*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cuối cùng vẫn là một giấc mộng hoang đường.

Nhiều năm sau, Thích Thời Tự hồi tưởng lại khoảng thời gian này vẫn luôn không nhịn được xúc động.

Hắn và Hàn Diệp vốn là hai cực đối lập, tình cờ gắn bó với nhau nhưng lại tốt hơn nếu tách nhau ra, chẳng qua là khi đó bọn họ còn quá trẻ tuổi, không biết tất cả những câu chuyện đã được âm thầm viết xong kết cục, không có gian hiểm nào trong đó là tránh né được.

Trong ánh mắt Thích Thời Tự tràn ngập ánh sao, cười trả lời câu hỏi của Hàn Diệp: Công viên giải trí.

Hàn Diệp ngẩn người hồi lâu, như thể cảm thấy chuyện này có chút không đúng lắm.

Nói ra cũng không thực hiện được, anh còn hỏi?

Thích Thời Tự chỉ vào Hàn Diệp.

Hàn Diệp mới dần dần giãn chân mày mình ra, dù sao anh cũng chưa từng tin vào thần Phật, nghĩ đến nguyện vọng bèn muốn hỏi Thích Thời Tự một chút, nếu không dựa vào tính tình của Thích Thời Tự, chắc hẳn là hắn sẽ không chịu nói.

Anh có hơi không tự lượng sức, nhưng vẫn cảm thấy nếu như Thích Thời Tự thật sự nói ra nguyện vọng gì, nhất định anh sẽ có năng lực để thực hiện.

Nhưng Thích Thời Tự lại trả lời là công viên giải trí.

Phản ứng bản năng đầu tiên là tin tưởng, không biết vì sao anh cảm thấy đó là một trong những mong muốn của Thích Thời Tự.

Thích Thời Tự trước nay đều như vậy, dù gì những năm này cũng sớm chiều bầu bạn, Thích Thời Tự hiểu anh, anh cũng muốn hiểu hắn.

Hắn càng bình thản, càng biểu hiện không thèm để ý, thì vết sẹo càng khó mà khép lành. Chỉ khi người khác hoàn toàn buông lỏng lòng cảnh giác, khi không thể che đậy được thì mới bộc phát ra, chỉ cần một tia gió thổi cỏ lay, đoán chừng hắn cũng sẽ tình nguyện dùng một mảnh vải gió thổi không lọt để che lại miệng vết thương, dù có đau đến phát run cũng không chịu nói ra một tiếng.

Người ngoài không nghe thấy tiếng kêu đau của hắn, cũng không biết hắn đau, vì vậy mà thành thói quen cứ chọc một nhát rồi lại một nhát, cho đến khi máu tươi thấm qua mảnh vải, đâm đỏ ánh mắt của người khác, bọn họ mới chợt phát hiện hóa ra hắn đã chịu đựng lâu như thế, nhưng những người đó lại càng không thèm kiêng kỵ hơn, dẫu sao ban đầu Thích Thời Tự cũng không hề phát ra âm thanh, làm sao có thể đau được? Làm sao hắn sẽ quan tâm đến một vết thương không đáng kể thế này?

Nghĩ tới đây, Hàn Diệp cảm thấy cổ họng nghẹn ngào khó chịu, anh cũng đã từng cùng những người đó, nói ra những lời tổn thương còn tệ hại hơn, chứ đừng nói chi là giết người.

Hàn Diệp ngắm nhìn con ngươi tràn ngập ánh sao của Thích Thời Tự, âm thanh trịnh trọng, như thể đang hẹn thề gì đó: Chúng ta đến công viên giải trí chơi nhé?

Thích Thời Tự cứng đờ sửng sốt, đột nhiên không biết nên đáp lại thế nào.

Hắn chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng cũng xuất phát từ thật lòng.

Hắn cho rằng Hàn Diệp sẽ không quan tâm đến một câu nói đùa, nhưng lúc này người hắn yêu nghiêm túc hỏi hắn, có muốn đi hay không?

Có muốn đi hay không?

Thích Thời Tự cũng đang hỏi mình.

Nếu như có thể, có lẽ hắn thật sự không muốn có một đoạn trí nhớ liên quan đến công viên giải trí này.

