*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khoảnh khắc Hàn Diệp nhìn thấy Thích Thời Tự, anh cảm thấy trái tim mình bỗng bình tĩnh lại một cách diệu kỳ.

Trên tay anh vẫn còn cầm tờ báo cáo phân tích được gấp gọn, mấy lời nói thuyết phục Thích Thời Tự vào lúc này không cần thiết phải nói ra.

Có lẽ Ngô Y nói đúng, chỉ cần anh còn ở đây, Thích Thời Tự cũng sẽ không rời đi.

Chỉ tiếc nhiều năm như vậy, anh nhắm mắt làm ngơ trước tình yêu rực lửa ấy, hủy hoại thành ý của đối phương trở thành như hôm nay.

Những gì còn sót lại Thích Thời Tự bây giờ, chỉ còn là một thân xác tàn tạ và một linh hồn bất an méo mó.

Hắn trước nay chưa từng nợ anh điều gì, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy tội lỗi, luôn lo lắng cho rằng lời xin lỗi và lời cảm ơn của mình nói ra chậm trễ, cũng một mực không tin người trước mắt sẽ có một chút động lòng nào với mình.

Cho dù, nhưng cho dù là vậy, mỗi khi nhìn anh, đôi mắt của hắn vẫn luôn sáng ngời, rực rỡ như thể muốn hiến dâng thế giới này cho anh.

Rốt cuộc ban đầu anh đã mù quáng đến mức nào mới cảm thấy rằng sự thật lòng chân ý này là do diễn xuất mà ra? Rõ ràng... Rõ ràng sự thật duy nhất một thứ mà Thích Thời Tự thừa nhận về mình, cũng chỉ có anh...

Trái tim Hàn Diệp chua xót, mượn mái tóc dài che đi ánh mắt của mình, vững vàng bước về phía Thích Thời Tự.

Thích Thời Tự vẫn nằm trên ghế, nhìn đối phương từng bước từng bước một đi về phía mình, khóe miệng hắn vẫn mang theo ý cười, chỉ là cánh tay đưa ra muốn kéo Hàn Diệp lại có chút gấp gáp.

Ghế nằm thoải mái không? Hàn Diệp kéo ghế sang một bên, nắm tay Thích Thời Tự hỏi.

Thích Thời Tự nhìn đối phương đùa nghịch cổ tay mình, lười nói chuyện, chỉ mang theo giọng mũi trả lời một chữ ừm.

Hàn Diệp nhìn hành động nũng nịu của hồ ly nhỏ trước mắt làm cho buồn cười, nhưng bởi vì tay của đối phương quá đẹp mắt khiến anh không nỡ buông ra, dứt khoát đan mười đầu ngón tay lại với nhau, giữ chặt các đốt ngón tay cân đối của Thích Thời Tự.

Thích không?

Mắt thấy mười đầu ngón tay đan xen vào nhau, Thích Thời Tự ngước đầu cười với Hàn Diệp, âm thanh trầm thấp: Thích.

Hàn Diệp cảm thấy đối phương có hơi chậm chạp, bèn hỏi tiếp một câu với dáng vẻ đáng yêu: Em thích bao nhiêu?

Thích Thời Tự nghe thấy câu này thì có chút do dự, sau đó hơi thẳng người lên, móc lấy chiếc cà vạt còn chưa tháo xuống của Hàn Diệp, ôm anh vào lòng, gần như là thành kính hôn lên vành tai của đối phương, âm thanh rất nhỏ: Thích nhiều thế này.

Chỉ khi thích như vậy mới muốn ở gần nói cho anh biết, đặt hai buồng tim vào cùng với nhau.

Thích đến mức không nhịn được muốn hôn anh, từ vành tai cho đến cổ, đến nơi máu chảy mãnh liệt nhất, nói cho anh biết rằng, tất cả những gì của em đều đang nói yêu anh.

Hàn Diệp nghe thấy câu trả lời của Thích Thời Tự, nửa người cũng trở nên tê dại, nhưng vẫn sợ đối phương đứng dậy quá mạnh sẽ khiến lưng hắn bị đau, bèn dùng tay nhẹ nhàng đỡ lấy lưng hắn, cho dù đang đỏ mặt, nhưng vẫn cố cương quyết nói: Đừng quyến rũ...

