*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hợp tác giữa Hàn Diệp và Thích Uyển vẫn chưa chấm dứt, các vấn đề khác nhau vẫn đang được sắp xếp theo trật tự, Hàn Diệp có chút mệt mỏi trong lòng nhìn kế hoạch hợp tác được đệ trình.

Thẳng thắn mà nói, anh không quá coi trọng lần hợp tác này.

Cho dù điều kiện do Thích Uyển đề ra tuyệt vời thế nào, hay là triển vọng phát triển của dự án.

Anh cũng không quá quan tâm.

Có lẽ trong đó có một số nguyên nhân liên quan đến Thích Thời Tự, nhưng quan trọng nhất là anh cảm giác mục đích của Thích Uyển có lẽ không chỉ ở nơi này.

Thích Uyển không thật sự có ý định hợp tác với một hạng mục như vậy, hoặc nói đúng hơn là vốn dĩ chưa từng có ý định muốn hợp tác.

Hàn Diệp có chút khó hiểu.

Chỉ là hai người họ đều kiệt quệ như vậy, khiến người ngoài suy đoán rằng đó là xu thế lớn trong giới kinh doanh, mà thật ra thì anh lẫn Thích Uyển đều có động cơ ngầm xấu xa, đầu tư vốn không quan trọng, lại thờ ơ không chu toàn cũng thật nực cười, cả hai đều nhìn thấy đối phương không có ý định hợp tác với nhau nhưng vẫn nhẫn nhịn kiên nhẫn với nhau, như thể ai không bình tĩnh nói ra mục tiêu cuối cùng trước thì sẽ thua vậy.

Hàn Diệp dùng hai đầu ngón tay kẹp bút khẽ gõ nhẹ lên bàn, bên trong xuất hiện những suy nghĩ sâu xa.

Chỉ có thể nói anh và Thích Uyển thật sự ăn ý, ngầm dò xét bí mật của đối phương, sau đó lẳng lặng chờ đợi đối phương bại lộ.

Chỉ mong câu chuyện của Thích Uyển sẽ không khiến anh phải thất vọng.

Con ngươi Hàn Diệp tối đen, chợt lóe lên tia truy vấn như mãnh hổ liếm máu dính trên đầu ngón tay.

Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa khó khăn kéo suy nghĩ của Hàn Diệp lại một chút, anh thấp giọng nói một câu: Mời vào.

Thư ký trưởng Trần Lôi một tay cầm những tài liệu mà anh vừa dặn dò đem vào, tay kia cầm một cốc cà phê đen.

Hàn Diệp trầm ngâm nhìn Trần Lôi, muốn nói rồi lại thôi, biết đối phương sẽ không vô duyên vô cớ gõ cửa, dẫu sao thân là thư ký trưởng, Trần Lôi không nhất thiết phải tự mình đưa những thứ này vào.

Hàn Diệp không nói chuyện, chờ Trần Lôi mở miệng.

Trần Lôi nhìn ánh mắt sắc bén của Hàn Diệp, trong lòng run lẩy bẩy, suy nghĩ lại giọng điệu báo cáo của mình, sau đó máy móc mở miệng nói: Kết quả ngài yêu cầu đã có rồi.

Hàn Diệp ngạc nhiên, tỏ ý cho cô nói thẳng kết quả.

Đã xác định là quan hệ máu mủ.

Trần Lôi cố tình giấu tên người đó, cố gắng thể hiện sự chuyên nghiệp bình thản mà mình đã dày công tu dưỡng.

Hàn Diệp nghe thấy kết quả, có chút nghiền ngẫm chậc lưỡi, bên trong con ngươi vì giờ phút này chủ nhân đang hứng thú nên hơi hướng ra ngoài, khiến hứng thú trong mắt cực kỳ phóng đại, đuôi mắt kéo dài thành đường vòng cung như cánh hoa diên vĩ nở rộ, sống động mà xinh đẹp.

Trần Lôi có chút bất an lo lắng ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Hàn Diệp, lại bị cảnh tượng trước mắt ép buộc phải cụp mắt xuống, giống như một con chim cút, liều mạng ôm chặt tài liệu trong tay.

Bàn về cách thức có thể tránh được sự bạo kích nhan sắc của cấp trên ở nơi làm việc, trực tuyến, rất khẩn cấp.

Hàn Diệp không quá bất ngờ, anh đã sớm đoán ra được kết quả này, nếu không cũng sẽ không nổi lên nghi ngờ, sẽ không phân phó Trần Lôi đi điều tra.