Pháo hoa sặc sỡ, bóng bay bay cao, vây quanh vòng đu quay to khổng lồ, cùng ánh sáng xung quanh như những dải đèn màu rực rỡ chói mắt trở thành trung tâm của toàn bộ bố cục.

Cảnh tượng đẹp như thế, cùng với tiếng cười nói của đám đông.

Hắn đứng trong huyên náo, ngay cả động tác gõ cửa cũng vô cùng vụng về.

Cánh cửa không tồn tại nằm ngang hắn và náo nhiệt, ngăn cách hết thảy mọi thứ cùng với hắn.

Hắn đã lâu không còn nhớ rõ những tình tiết ngày đó, chỉ có cảnh tượng trong giấc mộng ngày đêm dây dưa càng ngày càng rõ ràng.

Thế giới bên ngoài hắn.

Nhưng hắn ở trong đám đông, xung quanh đều là cửa, nhưng ngay cả bước chân cũng trở nên đáng lo ngại.

Có lẽ, có lẽ thời gian thật sự có thể khiến hết thảy phai mờ.

Trong suốt một năm ở cô nhi viện, hắn nghĩ rằng vòng đu quay mà hắn không thể leo được ngày đó là nỗi ám ảnh của mình.

Nhưng ngày qua ngày, rốt cuộc hắn cũng có khả năng và thời gian để leo lên chiếc đu quay to lớn đó, thì hắn cũng đã trưởng thành.

Cũng biết rằng nơi cao nhất không thể nào chạm được tới bầu trời, biết rằng không có ai trên thế giới có thể chân chính chạm tới các vì sao.

Thiếu niên không còn tin vào truyện cổ tích, vậy cần gì phải thả mình vào trong thế giới cổ tích.

Hắn không gõ cửa, không bước vào, chỉ lẳng lặng đứng xem, và bị bỏ rơi một cách lặng lẽ.

Hắn không còn nỗi ám ảnh đó nữa.

Nhưng tại sao khi nghe thấy câu hỏi của Hàn Diệp, hắn vẫn cảm thấy xúc động?

Thích Thời Tự không hiểu.

Không được đâu. Thế nên hắn lựa chọn từ chối.

Hàn Diệp ngẩng đầu phác họa từng nét mặt của Thích Thời Tự.

Bóng mờ nửa sáng nửa tối, khắc họa các đường nét cong cong như bức tranh thủy mặc đen trắng.

Sạch sẽ dứt khoát, ngay cả đường môi mím chặt lúc này cũng như sự đa dạng của núi non.

Hàn Diệp không trả lời Thích Thời Tự ngay lập tức.

Thích Thời Tự từ chối anh.

Nhưng lại giống như đang khẳng định anh.

Hàn Diệp am hiểu sâu sắc cách tâm lý của người trước mắt hoạt động, là sự thần giao cách cảm mà đến anh cũng kinh ngạc.

Em nên nói là được. Hàn Diệp vững vàng nói.

Sắc mặt Thích Thời Tự nhàn nhạt, để lộ ra vẻ rối rắm.

Em...

Công viên giải trí.

Thích Thời Tự mấp máy những lời này quẩn quanh trên đầu lưỡi, cảm thấy do dự lúc này của mình có chút buồn cười.

Đúng vậy, hắn nên nói được.

Hắn rất nghiêm túc đồng ý với Hàn Diệp, nhưng hết lần này đến lần khác đều nói Không, tựa như chỉ có như vậy thì mới có thể giấu kín hơn những thứ khó chịu kia.

Tại sao phải bận tâm? Tại sao phải bận tâm, nhìn Hàn Diệp chờ hắn nói ra suy nghĩ thật sự của mình.

Thích Thời Tự hạ quyết tâm, những chuyện cũ đã xảy ra ở công viên giải trí năm xưa đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, cách tốt hơn để che đậy nỗi đau, chính là tìm một ký ức mới — bao trùm lên nó.

Thế nên hắn sẵn sàng đồng ý trong ánh mắt mong chờ của Hàn Diệp.

Đường xuống núi vừa quanh co vừa dài, bắp thịt ở chân đau nhức vì lâu ngày không vận động, có chút tê dại. Hơn phân nửa số hoa trên núi vẫn còn đang chớm nở, trong khi một nửa còn lại đã dần dần phai tàn.