Anh cũng rất thích Thích Thời Tự.

Không biết là thích bao nhiêu, không biết đã thích bao lâu, ít nhất vào giờ phút này, trái tim anh đang kêu gào không ngừng cùng huyết mạch cũng trở nên nóng rực khi Thích Thời Tự hôn anh, rêu rao rằng anh rất thích.

Đó chính là thích, những thứ kia anh không biết cũng chẳng sao cả, không có gì quan trọng bằng giờ phút này.

Nếu không có giờ phút này, anh sẽ không ý thức được Thích Thời Tự rất quan trọng.

Thích Thời Tự cảm nhận được vòng tay ôm eo mình của anh, rạng rỡ cười, phản bác lại: "Em không quyến rũ, cái này gọi là tình, à không, là tự kiềm chế.

Gặp quỷ là không kiềm chế được.

Hàn Diệp không thể kiềm nén được cơn nóng rực trên mặt mình.

Mạnh mẽ đè người ngồi xuống, không cho làm tiếp những chuyện quá đáng nữa.

Thích Thời Tự mỉm cười mãn nguyện khi bị đè lại trên ghế nằm, để Hàn Diệp chăm sóc, chẳng qua là không cho Hàn Diệp buông mười ngón tay đan vào nhau ra.

Thật ra càng như vậy, hắn càng cảm thấy mình như một con bạc đánh bạc đến cùng, cho tới khi táng gia bại sản, không vướng bận nguyên do cũng không hỏi kết quả, chỉ là một khắc này quá vui sướng, cứ như vậy đi, những nghi vấn lẫn bất an đó cứ thế bị hắn tự mình thuyết phục từng cái một, hắn lười nghĩ về quá khứ, càng không muốn hỏi Hàn Diệp chỉ đang nhất thời hay là thật sự thích hắn.

Hàn Diệp lúc này đang ở bên cạnh hắn, không đẩy hắn ra, vậy cũng rất tốt rồi.

Chưa bao giờ hắn vui mừng đến mức không còn tỉnh táo nữa như thế.

Hai người cùng nhau làm xong cơm tối, thay vì tiếp tục ở trong sân vườn, Hàn Diệp cẩn thận đội mũ cho người trước mặt, trùm hắn kín mít, chuẩn bị đưa hắn ra ngoài đi dạo.

Đáng tiếc mấy đại minh tinh ra đường đều phải ăn mặc như thế này, chỉ có thể nói bây giờ là thời đại của dịch bệnh, ra đường ai nấy cũng đều đeo khẩu trang, ngược lại cũng không tỏ ra quá khác thường.

Thích Thời Tự bị che kín đến mức gần như chỉ còn lộ ra một đôi mắt sáng ngời, dáng vẻ chớp chớp mắt đó khiến Hàn Diệp cảm thấy có hơi buồn cười.

Em quen rồi, không sao. Thích Thời Tự an ủi tổng giám đốc Hàn đang tức giận.

Tổng giám đốc Hàn hung dữ nói: Nhưng tôi không quen.

Không khỏi nghiến răng nghiến lợi: Sao mỗi lần em ra ngoài phải phiền phức như vậy?

Tôi dắt tay em, không ai biết em là Thích Thời Tự, cũng không ai biết Thích Thời Tự là của tôi.

Thích Thời Tự nhướng mày, cố ý trêu chọc: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là không ra ngoài nữa?

Hàn Diệp: Không cho tôi cơ hội tuyên bố chủ quyền à?

Đôi mắt đang cười của Thích Thời Tự thoáng chốc trở nên nghiêm túc, là hắn không đủ bình tĩnh sao? Mới vừa rồi Hàn Diệp nói là tuyên bố chủ quyền?

Nhưng... Hắn có gì tốt để mà tuyên bố chủ quyền chứ?

Hắn... Cùng lắm chỉ là một minh tinh nhỏ tầm thường, quyền sỡ hữu hắn đã ghi rõ trong bản hợp đồng, hết thảy đều có kỳ hạn, không phải sao? Có gì tốt để mà tuyên bố chủ quyền?

