*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bước vào đại sảnh một lần nữa, Thích Thời Tự cảm giác như thể mình thoáng đã qua một đời người.

Lần trước hắn tới, hắn vẫn còn mặc đồng phục học sinh, đồng phục xanh trắng luôn khiến người khác lầm tưởng thành trời xanh mây trắng, hắn bèn mượn điểm giả tưởng này, xưng là tự do.

Hắn bị giáo viên gọi ra khỏi lớp, hắn còn đang viết dở dang một bài toán, lúc ấy hình như là đang cạnh tranh vị trí đứng đầu trong cuộc thi toán.

Vốn dĩ hắn không muốn từ bỏ.

Hắn dừng bút một chút, mới suy nghĩ rõ ràng. Tại sao hắn phải cố chấp, bản thân đã không có đủ sức phản kháng thì cần gì phải dùng sự cố chấp của mình làm phiền đến người khác.

Màu mực lem luốc trên trang giấy trắng, thấm đẫm đáp án câu hỏi cuối cùng cho đến khi nó phai đi.

Không hiểu tại sao lại có chút âm thầm cảm kích vì tính tình kiêu ngạo của mình, từ sau ra trước vẫn có thể để lại chút hồi hộp cho cái kết.

Cuối cùng hắn cũng thu dọn xong mọi thứ trên bàn, được tài xế do Thôi Đình cử đến chở đến chùa.

Mi mắt mang theo đường nét như mắt hồ ly của hắn trước nay luôn ôn hòa, giờ phút này lại tỏ ra lạnh nhạt, ngay cả đuôi mắt cũng lạnh lẽo vô cùng.

Hắn cho rằng đó là chuyện lớn, nhưng cuối cùng hắn cũng dừng lại khi nhìn thấy nước mắt của Bạch Lê.

Vào năm lớp mười hai, hắn nghỉ học hơn mười mấy ngày để thay Thôi Húc đến làm phẫu thuật với Hàn Diệp.

Sau đó, trong kỳ thi sơ tuyển có thể cộng thêm điểm cho kỳ thi tuyển sinh đại học, hắn bị kéo vào chùa để cầu phúc cho Thôi Húc.

So sánh thế này, quả thật là một chuyện rất trọng yếu.

Vì vậy hắn thu hồi sự lạnh nhạt của mình, khéo léo treo một nụ cười — như cái cách vẫn luôn là thế suốt mười mấy năm nay.

Leo núi với vợ chồng Thôi thị.

Thích Thời Tự không có tính tình nuông chiều được sống trong nhung lụa, chẳng qua gần đây thân thể quả thật rất khó chịu, nấc thang dài vô tận này thật sự có hơi khó khăn với hắn.

Chiếc điều hòa bật trong lúc thi không ngừng ùa cái lạnh chạy vào trong bụng hắn, khiến dạ dày co giật dữ dội.

Có thể là do hắn nóng lòng quay lại lớp học sau khi phẫu thuật, không chịu nghỉ ngơi tốt, chứng thiếu máu thỉnh thoảng khiến tầm mắt của hắn biến thành một màu đen.

Nhưng vẫn không dám dừng lại.

Hắn là một người rất lười biếng, cái gì có thể tiết kiệm được thì sẽ tiết kiệm, tuy rằng những năm qua hắn đã nghe không biết bao nhiêu những lời nói khua môi múa mép, những lời nói xấu xa đến mức chán ngấy, nhưng dù gì cũng không có ai quen với việc bị nghe mắng. Bọn họ nói thế nào, hắn đều hiểu nhưng cũng chỉ đành chịu, trong phòng vẫn còn thuốc dạ dày được kê lần trước, cần gì phải tìm buồn bực ở chỗ này.

Thích Thời Tự khẽ nhếch khóe môi cười giễu cợt, nhưng thật sự cơn đau ở bụng khiến ngực quặn thắt, không cười nổi.

Lưng cứng đơ, hắn khom người leo lên, muốn giảm nhẹ cơn đau một chút đã nghe thấy Thôi Đình mất kiên nhẫn thúc giục.

Làm sao? Có chút xíu thế này mà Thôi thiếu gia cũng không làm được à?