Chuyến công tác lần trước là vì mẫu vật của Thích Uyển, mà Thích Thời Tự thì càng dễ dàng hơn.

Thế nên, Thích Uyển và Thích Thời Tự đúng là quan hệ mẹ con.

Vậy thì Thích Thời Tự là con riêng của Thôi Đình và Thích Uyển?

Mọi thứ thực sự ngày càng thú vị hơn. Hàn Diệp cảm thấy mình thật nực cười, anh luôn miệng nói mình tin tưởng Thích Thời Tự nhưng vẫn không nhịn được mà đi điều tra thêm tin tức, rõ ràng một giây trước còn đang triền miên với người bên cạnh, nhưng giờ phút này anh lại đang nắm giữ bí mật của đối phương, còn cộng thêm đủ loại dò xét cùng suy đoán.

Hàn Diệp đùa cợt bất giác cong khóe môi, tâm trạng không tốt chỉ tay tỏ ý Trần Lôi có thể ra ngoài.

Cánh cửa một lần nữa khép lại.

Hàn Diệp lười thu hồi tâm trạng của mình, sự châm chọc trong mắt hiện còn sâu hơn.

Không phải anh không tin Thích Thời Tự, chỉ là thay vào thân phận của hắn, Thích Thời Tự căn bản không chịu nổi mấy lời nói suy xét.

Thôi Đình và Thích Uyển ở sau lưng bắt tay với nhau, vậy động cơ hợp tác với anh lần này rốt cuộc là thế nào?

Với thân phận của Thích Thời Tự, tại sao lại bị đưa vào cô nhi viện? Thôi Đình dám giẫm lên mặt của Thích Uyển sao? Thích Uyển cũng không phải là không có khả năng chừa lại thể diện của Thôi Đình. Không nghĩ ra.

Hàn Diệp xoa xoa huyệt thái dương bỏng rát, thật ra không phải trong lòng anh không biết, nếu như anh thật sự hỏi Thích Thời Tự, anh sẽ có thể nhận được câu trả lời rõ ràng hơn.

Nhưng nhất định sẽ không phải là câu trả lời hoàn chỉnh.

Thích Thời Tự luôn giấu giếm chút gì đó. Giống như giấu giếm tình yêu dành cho riêng anh suốt ngần ấy năm trời, quá khứ của mình cũng sẽ che giấu như vậy.

Anh không thể hiểu được những bi kịch đã diễn ra với Thích Thời Tự, đương nhiên không cách nào hiểu được vì sao Thích Thời Tự che đậy những đau đớn thống khổ đó chặt chẽ đến mức anh hoàn toàn không thể nhìn thấy.

Nhưng Thích Thời Tự, anh nên làm gì với hắn đây?

Thôi Đình và Thích Uyển lầm lỡ, cho nên mới có Thích Thời Tự?

Hàn Diệp luôn cảm thấy có một điểm mấu chốt mà anh không thể tìm ra, tựa như một người phụ nữ như Thích Uyển, làm sao có thể làm ra loại chuyện đó nếu không yêu sâu đậm?

Nếu đã yêu sâu đậm thì làm sao có thể bỏ qua máu thịt của người mình yêu từ trước đến nay?

Vuốt ve màn hình của điện thoại di động, sắc mặt Hàn Diệp ngưng trọng, anh không biết cuộc điện thoại này có nên được gọi đi hay không.

Rốt cuộc Thích Thời Tự sẽ trả lời thế nào?

Tuy nhiên, khi vô thức bấm những con số mà anh đã thuộc lòng đó, anh mới nhận ra mình đã gọi vào số vừa rồi.

Âm bận chỉ hiện lên mấy giây đã bị đối phương nhanh chóng bắt máy.

Cứ như hắn chưa bao giờ cho phép anh chờ đợi hắn vậy.

Hàn Diệp ý thức dược điểm này, lòng mềm mại hẳn đi, lời nói trong miệng nhất thời không thốt ra được.

A Diệp? Âm thanh của Thích Thời Tự mang theo chút bất ngờ.

Hàn Diệp còn chưa nghĩ ra phải nói gì, chỉ đáp lại: Ừ.

Sao vậy ạ? Thích Thời Tự không hiểu tại sao lại đối mặt với sự yên lặng của bên kia.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào ánh mắt của Hàn Diệp, biến thành một mảnh vàng rực rỡ.

