Không phải cuộc gặp gỡ nào cũng khó chịu như vậy.
Có lẽ gần đây hắn được Hàn Diệp nuông chiều quá nên phỏng chừng bây giờ cũng không dễ nói chuyện cho lắm.
Lần gặp mặt đó chia tay không vui vẻ, hắn chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý, thế nên nhìn cuộc điện thoại nhắc nhở của Thích Uyển chỉ cảm thấy nó nằm trong dự liệu.
Ngày đó, nụ cười của Thích Uyển mang theo uy hiếp: Thích Thời Tự, chúng ta làm một ván cược đi...
Cược một lần, xem tình yêu mới của Hàn Diệp có phải là thật lòng hay không?
Thích Thời Tự siết chặt điện thoại, không trả lời.
Hồi lâu mới cười nói: Bà không cần uy hiếp tôi.
Dường như hắn đang thở dài, giọng nói có chút kéo dài: Thích Dương không hiểu bà, nhưng tôi hiểu bà...
Hai người đều nắm được nhược điểm của đối phương, và sẽ càng đau hơn nếu cả hai đều dùng vũ khí ghim vào người nhau.
Thích Uyển trầm mặc ngừng một lát, lần nữa vang lên âm thanh khoa trương: Ồ? Vậy ngược lại tôi rất mong chờ đấy...
Thế nên hôm nay hắn vẫn đồng ý với thỉnh cầu của Thích Uyển.
Thích Thời Tự ngồi trên chiếc ghế của hành lang dài trong bệnh viện, lần đầu tiên nhìn thấy Thích Dương, hắn đã cảm thấy cậu rất giống với Thôi Húc.
Từ vẻ ngoài đến khí chất.
Nhưng hai người họ không có quan hệ máu mủ, có lẽ là hắn hoa mắt, phỏng chừng là bị khí chất làm ảnh hưởng đến.
Hoặc cũng có thể, một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ cũng sẽ giống như Thôi Húc và Thích Dương.
Thích Thời Tự nhàn nhạt cười một cái, may mắn thay chiếc khẩu trang đã che đậy được sự tịch mịch của hắn.
Hắn cũng không biết Thích Dương lại bị suy thận, nhưng khi khám sức khỏe định kỳ chắc cũng không nghiêm trọng đến vậy nên dáng vẻ của Thích Dương mới như không hề hay biết.
Có lẽ đây là thú vui độc ác của ông trời, vì đã ban cho Thôi Húc và Thích Dương một vẻ ngoài xuất sắc, gia thế hiển hách cùng tình yêu thương của bố mẹ nên mới cho thêm một số khó khăn hiểm trở để kiểm tra bọn họ, hơn nữa giám khảo chính của mỗi lần kiểm tra đều là hắn, cơ thể ốm yếu của hắn cách xa ranh giới của cái chết, chỉ tiếc là hắn không có gì, cái mạng này cũng không có ai quan tâm...
Nhưng tác dụng của nó lại rất lớn, quả thật Thích Uyển nói có lý...
Ghép thành công.
Lời cuối cùng.
Làn da của Thích Thời Tự vào thời khắc này trong suốt, nhưng trong khóe mắt chất chứa sự mỉa mai tiết lộ một chút tâm ý của chủ nhân.
Những lời này nghe nhiều rồi, không còn cảm thấy bất ngờ nữa.
Có vẻ như hắn được sinh ra cho mục đích này, không có phép màu nào nữa...
Biểu đạt một chút cảm ơn với bác sĩ, vốn muốn hỏi lúc nào có thể tiến hành phẫu thuật sớm nhất, thì lại thấy bác sĩ cau mày.
Muốn hỏi vài câu, lại phát hiện giọng nói mình nghẹn lại, không phát ra được âm thanh.
Tôi khuyên cậu không nên quyên hiến.