Tóc Thích Thời Tự xõa trước trán, càng cúi đầu xuống thấp hơn, khiến người khác không nhìn rõ được vẻ mặt hoàn toàn trắng bệch của hắn cùng với cánh môi tái nhợt, nhìn từ bên cạnh chỉ khiến người ta cảm thấy run sợ trong lòng. Người tài xế đến đón hắn lúc nãy vốn dĩ muốn đỡ Thích Thời Tự, nhưng nhìn bầu không khí căng thẳng này trước mắt, vẫn là run run rẩy rẩy thu tay về.

Thích Thời Tự khẽ cười mỉa một tiếng, gần như là từ trong kẽ hở đôi môi miễn cưỡng vắt ra vài chữ trả lời câu hỏi của Thôi Đình: "Nào dám...

Hắn nào dám, không chỉ không dám mà còn tăng tốc độ nhịp bước để tránh làm chậm trễ giờ lành của Thôi thiếu gia chân chính.

Trèo lên bậc thang, đầu ngón tay cũng run rẩy vì kiệt sức.

Tấm lưng ưa nhìn tạo thành một vòng cung dưới bộ đồng phục học sinh, cơ bắp săn chắc khiến cơ thể hắn trông thon dài, Thích Thời Tự dùng sức mím môi, rốt cuộc vẫn không phát ra một tiếng kêu đau nào.

Rất đau, máu tươi trong cổ họng giống như rượu mạnh bị đổ vào cổ họng, nóng rát khiến cổ họng cũng run lên.

Cảm giác đau nhói ở lòng bàn tay gần như đã không còn cảm nhận được nữa mà trở nên tê dại. Thích Thời Tự thậm chí còn không phân biệt được bóng dáng người với người, nhưng hắn trước giờ vẫn luôn nhẫn nại, có thể từng bước từng bước mà leo lên.

Khi nỗi đau có thể được dùng làm động lực, thì không có gì là không thể làm được.

Nhưng hắn thật sự đau đến mức suýt chút nữa không chịu nổi.

Tình cờ là một cánh đồng hoa rơi, máu tươi trong cổ họng vẫn không kìm nén nổi, nghẹn ngào phun ra, lộng lẫy đến mức như mùa xuân trở lại.

Rất xinh đẹp.

Thích Thời Tự trơ mắt nhìn cánh hoa vuột mất khỏi tay mình, ánh sáng trong đôi mắt đột nhiên có chút tan vỡ.

Thôi vậy, không bắt được thì không bắt được, cũng may là trước nay hắn chưa từng ôm chấp niệm gì.

Bước vào bên trong, hương nhang càng khiến dạ dày khó chịu, hắn nghiêng người dựa vào cột, sắc mặt nhàn nhạt.

Nghĩ đến Thôi Đình và Bạch Lê đang dùng sức kéo đại sư lại để kể lể những bất an và lo lắng của mình, hẳn là không còn tâm trạng để ý đến hắn, Thích Thời Tự dứt khoát thả lỏng cơ thể, một nửa sức lực cũng dựa vào cột để mà chống đỡ.

Hắn chỉ muốn chậm lại một chút.

Nếu không lát nữa ngất xỉu trước mặt Đức Phật thì không biết có nên khen là lòng thành của hắn còn chưa vẹn hay không.

Ban đầu Bạch Lê không nhìn thấy hắn, nhưng không có biện pháp, Thích Thời Tự trong mắt bà ta chỉ là một sự tồn tại chớp nhoáng và khó chịu, ngay từ khi bà ta nhìn thấy Thích Thời Tự, bà ta đã không được thoải mái.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Thôi Thời Tự có thể mang họ Thôi?

Dựa vào cái gì mà đứa con ruột bà ta ngàn lần bảo vệ vẫn muốn lao vào nơi nguy hiểm nhất, cản không được mà ngăn cũng không xong, trong khi cái tên tạp chủng này chẳng biết từ đâu chui ra vẫn có thể sống tốt.

Bà ta vẫn luôn thuyết phục bản thân rằng không thể để Thích Thời Tự vào cửa, nhưng đề nghị Thôi Đình đưa ra vẫn khiến bà ta không cách nào từ chối.

Coi Thích Thời Tự như một túi máu dự phòng là được, lỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Mạng của Hàn Diệp có thể được Thôi Húc cứu, cũng có thể được cho rằng là do Thôi Húc cứu, mà ý nghĩa tồn tại của Thích Thời Tự cũng chính là ở chỗ này, chúng ta chỉ cần nhẫn nhịn nó mấy năm.