Ánh mắt Thích Thời Tự mơ hồ mang theo sự tự giễu, nhưng rốt cuộc vẫn không nói thêm gì, không dám hỏi trong lời nói của Hàn Diệp rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật lòng.

Hàn Diệp không phát hiện ra tâm trạng của đối phương đột nhiên trầm xuống, thoải mái dắt tay đối phương.

Hy vọng sẽ không khiến Triệu Lục gánh thêm lượng công việc...

Nói là ra ngoài đi dạo, nhưng rốt cuộc vẫn là lo lắng cho cơ thể và thân phận của Thích Thời Tự nên cũng không đi đến nơi nào.

Xung quanh không có ai, ưu điểm duy nhất của vùng ngoại ô có lẽ là sự yên tĩnh và không gian rộng rãi.

Thích Thời Tự và Hàn Diệp nắm tay nhau đi dạo, cảm thấy xung quanh không có ai khác ngoài nhau.

Có lẽ bởi vì cảm giác đặc biệt này quả thật rất tốt, hai người thông qua mạch đập xác nhận sự tồn tại của đối phương, ăn ý không nói một lời.

Thích Thời Tự lặng lẽ bước đi, nghiêng mặt yên tĩnh chăm chú nhìn Hàn Diệp.

Dáng dấp Hàn Diệp từ nhỏ đã rất tuấn tú, là kiểu xinh đẹp đáng yêu, quân tử như ngọc, dịu dàng lễ độ.

Thích Thời Tự nhìn như vậy, cảm thấy mình không thể dời mắt.

Rất kỳ lạ, yêu một người sẽ trở nên rất kỳ lạ.

Hắn ngày đêm ngắm nhìn gương mặt của Hàn Diệp nhưng vẫn nhận ra sự khác biệt từng giây từng phút trong từng ánh nhìn nghiêm túc, rõ ràng hắn đã quen thuộc với tất cả những động tác nhỏ của đối phương, nhưng hắn vẫn sẽ bị những hành động nũng nịu vô thức đó khiến lòng tan chảy, hắn yêu người này lâu như thế, nhưng ở mỗi một thời khắc bất đồng lại là một lần nữa yêu.

Thật diệu kỳ.

Hàn Diệp cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Thích Thời Tự, chỉ siết chặt mười ngón tay đó hơn một chút, sợ rằng nếu như mình đột ngột quay lại sẽ khiến trái tim khó khăn lắm mới chịu rộng mở của đối phương co lại, thế nên anh duy trì tư thế, cho đối phương thoải mái nhìn.

Thích Thời Tự không nhận ra được tâm tư của Hàn Diệp.

Trời đêm tối dần, ánh chiều tà cuối cùng cũng biến mất dưới ánh trăng, cả thế giới dường như tĩnh lặng lại, chỉ có thể nhìn thấy gò má của đối phương cùng nhịp đập lên xuống gần như đồng nhất.

Bóng cây hai bên đường đan xen chập chờn, cao lớn rậm rạp chỉ dám lẫn vào nhau nhưng cũng tỏ ra cân đối hài hòa, màu xanh vốn dĩ tươi tốt bị bóng tối bao phủ trở nên quỷ dị bí ẩn, màu xanh in trên lá cây loang lổ như mực, giống như những nét bút tùy tiện của họa sĩ nhưng lại trông rất đẹp và nghệ thuật.

Thích Thời Tự.

Hàn Diệp đột nhiên nhẹ giọng gọi tên hắn.

Thích Thời Tự chờ đợi câu tiếp theo, nhưng không nghe thấy đối phương nói thêm câu nào.

Vì vậy hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng, tỏ ý mình nghe thấy rồi.

Thích Thời Tự. Hàn Diệp lại gọi tên hắn. Thích Thời Tự khó hiểu, nhưng lại trông thấy đối phương đang nhìn mình, anh cười vô cùng dịu dàng.

Trái tim Thích Thời Tự rung động, nhiệt độ của đối phương chồng lên nhau từ những đầu ngón tay truyền tới, nóng bỏng thấu tim.

Thích, Thời, Tự. Hàn Diệp chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đã có chút ướt át của Thích Thời Tự, gọi từng chữ từng chữ rất nghiêm túc.

Anh muốn nói cho em biết, em ở trước mắt anh, không phải là người ngoài.