Nhiều chỉ số thể chất của cậu không đạt tiêu chuẩn, cưỡng ép quyên hiến sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, cũng may tình huống của bệnh nhân vẫn chưa nghiêm trọng, nếu điều trị thật tốt là có thể tìm được một nguồn thận tốt, tại sao lại vội vàng như vậy? Bác sĩ khó hiểu nói.
Thích Thời Tự im lặng không lên tiếng, chọn từ vài từ có thể nghĩ ra trong đầu, hắng giọng một cái rồi nói: Không sao đâu...
Sự thật chứng minh, đừng bao giờ nói không sao trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ gần như là nổi giận ngay lập tức.
Tuổi còn trẻ, thân thể nát bét như vậy mà còn không sao? Sau khi nát bét như vậy còn muốn đi làm cứu tinh cứu người cũng không thành vấn đề gì à?
Thích Thời Tự lẳng lặng nhìn vị bác sĩ tính tình nóng nảy.
Hắn cảm thấy đối phương nói rất đúng.
Nhưng lại không biết nên trả lời thế nào.
Nhìn thấy ánh nắng tràn vào khung cửa sổ, để lại một cái bóng trên bậu cửa sổ trong veo, hắn nhìn theo ánh nắng, trông thấy những đứa trẻ không rành thế sự trên bãi cỏ xanh.
Tiếng cười nói ở bệnh viện không có vẻ gay gắt, mà còn mang nhiều niềm hy vọng hơn.
Như vậy rất tốt.
Giống như lời Thích Uyển nói — Tôi biết bệnh của Thích Dương vẫn chưa nghiêm trọng đến vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới sau này nó sẽ trở nên nghiêm trọng, càng về sau thằng bé càng không thể xuống giường. Tôi cảm thấy trời như sắp sập xuống.
Đúng vậy, Thích Dương chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, nói không chừng còn mới gia nhập đội bóng đá, bóng rổ trong trường học, là đối tượng thầm mến của rất nhiều thiếu nữ hoài xuân, cậu nên thản nhiên rực rỡ mà sống dưới ánh nắng mặt trời, khu phòng bệnh u ám không thích hợp với cậu, không khí phòng bệnh vô hồn không thích hợp với thanh xuân của bất cứ ai.
Thế nên, Thích Thời Tự thu hồi tầm mắt, không nói gì, chỉ lắc đầu một cái với bác sĩ.
Biểu cảm của Hàn Diệp vẫn lạnh lẽo như thường lệ, nhưng thư ký lại cảm thấy tâm trạng hôm nay của Boss quả thật có hơi dao động.
Vừa rồi không tốt sao?
Sau khi đặt cốc cà phê Hàn Diệp yêu cầu xuống, cậu ta cũng không dám hỏi nhiều, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy Hàn Diệp hỏi: Giữa những người yêu nhau sẽ có bí mật gì không?
Thư ký cảm thấy rất hiếm lạ, theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường, xác nhận vẫn còn trong thời gian làm việc, sự khiếp sợ trong ánh mắt dần dần lan rộng ra, nhưng ít nhất vẫn có kinh nghiệm dày công tu luyện, tận tâm tận lực trả lời câu hỏi của Hàn Diệp.
Có bí mật hẳn là chuyện bình thường.
Thư ký nghiêm túc suy nghĩ: Nhưng đôi khi giấu giếm quá nhiều cũng sẽ không tốt, giấu giếm quá nhiều chính là không tin tưởng người yêu, cũng có thể chỉ là cảm thấy chuyện này không cần phải làm phiền đến người đó, vẫn có thể tự mình giải quyết được? Mấy tình huống thế này vẫn rất phổ biến.
Hàn Diệp không lên tiếng.
Anh chỉ hỏi người khác vô cùng bất chợt.
Thư ký có chút lo lắng bất an: Nếu tức giận vì bị giấu giếm thì cứ trực tiếp hỏi thẳng là được, cãi nhau một lần cũng không sao, suy cho cùng thì có rất nhiều cặp tình nhân chia tay cũng bởi vì giấu giếm.