Thích Thời Tự chăm chú nhìn cảnh đẹp trước mắt, mong muốn cảnh tượng trước mắt có thể đọng lại trong trí nhớ lâu hơn một chút.

Hàn Diệp lười quan tâm đến đường xuống núi, anh dắt tay Thích Thời Tự, cảm thấy không biết thân thể của đối phương được tạo thành như thế nào, cho dù có vận động nhiều như vậy nhưng vẫn lạnh như băng khiến người khác run rẩy.

Một lần nữa xoa nắn đầu ngón tay của Thích Thời Tự, ngước mắt lên liền phát hiện Thích Thời Tự đang cười nhìn anh.

Giống như con hồ ly nhỏ ngửi thấy mùi thức ăn, ôm trong tay một hũ ngũ cốc, vừa lười biếng vừa thỏa mãn.

Thích Thời Tự giống như chỉ cần nhìn thấy anh là đã cảm thấy thỏa mãn.

Hàn Diệp cảm giác có chút muộn màng, không kiềm được mà siết chặt tay hơn.

Mắt thấy thắng lợi đã đến gần, lại nghe Thích Thời Tự bất thình lình mở miệng: A Diệp, anh biết em thích anh sao?

Hàn Diệp bất đắc dĩ nhìn chăm chú Thích Thời Tự — cái này còn không rõ ràng sao?

Nhưng anh vẫn cưng chiều, mang theo giọng mũi: Ừm.

Thích Thời Tự vẫn cảm thấy mất tự nhiên trước ánh mắt của Hàn Diệp: Nhận ra từ lúc nào thế ạ?

Hàn Diệp thấy Thích Thời Tự cố ý tránh né ánh mắt của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi bất an lẫn sợ hãi của đối phương: Mấy ngày trước đột nhiên ý thức được. Sau một hồi lâu mới muộn màng nhận ra.

Sau đó lại muộn màng cảm thấy mừng thầm.

Hàn Diệp dừng lại, chỉnh sửa lời mình sắp nói ra: Muộn màng nhận ra hình như em đã đem trái tim của mình ra từ rất lâu rồi, nhưng đều bị anh nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng lại hèn hạ mừng thầm vì em vẫn chưa rời đi, vẫn còn ở nơi này, thế nên anh vẫn còn cơ hội, từ từ cảm nhận tình yêu của em, còn có thể nói cho em biết khoảnh khắc trái tim anh vì em mà đập.

Hàn Diệp cười khổ: Cùng lắm anh chỉ vừa mới nắm được tấm chân tình của em, lại có cảm giác chắc chắn rằng chỉ cần anh mở miệng, em sẽ không rời đi.

Là anh không muốn thả em đi, là anh cố ý muốn giữ em ở lại.

Hàn Diệp che đi ánh mắt của Thích Thời Tự, cảm nhận hàng lông mi rộn rạo trong lòng bàn tay, không cho hắn nhìn thấy anh đang tự trách.

Như muỗi ngửi thấy mùi: Tiểu Thất, anh không phải loại người chỉ vì áy náy mà nói thích em.

Anh cũng không nghĩ rằng tình yêu của người khác là gánh nặng, quá cực nhọc khi gánh vác, anh muốn đích thân nếm thử em.

Những năm nay anh đã lạnh nhạt làm ngơ trước tình cảm của em, anh có thể là loại người gì đây?

Giọng nói của Hàn Diệp rất thấp, nhưng đang cố hết sức để che mắt Thích Thời Tự.

Dường như anh vừa tình cờ hiểu được Thích Thời Tự.

Những cơn đau ốm lặt vặt ban đầu tuy rằng chạnh lòng, nhưng không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn làm nũng với anh.

Nhưng lần này bệnh nặng như vậy, lại chống cự không nói một lời nào.

Hắn cũng không biết anh có quan tâm hay không, chỉ là không muốn để anh nhìn thấy hắn chật vật như vậy, càng không muốn anh tự trách vì sơ sót của những năm qua, mặc dù anh trong lòng Thích Thời Tự có thể sẽ không quan tâm, nhưng hắn vẫn không nói một lời, không nói mình đau, không biết tỏ ra yếu đuối, vẫn một mực kiên trì, chỉ muốn giữ một chút thể diện cho bản thân.