Em là Thích Thời Tự, anh không coi em là người ngoài.

Em là Thích Thời Tự của anh, anh không nhận ra ai khác.

Thích Thời Tự, em nghe rõ chưa?

Em, hiểu chưa.

Hàn Diệp gần như đã gấp gáp muốn bày tỏ lòng mình, nhưng trông thấy đối phương cúi đầu, không tự chủ được mà run rẩy bả vai.

Khi Thích Thời Tự nghe thấy câu anh không xem hắn như người ngoài, hắn không nói nên lời, hắn muốn đáp lại mỗi một tiếng gọi tên hắn của Hàn Diệp, nhưng lại sợ mình vô tình nghẹn ngào khóc nấc lên.

Hắn cho rằng những năm tháng này chẳng qua chỉ là sự uổng phí của bản thân, không nghĩ bản thân mình cảm động hay là Hàn Diệp sẽ cảm động, hắn chỉ băn khoăn không biết anh có mãi mãi ở bên cạnh mình không, Hàn Diệp có nhìn thấy hắn không, nhưng những năm này, mỗi lần anh nhìn về hắn, trong mắt anh đều là bóng dáng của người kia. Hắn cho rằng mọi thứ vẫn sẽ vĩnh viễn như thế, vĩnh viễn sống như Thôi Húc.

Nhưng Hàn Diệp bắt đầu gọi hắn là Tiểu Thất, từng câu từng chữ đều gọi là Tiểu Thất, dỗ dành hắn.

Bây giờ anh gọi hắn là Thích Thời Tự, nói cho hắn biết, hắn là Thích Thời Tự, không phải người khác.

Hắn không muốn khóc, bởi vì trước nay hắn chưa từng cảm thấy tủi thân.

Hắn có thể là người thay thế, hắn có thể vĩnh viễn chờ đợi một Hàn Diệp không bao giờ quay đầu, dù sao hắn cũng sẽ không quay đầu.

Nhưng sau bao nhiêu năm chờ đợi, đột nhiên lại xuất hiện một kết quả mà trước đây hắn không dám nghĩ tới, khiến hắn không cách nào khống chế nổi chính mình.

Hàn Diệp của hắn, tại sao lại có thể dịu dàng như vậy?

Thích Thời Tự không thể kiềm chế được nước mắt của mình, mà thật ra hắn cũng không cảm giác được mình đang rơi nước mắt, chẳng qua là gương mặt của Hàn Diệp dần dần trở nên mơ hồ, tỏ ra cực kỳ không chân thật.

Trước mặt hắn là Hàn Diệp.

Câu nói này không giống như một lời tỏ tình, nó tương đương với một lời công nhận.

Tháp chuông màu trắng phía xa xa điểm giờ, tiếng chuông ngân vang hòa cùng màn đêm, hương hoa phảng phất như không rơi xuống mà quanh quẩn đọng lại nơi chóp mũi, mỗi hơi thở đều mang theo dư vị kéo dài, ký ức của những ngôi sao gieo rắc lên cơ thể của bọn họ, không nhìn thấy ánh trăng, nhưng ánh trăng lại dạt dào.

Thích Thời Tự nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt cho hắn của Hàn Diệp, đan xen mười ngón tay vào nhau, đôi mắt cụp xuống với dáng vẻ dịu dàng lại sâu đậm, tựa như một đứa trẻ nhỏ đang làm nũng xin kẹo.

Tổng giám đốc Hàn, anh muốn hôn không?

Hàn Diệp không đáp, chỉ vùng ra khỏi tay của đối phương, kéo vành mũ của Thích Thời Tự xuống, bắt người cúi đầu, còn anh thì tiến lên nghênh đón, răng môi gắn bó.

Không cần giải thích, không cần đấu tranh, chỉ cần em cúi đầu là có thể nhìn thấy biểu hiện anh yêu em.

Hơi thở của chúng ta quấn quít 101 giây, đuôi mắt em ửng đỏ như dây đeo huy chương sau cơn dây dưa, con ngươi rưng rưng đẫm lệ của em trông vừa đa tình, vừa lười biếng lại mơ hồ.

Anh yêu em, giờ phút này.

Rồi mỗi một phút giây sau đó, anh yêu em vạn lần.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play