Hàn Diệp giương mắt, ngoài dự đoán bày tỏ sự tán thành: Ừ, cậu nói đúng.
Trực tiếp hỏi thẳng là được, cho dù Thích Thời Tự không nói cho hắn thì cần gì phải thế?
Hai người vẫn luôn có một sự thần giao cách cảm ở những chỗ kỳ quái.
Hàn Diệp nhìn cuộc gọi của Thích Thời Tự.
A Diệp. Giọng nói của Thích Thời Tự vừa ngoan lại vừa mềm.
Hàn Diệp nhẹ nhàng Ừm một tiếng.
Thích Thời Tự cầm điện thoại có chút không biết làm sao, hắn nhìn mấy cuộc gọi nhỡ đó cũng biết Hàn Diệp vô cùng tức giận, chỉ là hắn bỗng dưng không biết nên kể từ đâu.
Hắn xem xét giọng điệu: Bây giờ em thật là đói...
Là giọng điệu làm nũng.
Hàn Diệp hơi bất lực, không thể tiếp tục im lặng không lên tiếng nữa: Muốn ăn cái gì?
Thích Thời Tự nghe thấy đối phương cuối cùng cũng bằng lòng nói chuyện với mình, giọng điệu cũng trở nên nhanh nhẹn hơn: Ừm, anh đã từng đến Lý Thành trong làng đại học chưa?
Hàn Diệp liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấp giọng nói với đầu dây bên kia của cuộc gọi: Chờ anh.
Nói Thích Thời Tự chờ, nhưng Hàn Diệp đến rất nhanh.
Thích Thời Tự nhìn kính xe chậm rãi hạ xuống, vẻ mặt của Hàn Diệp rõ ràng là không vui.
Hắn nhìn Hàn Diệp: Em...
Hàn Diệp cắt ngang hắn: Ăn cơm trước.
Thích Thời Tự nghe vậy chỉ yên tĩnh ngồi trong xe, không nói thêm gì nữa.
Hàn Diệp bật nhạc trong xe, vang lên tiếng hát của Thích Thời Tự — bài hát "Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa.
Hai người không ai nói gì.
Khi bài hát kết thúc, Thích Thời Tự muốn nói gì đó lại phát hiện bài hát này được phát lặp lại.
Thích Thời Tự: Cái này là?
Anh nghe nhiều lần rồi, đã hiểu.
Thật ra rất bình thường...
Hàn Diệp quay đầu, lần đầu tiên mắt nhìn thẳng vào hắn kể từ lần gặp mặt cuối cùng.
Không bình thường, anh nghe không hiểu, cũng không có người nào hỏi, lúc hỏi còn có người giấu giếm không chịu nói cho anh biết, em nói xem có cảm thấy buồn cười không?
Thích Thời Tự nao núng trước sự giễu cợt trong đó, lúng túng cười cười: Em nói năng có hơi vô nghĩa, bản thân em cũng không hiểu rõ lắm...
Hàn Diệp đang đợi đèn đỏ, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, giọng nói trong trẻo mà nhịp nhàng phát ra: Thế nên? Bản thân không hiểu rõ nhưng lại muốn hát cho anh nghe?
Anh ngu lắm sao? Thích Thời Tự.
Đốt ngón tay của Thích Thời Tự run rẩy đến mức khó mà cong lại được.
Hắn cuống cuồng giải thích: Không phải như vậy, em là...
Em là tự giễu cợt mình. Lời còn chưa nói hết đã bị Hàn Diệp cắt ngang: Vậy thì tốt, không phải thì giải thích đàng hoàng đi.
Đôi mắt màu hổ phách của Thích Thời Tự sâu thẳm nhàn nhạt, khóe miệng cười khổ có chút không biết phải làm sao.
Quýt xấu có hai loại, Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa.
Những người thích ăn quýt đôi lúc cũng không phân biệt được rõ ràng, có thể họ ăn Xuân Kiến nhưng lại nghĩ đó là Bất Tri Hỏa, họ biết mình thích ăn nhất là Bất Tri Hỏa, nhưng họ vẫn luôn ăn Xuân Kiến.