Hoàn toàn giống hệt với cách nghĩ của anh.

Có thể giữ một ít thể diện lại hay không?

Anh biết Thích Thời Tự cảm thấy đau khổ, nhưng anh sợ phải nhìn thấy trái tim mình đã mục nát như thế nào bên trong cơ thể, cho nên anh mới cảm thấy xấu hổ khi nói ra, khi thú nhận, làm sao anh dám để cho Thích Thời Tự nhìn thấy.

Thích Thời Tự cảm nhận được Hàn Diệp quyết tâm không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh, bèn dùng tay mình áp lên mu bàn tay của Hàn Diệp.

Em biết anh là người thế nào.

Trên thế giới này không có ai biết anh tốt thế nào như em.

Giọng nói của Thích Thời Tự ôn hòa, thản nhiên nói ra những sự thật đã được xác định, nhưng đó lại là những lời tỏ tình nóng bỏng sát bên tai Hàn Diệp.

Đột nhiên Hàn Diệp cảm thấy mình không thể kiềm được, cười mắng: Ngốc...

Thích Thời Tự, em thật ngốc.

Hàn Diệp anh có tài đức gì mà khiến em thích đến vậy?

Thích đến mức trắng đen cũng không phân biệt được.

Nhưng mà anh rất thích, bởi vì anh cũng rất thích em.

Cho nên, có phải anh nên cảm ơn em, bởi vì anh trong mắt em vẫn còn tốt như vậy?

Ánh mắt của Hàn Diệp sâu thẳm, dáng vẻ xinh đẹp đưa lưng hướng về phía ánh sáng trông lại càng thanh tú hơn.

Anh nghiêm túc hạ tay xuống.

Thẳng thắn, lạnh nhạt, để Thích Thời Tự nhìn thấy anh chật vật.

Họ ôm nhau trong ánh trăng nhập nhoạng, lúc đó, không ai biết tâm ý của đối phương.

Bây giờ bọn họ mổ xẻ trái tim của mình ra, thổ lộ rất nhiều lời yêu thương, mới bừng tỉnh phát hiện, toàn bộ của nhau, mới là dáng vẻ yêu thương như thuở đầu.

Tình yêu là tất cả.

Thích Thời Tự lắng nghe âm thanh của mùa xuân vang dội, không thèm quan tâm những sợi tóc bị gió thổi tung bay.

Em đã từng thấy anh phải vật lộn để thở dù chỉ một lần dưới mặt nạ dưỡng khí.

Cũng đã nhìn thấy được đôi mắt sáng ngời khi vừa mới tái sinh.

Em biết tất cả những điều tồi tệ khi anh không yêu em, hoặc có thể đó chỉ là do em không hoàn hảo.

Nhưng em cam tâm tình nguyện yêu, chân tình thiết ý khát vọng.

Khổ sở và đáng xấu hổ nhất, hỗn loạn điên đảo nhất, trắng đen bữa bãi nhất, ngớ ngẩn hoang đường nhất.

Người đó là anh.

Nhịp tim của em trước nay vẫn luôn là danh từ riêng chỉ thuộc về Hàn Diệp.

Thích Thời Tự nhàn nhạt cười một tiếng, có chút tự tại không gò bó.

Tất cả mọi thứ, trước khi thời gian được đánh dấu là tình yêu, tất cả những gì tạo nên anh, tất cả những gì tồn tại trong anh.

Chính là yêu anh của hiện tại, không hơn không kém.

Đôi mắt đỏ hoe của Hàn Diệp chất chứa vô càn cảm xúc không nói nên lời.

Trước giờ anh chưa từng chịu đựng được đau khổ.

Anh mổ xẻ bản thân ra cho em nhìn, Thích Thời Tự.

Rất đau và khó chịu.

Anh từng nói anh là một người cực kỳ bỉ ổi, anh đánh cược sự đau lòng của em, ánh mắt em vì anh mà khổ sở, để xác nhận rằng em yêu anh.

Em sẽ vĩnh viễn yêu anh.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play