Nhẫn nhịn mấy năm?

Tại sao bà ta phải nhẫn nhịn mấy năm, mục đích của bà ta có đạt được không?

Đạt được.

Những năm này, Thích Thời Tự vẫn luôn một thân một mình, không có bạn bè hay người thân, mà bà ta vẫn luôn bày cuộc sống của Thôi Húc ra ngay trước mắt hắn, bày hạnh phúc lẫn sung sướng của một gia đình ra trước mắt hắn, hắn không thể trốn tránh bất kỳ ai trong số họ, mà cũng không phải một ai trong số họ.

Tốt đẹp biết bao, không có so sánh thì ở đâu ra sự khác biệt một trời một vực.

Nhưng bà ta vẫn chưa cam lòng.

Sự tồn tại của Thích Thời Tự chính là đang nhắc nhở bà ta về sự thất bại của mình. Thích Thời Tự càng không quan tâm, càng bình tĩnh trước sự vô lý của Thôi Đình thì bà ta càng trở nên cuồng loạn.

Không phải hắn vốn nên đau khổ sao?

Hắn bị vứt bỏ, rõ ràng có bố mẹ khỏe mạnh nhưng lại bị đưa vào cô nhi viện. Hắn có thể nhìn thấy bố ruột của mình nhưng hoàn toàn không thể đến gần, vậy thì tại sao, tại sao hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tựa như chẳng có điều gì có thể làm tổn thương hắn?

Hắn cũng khiến người ta chán ghét như ả đàn bà kia vậy!

Bạch Lê vừa nghĩ tới Thích Uyển đã phát điên lên vì ghen tỵ, đúng vậy, tại sao chứ? Tại sao rõ ràng Thích Uyển không yêu Thôi Đình mà còn cướp gã với bà ta? Tại sao ruồng bỏ mọi người đã nhưng vẫn để lại một đứa bé?

Lòng dạ Thích Uyển ác độc biết bao.

Ngọn lửa trong lòng bà ta gần như thiêu rụi hoàn toàn lý trí của Bạch Lê, bà ta bất chấp lời dặn dò của Cố đại sư, bước nhanh đến trước mặt Thích Thời Tự, hung ác tát hắn một cái thật mạnh.

Ở trước mặt Phật tổ mà mày cũng dám lười biếng? Có phải mày không nhìn nổi A Húc nhà tao được sống tốt, có phải trong lòng mày đang nghĩ tới thủ đoạn bỉ ổi nào đó mà không ai nghĩ ra hay không? Hả?

Thích Thời Tự bị cái tát đó làm cho không gượng nổi người dậy được.

Những lời chỉ trích vô căn cứ của Bạch Lê lố bịch tới mức nực cười, tới mức hắn còn có thể lấy khổ làm vui, liếm vết máu bên mép miệng.

Hơi nước còn chưa tan đi vì thống khổ ngậm trong đôi mắt hắn, hắn tỏ ra vừa ngoan vừa mềm, hắn chớp mắt, nhìn Bạch Lê, giọng nói uyển chuyển: "Không có ạ, thưa dì.

Lời dạy dỗ của dì đương nhiên có đạo lý, đúng là con không giỏi nói chuyện, dì dạy con một chút là được. Thôi Húc là anh trai của con, đương nhiên con hy vọng anh ấy được khỏe mạnh.

Thích Thời Tự muốn nở một nụ cười, chẳng qua là bên má phải bị tát đến mức sưng đỏ tê dại khiến cơ bắp đau nhức không cử động được, cũng không biết nụ cười này có trở nên kỳ lạ hay không.

Hắn thầm oán trong lòng, nhưng trước mặt vẫn lễ phép chu đáo, hắn còn ngước đầu lên, giống như thật sự là đang chờ đợi được Bạch Lê dạy dỗ.

Làm sao Bạch Lê có thể không nghe ra ý của Thích Thời Tự trong lời nói sắc bén đó?

Chỉ yên lặng thu tay về, sửa sang lại vài lọn tóc bên tóc mai, như thể người vừa rồi đột nhiên nổi điên lên không phải là bà ta vậy.

Bạch Lê miễn cưỡng cười mấy tiếng: Đương nhiên là có chuẩn bị.