Nhưng cũng may hai mùa không giống nhau, có thể bổ sung cho nhau, ai thích ăn quýt thì không cần biết đó là Xuân Kiến hay Bất Tri Hỏa, chỉ cần có ăn là được rồi.
Thích Thời Tự khi nói tỏ ra rất bình tĩnh. Lời nói của hắn không chuyên sâu nhưng lại lưu loát chính xác, lời thú nhận vào thời khắc này cứ như đang luyện tập lời thoại.
Vốn là như vậy, Hàn Diệp cảm thấy mình vẫn chưa đủ hiểu Thích Thời Tự.
Càng tách mình ra khỏi bên ngoài, càng tỏ ra bình thản, càng muốn không liên quan gì đến vấn đề này, thì dáng vẻ càng giống như bây giờ.
Ý nghĩa của Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa, cũng không khác với suy nghĩ của mình lắm.
Hàn Diệp quyết tâm nói rõ đến cùng: Thế nên anh là người thích ăn quýt à?
Giễu cợt cười một tiếng, mặt mày lạnh lùng: Em và Thôi Húc, ai là Xuân Kiến ai là Bất Tri Hỏa?
Thích Thời Tự há miệng, nhưng lại không phát ra được một âm tiết nào.
Tình huống trước mắt không đúng như mình mong muốn sao? Chẳng qua là không ngờ nó lại khó mà thực hiện như vậy.
Hàn Diệp...
Có thể trước đây em có ý này... Giọng nói của Thích Thời Tự khản đặc: Em không buông được là thật, em muốn cho anh nhìn thấy em tủi thân là thật, em... Em muốn anh đau lòng em cũng là thật...
Thích Thời Tự nhìn ánh mắt ngậm nước của Hàn Diệp, như thể những nỗi ủy khuất lúc sáng cuối cùng cũng được trút xuống, hắn rất nghiêm túc nhìn vào ánh mắt của Hàn Diệp một cách thật chăm chú: Thế nên anh có thể cho em được như mong muốn của mình, đau lòng em được không?
Không ai là chịu nói không.
Hàn Diệp nhìn sâu vào đuôi mắt cũng đang đỏ hoe của Thích Thời Tự, không hề báo trước mà siết chặt cằm của Thích Thời Tự, nặng nề hôn lên môi hắn.
Thời gian rất ngắn, vừa chạm vào đã tách ra, nhưng hôn rất sâu, như thể đang đánh dấu.
Khoảnh khắc khi Hàn Diệp hôn hắn, Thích Thời Tự nhắm mắt lại, trong đầu thầm nghĩ thế này là đủ rồi, thế này là đủ rồi...
Đột nhiên hắn đã có dũng khí để trả lời câu hỏi của Thích Uyển: Hàn Diệp sẽ không che chở cho hắn, hắn cũng không cần Hàn Diệp che chở, chỉ cần Hàn Diệp tin tưởng hắn là được, chỉ bằng phần tin tưởng này, hắn có thể đối mặt trực diện với hết thảy sợ hãi.
Hàn Diệp không còn vật lộn với hai mươi tám cuộc điện thoại không gọi được, cũng sẽ không hỏi về sáu tiếng đồng hồ biến mất vô cớ.
Tất cả những gì anh biết là mỗi lần Thích Thời Tự giấu giếm, sau khi anh nhìn thấy sự thật đằng sau đó rồi, điều còn lại chính là sự đau lòng của anh.
Thích Thời Tự, em nên tủi thân...
Dựa vào cái gì mà em không thể tủi thân, thay vào đó là cảm thấy lo lắng sợ hãi đối với anh như một kẻ phạm tội chứ?
Giọng nói của Hàn Diệp run rẩy, nhưng vô cùng hung dữ: Em có thể tủi thân...
Em có thể yêu anh mà...