Anh có chút muốn nói lại thôi.

Nhưng mà...

Thích Thời Tự, anh có chuyện muốn nói với em về Thích Uyển.

Âm thanh của đầu dây bên kia đột ngột im bặt, thậm chí ngay cả một tiếng thở nhỏ cũng không thể nghe thấy, một loại trầm mặc vô cớ bất chợt tràn lan.

Thích Thời Tự gần như đóng băng tại chỗ ngay lập tức, ly thủy tinh đang cầm trong tay đột nhiên không còn đủ sức chống đỡ.

Tại sao Hàn Diệp lại hỏi như vậy?

Còn có cái tên Thích Uyển, rõ ràng rất xa lạ nhưng phát âm quen thuộc khi nghe thấy vẫn dễ dàng nhớ lại khuôn mặt của người phụ nữ ấy.

Sắc mặt Thích Thời Tự tái nhợt, không nhịn được nở nụ cười, cố hết sức thả lỏng âm thanh vì căng thẳng mà đang nghẹn chặt lại: Tại... Tại sao lại hỏi như vậy?

Hàn Diệp có chút hối hận vì sự thẳng thừng của mình, nhưng không còn cách nào thu hồi được nữa, anh chỉ có thể nói tiếp.

Bởi vì, Hàn Diệp liếm môi: Anh điều tra ra được chút chuyện, nhưng não anh không thể suy nghĩ được, không bằng nghe chính miệng em nói với anh.

Thích Thời Tự, chỉ cần em nói, anh sẽ tin.

Lời này không hề gạt người.

Hàn Diệp có chút mong đợi Thích Thời Tự sẽ thẳng thắn. Anh quan tâm đến sự thật, nhưng anh không muốn tin rằng những chi tiết đó thực sự chỉ là do Thích Thời Tự cố ý cẩn thận thiết kế ra để đánh lừa anh.

Thiết kế càng cẩn thận, là vì không muốn người bên cạnh phát hiện ra? Nhưng Thích Thời Tự từ trước đến giờ vẫn yên lặng không nói.

Trù tính không bị người khác phát hiện, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Thích Thời Tự đối với anh, ngoại trừ tình yêu sâu đậm ra thì không còn gì có thể giải thích được cho hắn.

Như vậy, chỉ cần hắn nói, anh sẽ tin.

Hàng lông mi của Thích Thời Tự đang run rẩy bất an, tựa như cánh bướm điên cuồng xé gió thoát kén để bay ra ngoài, vùng vẫy vì một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Hắn đang giãy giụa.

Những quá khứ không thể nói ra, những kỷ niệm không thể chịu đựng được.

Cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: Bà ấy là mẹ của em.

Cho dù cách một màn hình, Hàn Diệp cũng có thể nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của Thích Thời Tự, đột nhiên anh không thể chịu nổi.

Theo bản năng muốn dỗ dành hắn, không nghĩ ngợi đã định buột miệng nói một câu, lại bị van lý trí kiên quyết khóa chặt, chỉ có thể im lặng nghe Thích Thời Tự mổ xẻ vết sẹo của hắn ra gọn ghẽ và sạch sẽ thế nào.

Dẫu sao cũng đã là chuyện xưa cũ.

Nhìn lại mười mấy năm đã qua, nếu nói nỗi đau khổ ban đầu vẫn đau như khắc cốt ghi tâm thì là nói dối, nó sẽ đau nhưng không còn nặng nề nữa, Hàn Diệp muốn nghe, hắn không ngại, hắn vẫn chịu đựng được.

Thích Thời Tự nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng phát hiện không biết mình nên kể từ đâu.

Ngước mắt lên suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy ánh mặt trời thật nhức mắt, như muốn đâm rách rồi xuyên qua màn mưa sương nhiều ngày nay, trời sáng rõ.

Bà ấy vẫn luôn không thích em. Thích Thời Tự dừng lại, cảm thấy tự mình thừa nhận điều đó thực sự rất khác so với suy nghĩ trong tiềm thức, thẳng thừng luôn làm người khác đau lòng — Thích Uyển thật sự chưa từng thích hắn: Em cũng không được mọi người yêu mến, vẫn luôn là vậy.

Hàn Diệp vốn định phản bác, nhưng nhớ tới những biểu hiện trước đây của mình, mấy lời khuyên nhủ an ủi như nghẹn trong cổ họng.