Rõ ràng ánh mắt nhìn Thích Thời Tự vừa lạnh như băng lại vừa ác độc, nhưng động tác rút tờ giấy từ trong túi xách ra lại vô cùng dịu dàng.

Khi Thích Thời Tự nhìn thấy một tờ giấy A4 chi chít chữ viết, đột nhiên có chút không cười nổi.

Cũng phải, cho dù Bạch Lê có hết thuốc chữa đến mức nào thì bà ta cũng là một người mẹ, một người mẹ tốt.

Còn hắn thì sao chứ? Hắn ngay cả mẹ cũng không có, mẹ chưa bao giờ có ý định sẽ gặp hắn chứ đừng nói chi là cầu phúc cho hắn, hay thậm chí là chuẩn bị sẵn một trang giấy như vậy, sợ những lời cầu phúc mình nói ra không tốt, không hoàn hảo.

Trái tim chua xót cùng đau đớn nơi khoang bụng đè nén lại có chút mơ hồ không rõ, Thích Thời Tự không thể làm gì khác hơn là gượng cười nhận lấy tờ giấy, nhìn tình yêu của một người mẹ dành cho con trai mình — vĩ đại biết bao.

Dâng hương có hơi bén lửa đến ánh mắt của hắn, vô cớ cảm thấy cay cay, khi chớp mở lại có cảm giác nước mắt sắp rơi xuống.

Thích Thời Tự dùng sức nhắm mắt, khi hắn mở mắt ra lần nữa thì trước mắt là Hàn Diệp.

Trước mắt là Hàn Diệp.

Vừa nhìn thấy đã không nhịn được cong mi mắt.

Hàn Diệp đau lòng lau mồ hôi trên trán cho Thích Thời Tự, leo lên núi với cơ thể vừa mới khỏi bệnh nặng quả thật tốn quá nhiều sức lực, chẳng trách vừa rồi hắn có hơi thất thần.

Anh biết mình không nên để Thích Thời Tự đi theo anh.

Tựa như nhìn thấu tâm tư của Hàn Diệp, Thích Thời Tự dùng sức nắm chặt bàn tay của Hàn Diệp, trong con ngươi mang theo ý cười: Là tự em muốn đến.

Em cũng muốn xem thử, nếu có người thật lòng nguyện ý trao trái tim cho em, thì mức độ hâm mộ ban đầu này rốt cuộc là mức độ gì.

Lời nói càng lúc càng mơ hồ, càng về cuối thì càng như bị nuốt chửng.

Hàn Diệp không để ý lắm, Thích Thời Tự đang đứng ở cửa, anh sợ hắn bị lạnh nên nào dám chậm trễ ở đó.

Nghĩ rằng tâm trạng của Thích Thời Tự không vui không phải là chuyện tốt, bèn dắt tay đối phương bước vào bên trong.

Đừng suy nghĩ nhiều, em không biết bản thân đang lo lắng quá mức sao?

Hàn Diệp cau mày cảm nhận bàn tay lạnh như tuyết đầu mùa của Thích Thời Tự, sau đó khó chịu nói: Em lạnh mà cũng không biết nói à?

Thích Thời Tự không nói lời nào, thậm chí còn có chút hưởng thụ nhìn dáng vẻ Hàn Diệp gấp gáp vì hắn, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng để anh phải lo lắng: Không lạnh, chỉ là đầu ngón tay hơi lạnh mà thôi.

Một tháng trước tổng giám đốc Hàn còn chê em lạnh nên không cho em hôn đấy!

Ánh mắt ranh mãnh chợt lóe lên, Thích Thời Tự nghịch ngợm nhìn Hàn Diệp trước mắt.

Quả nhiên, Hàn Diệp lập tức nhớ lại cách Thích Thời Tự dùng đầu ngón tay mơn trớn cánh môi anh.

Đôi mắt hồ ly vẫn trong sáng đáng kinh ngạc như ngày đó, hệt như hạt thủy tinh trong suốt, tràn ngập ánh sáng, khiến người khác không nhịn được mà muốn âu yếm.

Sao vậy, hối hận à? Thích Thời Tự gây khó dễ mở miệng.

Như thế nào?

Lời Hàn Diệp còn chưa dứt đã ôm lấy cổ Thích Thời Tự, hôn lên hai mắt hắn mỗi bên một cái.

Trong mắt em phải ngập tràn anh, như thế mới ấm áp.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play