ chồng em đi, em nói xem có được không nào?

Ống tay áo của Thích Thời Tự trở nên nhăn nhúm vì bị chủ nhân của nó hành hạ tới lui, nhìn thấy sự nóng bỏng không thể che giấu trong đôi mắt của Hàn Diệp, hắn không khỏi tránh né.

Hắn sẽ bị lời nói của Hàn Diệp đâm trúng, không ai có thể hiểu được tính chiếm hữu mà Hàn Diệp nói và sự trân trọng mà anh miêu tả lúc này rõ ràng hơn hắn.

Nhưng mà, hắn vẫn muốn từ chối.

Không có lý do, muốn từ chối.

A Diệp, Thích Thời Tự mở miệng có chút khó khăn: Nhưng họ của em là họ Thích.

Trên người em có rất nhiều vết thương, bị tra tấn đến mức không thể nào thở được, làm sao bây giờ em có thể nói là em muốn họ Hàn đây?

Anh có thể chờ em hay không, chờ em cắt sạch mọi nhân quả, nếu như lúc đó anh vẫn còn muốn em...

Hàn Diệp cứng đờ nghe được sự từ chối từ trong lời nói của Thích Thời Tự, nét mặt bất ngờ.

Con đường của Thích Thời Tự là do chính hắn lựa chọn, anh tôn trọng hắn nhưng cũng đau lòng cho hắn, giống như thời khắc thẳng thắn nói ra, chỉ cần Thích Thời Tự không muốn nói, hắn cũng sẽ không đi hỏi, rằng cụ thể nỗi tủi thân này to lớn bao nhiêu.

Nhưng anh không ngờ Thích Thời Tự sẽ từ chối anh, Thích Thời Tự rất yêu anh, yêu đến mức không thể nghi ngờ.

Vất vả lắm mới có thể nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc để nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, cảm giác sâu xa trong đó nhất định là thật, nếu cuối cùng sự thật chứng minh anh vẫn bị che mắt, vậy thì anh sẽ thừa nhận.

Anh sẽ không hoài nghi gì nữa.

Thích Thời Tự chịu quá nhiều tủi thân, có thể giảm bớt được một chút từ nơi của anh hay không?

Hai mắt Hàn Diệp tối sầm lại, miễn cưỡng coi như đã khống chế xong cảm xúc của mình: Anh tôn trọng lựa chọn của em.

Anh luôn cảm thấy mình ép buộc em quá nhiều, buộc em phải thừa nhận diễn xuất không yêu anh, buộc em phải yêu anh thông qua một người khác, buộc em thừa nhận em yêu anh. Mối quan hệ giữa ép buộc và uy hiếp, chỉ là không nghĩ tới, đó lại là quan hệ giữa chúng ta...

Hàn Diệp làm ướt cổ họng khô khốc của mình, tiếp tục nói: Nhưng mà anh cũng hiểu em, biết những nỗi niềm khác nhau của em, những nỗi niềm khó nói thành lời, buộc anh chỉ có thể lựa chọn tôn trọng em, anh nghĩ, Tiểu Thất của anh rõ ràng chịu nhiều tủi thân như vậy, tại sao lại không chịu nói nhiều với anh hơn một chút?

Có lẽ anh cũng cảm thấy tự buồn cười, khóe môi cong cong nhưng trong đáy mắt lại lộ vẻ tự giễu: Anh tôn trọng lựa chọn của em, thật sự. Mặc dù anh không biết em đang băn khoăn điều gì, nhưng mà Tiểu Thất, em có biết không? Không phải em lựa chọn họ Thích, không phải em sai, chỉ là họ Thích lựa chọn em, hại em chịu nhiều đau khổ như vậy...

Những lời này gọi là moi tim mà nói ra.

Thích Thời Tự càng nghe càng khổ sở, tại sao hắn không cảm thấy những điều hỏng bét về mình là chuyện không tốt, nên mới không nói cho Hàn Diệp biết?

Nhưng giữa chừng vẫn là gạt đi, Hàn Diệp vẫn mắc kẹt trong mớ rối rắm, thậm chí còn phải tách rời tâm trí của mình ra để suy xét đến cảm nhận của hắn.

Anh an ủi hắn, nói rằng không phải hắn lựa chọn họ Thích.

Chẳng phải hắn là người được quyền lựa chọn sao? Nhất định là hắn, câu nói như đang tức giận kia của hắn — Nhưng họ của em là họ Thích. Hóa ra Hàn Diệp thật sự hiểu được.

Chỉ là cố chấp, lúc ấy hắn còn trẻ con dốt nát, chỉ dựa vào năm sáu năm ngày đêm sớm chiều bên nhau mà cảm thấy họ Thích tốt hơn họ Thôi, Thích Thời Tự, vậy thì cứ gọi là Thích Thời Tự.

Khi đó hắn thật sự không nghĩ tới sao? Nghĩ tới cảnh tượng sau này gặp lại Thích Uyển sẽ như thế nào? Làm sao có thể...

Hắn chỉ nghĩ rằng có lẽ Thích Uyển sẽ không ghét hắn nhiều đến vậy...

Vậy thì vì đó là con đường mà hắn đã chọn, tại sao Thích Uyển còn đối xử với hắn như thế, gây khó dễ rồi làm nhục hắn bằng nỗi đau của chính hắn, cùng lắm chỉ là hắn nên thừa nhận...

Là hắn đã chọn họ Thích.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng mà Hàn Diệp, Hàn Diệp chỉ nghe một câu nói kia của hắn thôi, đã lặng lẽ gạt vết thương còn đau nhức sang một bên, nói với hắn: Không phải như vậy, là họ Thích chọn em.