Thích Thời Tự cố gắng nói tóm tắt, câu chuyện không có gì thú vị, hắn cũng không có lòng tỏ ra đáng thương với từng quá khứ của mình: Sau đó bà ấy muốn ra nước ngoài phát triển, không tiện mang em theo, nên để em ở lại trong cô nhi viện.

Một câu đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn đã khái quát gọn gàng sáu năm trời.

Hàn Diệp không biết nên nói thế nào.

Hàn Diệp biết tuổi của Thích Thời Tự khi hắn vừa vào cô nhi viện, biết một năm chờ đợi đó.

Có lẽ một đứa trẻ sáu tuổi lúc đó không hiểu gì cả, không hiểu cái chờ đợi tại nơi chính là bị vứt bỏ.

Nên ở một nơi xa lạ không tin vào vận mệnh, chỉ biết chờ đợi, chờ có người đến đón hắn, chờ mỗi ngày, chờ hằng đêm.

Chờ cho đến khi những lời nhạo báng của người khác lớn hơn tiếng nói của trái tim, hắn vẫn tiếp tục chờ đợi.

Ngày qua ngày, những ký tự trên tường nhiều vô số kể, mới dần dần nhận ra sự thật phũ phàng, hóa ra mẹ thật sự không cần hắn nữa.

Lúc ấy Thích Thời Tự có hận không?

Nếu ban đầu đã không muốn hắn, cần gì lại cho hắn sáu năm để hi vọng vào thứ tình yêu không thể ấy?

Tại sao lại nhẫn tâm ruồng bỏ hắn ở cái tuổi đã biết nhớ hết mọi chuyện như vậy?

Tại sao không nói cho hắn biết rằng hắn không cần chờ, lần này là thật sự không cần hắn nữa.

Cuối cùng trong lòng cũng tin vào kết quả, từng tiếng cười chế nhạo đủ để nhấn chìm hắn.

Hàn Diệp không khỏi đau lòng, hắn còn nhỏ như vậy nhưng cũng không đủ nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có một chút sức lực như thế, bất kể tổn thương gì cũng không có cách nào né tránh được, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng nó, nhưng cũng không đủ nhỏ, để rồi khắc ghi nỗi thất vọng mỗi ngày này một cách sâu sắc mà khó quên.

Lời của Ngô Y còn văng vẳng bên tai, chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương thời thơ ấu.

Tại sao anh phải ép buộc hắn?

Buộc hắn chính miệng thừa nhận hắn và mẹ ruột không có bất kỳ quan hệ gì?

Đây đúng là kết quả anh mong muốn, và thậm chí là câu trả lời mà Thích Thời Tự đưa ra còn khiến người khác hài lòng hơn, không phải sao?

Hoàn toàn không liên quan, bị vứt bỏ, chẳng qua bà ấy chỉ là mẹ của em.

Đây là chuyện có bao nhiêu tàn nhẫn đối với Thích Thời Tự chứ?

Hàn Diệp muốn mở miệng an ủi, lại bị Thích Thời Tự chặn lại.

Thật ra không sao cả, em đã không còn quan tâm từ lâu lắm rồi. Giọng nói của Thích Thời Tự rất nhạt, giống như vết thương không còn để lại bất kỳ dấu vết gì.

Nhưng nếu thật sự không còn quan tâm, tại sao khi nhắc tới hai chữ Thích Uyển, hắn lại không tự chủ được mà run rẩy chứ?

Hàn Diệp tự giễu cười một cái, thậm chí hắn còn cố gắng an ủi ngược lại anh — đừng cảm thấy có lỗi vì vết sẹo mà anh đâm hắn.

Thích Thời Tự của anh, làm sao lại có thể sinh ra sự cứng rắn và dịu dàng khi ở trong hận thù?

Hắn có thể đi đến trước mặt mình, nói ra chữ thích kia, rốt cuộc đã hao phí bao nhiêu sức lực?

Hàn Diệp không dám nghĩ sâu, chỉ khàn giọng ừ một tiếng.

Yêu hận tồn tại quá lâu, em không nghĩ rằng nó đáng giá để mình phải nhớ. A Diệp, em thật sự không sao.

Em thật sự không sao.

Ánh mắt Thích Thời Tự mang theo sự dịu dàng nhàn nhạt, thấp giọng nói vào loa nghe: Anh có thể đau lòng vì em, em thật sự rất vui.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play