Những năm tháng bị bỏ rơi và đau khổ, chẳng qua là vì họ Thích chọn em, chứ không phải lỗi lầm của em.

Hàn Diệp nghĩ như vậy...

Biết Hàn Diệp nghĩ như vậy, hắn thật sự vui mừng...

Thích Thời Tự cười nhạt, ánh mắt thoải mái hơn bao giờ hết: Thích Uyển muốn em giúp bà ấy một chuyện nhỏ mà thôi.

Không phải chuyện gì lớn, cùng lắm là gặp lại người cũ, có chút cảm động.

Thích Thời Tự khẽ hôn lên mặt Hàn Diệp, an ủi: Em không sao.

Nhìn gương mặt vẫn không mấy vui vẻ của Hàn Diệp, nói như đang nũng nịu: Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!

Cuối cùng Hàn Diệp cũng nhớ tới mình đến nơi này để làm gì, sắc mặt bớt giận hơn, mặc kệ Thích Thời Tự lôi kéo anh.

Với ý định dỗ dành người khác, Thích Thời Tự đi về nơi đông người nhất, tay nắm chặt không chịu buông, thậm chí còn quay người đưa bàn tay mình đang nắm ra trước mặt Hàn Diệp như đang rêu rao: Này, tổng giám đốc Hàn muốn chiếm làm của riêng hửm?

Hồ ly nhỏ hưng phấn, giọng điệu được nước lấn tới với khóe môi giương cao, Hàn Diệp chỉ có thể bất đắc dĩ buông bỏ sự chán nản trong lồng ngực mình, nhìn gương mặt của Thích Thời Tự, ôm hắn vào lòng, nói như đang giảng đạo, nhưng giọng nói vô cùng dịu dàng: Hồ ly nhỏ? Không muốn sống nữa, muốn ngày mai lên top tìm kiếm thịnh hành à?

Thích Thời Tự nhìn vào đôi mắt đang gần trong gang tấc của Hàn Diệp, cả hai đều cảm nhận được hơi thở của đối phương trở nên gấp gáp, ăn ý lựa chọn cách né tránh tầm mắt của nhau. Thích Thời Tự vốn không có ý định chen vào nơi đông người nhất, lần này tìm về được chút lí trí, kéo Hàn Diệp đi về hướng ngược lại.

Bún gạo hầm? Hàn Diệp cau mày hỏi.

Thích Thời Tự có chút ngượng ngùng, cũng không biết tại sao lại dắt người ta đến nơi này.

Hàn Diệp ngược lại không hề mất tự nhiên, nghĩ rằng đói bụng sẽ không tốt cho dạ dày, hơn nữa dạ dày của Tiểu Thất nhà mình lại mỏng manh như vậy, bèn dắt tay người bước vào trong.

Lúc vào trong tiệm, ông chủ đang tính tiền, mắt thấy hai anh đẹp trai bước vào cũng không ngẩng đầu lên, tỏ ý hai người cứ tùy tiện ngồi.

Thích Thời Tự nhìn bộ âu phục của Hàn Diệp bèn muốn bật cười, lại bị Hàn Diệp không mặn không nhạt khẽ liếc.

Chậc, thì không cười, nếu không lát nữa người chết sẽ là mình mất.

Sau khi hai người đã ngồi xuống, ông chủ mới không nhanh không chậm bước tới, vừa ngáp một cái liền trông thấy người quen.

Ông chủ Triệu Lôi nhìn Thích Thời Tự thì trợn to hai mắt, Hàn Diệp còn tưởng rằng đây là fan bậc chú của Thích Thời Tự, còi báo động vang lên chuẩn bị kéo người đi, nào ngờ ông chủ và Thích Thời Tự lại ôm nhau thật chặt.

Triệu Lôi cũng không ngờ người tới là Thích Thời Tự, không khỏi lẩm bẩm: Tiểu Thất à, mấy năm không gặp con, thành đại minh tinh rồi! Không cần quan tâm, cho chú biết con muốn ăn gì!

Thích Thời Tự không ngờ mấy năm không gặp mà chú Triệu vẫn nhiệt tình như xưa, nghênh đón sự nhiệt tình của chú Triệu trước tầm mắt nghi ngờ của Hàn Diệp.

Không có không có, cảm ơn chú vẫn còn nhớ khẩu vị của con! Con còn mang theo bạn tới, hay là gọi món trước nhé?

Cuối cùng Triệu Lôi cũng chú ý tới Hàn Diệp, chưa kể vẻ ngoài thân thiết như thế nào, vẫn theo nguyên tắc nhiệt tình cầm thực đơn cho Hàn Diệp xem mà lại quên mất tự giới thiệu bản thân.

Đợi sau khi món ăn cuối cùng được dọn lên rồi, Hàn Diệp mới thở phào nói: Chú? Tiểu Thất, em quen biết khi nào thế?

Mặt mày Thích Thời Tự mang theo nụ cười sáng rỡ, lần đầu tiên không trốn tránh khi nhắc tới chuyện cũ: Hồi đó em từng làm việc bán thời gian ở đây một khoảng thời gian khi còn học đại học.

Hàn Diệp có chút kinh ngạc, nghĩ thầm với tính cách của chú Triệu, cảm thấy khi Thích Thời Tự ở bên cạnh cũng coi như là vui vẻ?

Ừm, cho nên đó là lý do vì sao chú Thúc lại nhiệt tình với em như vậy hửm?

Thích Thời Tự có chút kiêu ngạo nhìn về phía Hàn Diệp: Đúng vậy, em đã giúp chú Triệu giữ lại cửa tiệm này!

Tổng giám đốc Hàn được chiêu đãi nồng nhiệt như vậy cũng coi như là được thơm lây từ em đó!

Thích Thời Tự thời đại học.

Hóa ra là như bây giờ sao...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play