Ta sống lại vào ngày cứu Cố Tri Dịch, ngày xuân tươi đẹp, hoàng gia có một trận mã cầu trọng thể.

Giang Thịnh Cẩm thua ta ba trận liên tục, thở hồng hộc, vung gậy đánh về phía Cố Tri Dịch đang sắt ngựa.

Người đã từng là đệ nhất công tử của Kinh Thành, bây giờ là mã nô hèn mọn, mặc người ta ức hiếp.

Giang Thịnh Cẩm vì hòa vào đám các công tử tiểu thư vọng tộc kia, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ mang theo Cố Tri Dịch.

Lên xuống xe ngựa đều không giẫm lên ghế, toàn bảo Cố Tri Dịch quỳ xuống đất, hai tay đỡ chị ta lên ngựa.

Hơi không thuận theo thì sẽ cầm roi đánh, khiến cho các công tử từng là đồng môn với Cố Tri Dịch nhao nhao bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn mượn danh nghĩa giúp Giang Thịnh Cẩm trút giận mà càng động tay động chân với hắn.

“Em gái Giang gia thật là có bản linh, ngay cả người đã từng là đệ nhất công tử, bây giờ cũng trở thành mã nô của em.”

Giang Thịnh Cẩm càng thêm đắc ý, giống như giẫm người đã từng là đệ nhất công tử ở dưới chân thì mình sẽ biến thành nhân vật tên tuổi lắm.

Hành vi cũng càng thêm quá đáng, Cố Tri Dịch thường xuất hiện với vết thương đầy người, mặt mày u ám, nào có nửa phần phong hoa trước kia.

Ngay cả những công tử kia cũng không thèm chơi trò làm mất phong độ này nữa, chỉ có Giang Thịnh Cẩm vẫn còn động một tí là mắng chửi.

Kiếp trước ta nghĩ trên buổi tụ họp lớn như vậy, chị ta hành động như thế sẽ chỉ tổn hại đến thanh danh của mình.

Trong trận mã cầu hôm nay chưa chắc đã không có ý nhìn nhận giữa các vọng tộc với nhau.

Lại không ngờ ta càng ngăn cản, Giang Thịnh Cẩm sẽ ra tay càng thêm tàn nhẫn, mắt thấy trên người Cố Tri Dịch đầy vết roi, trong lòng ta cũng giận dữ, sau đó xảy ra tranh chấp với chị ta.

Ta cứu Cố Tri Dịch, trả giá bằng việc mình cũng bị đánh trúng một roi.

Một roi đó của nàng ta không hề lưu tình, vết roi trên lưng ta sâu đến mức có thể thấy xương, bên mặt cũng bị đầu roi đảo qua, để lại vết sẹo không có cách nào xóa được, sốt cao nhiễm trùng, suýt nữa mất nửa cái mạng.

Chờ ta khỏi bệnh thì cả Kinh Thành đã lan truyền nói ta và con trai tội thần lén lút trao nhận, lời đồn giết người, miệng nhiều người xói chảy vàng.

Giang Thịnh Cẩm còn một mực đưa Cố Tri Dịch đã bị đánh gần chết đến viện của ta.

“Em họ thích như vậy, vậy thì tặng cho em, cũng chỉ là một con chó mà thôi.”

Từ đó, danh tiết của ta bị hủy sạch.

*

Ta mất mẹ từ nhỏ, may mà được bà ngoại thương tiếc nên giữ nuôi dưới gối, xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy mợ sợ ta làm liên lụy đến hôn sự của con gái trong nhà, lấy cái chết ra bức bách, ép bà ngoại đưa ta về nhà.

“Nếu như sao tai họa này không đi, ai ai cũng cho rằng các cô nương mà lão thái thái nuôi ra có đức hạnh như vậy, sau này ai dám tới cửa cầu hôn nưa? Sau này bọn con không dám để người dạy dỗ mấy cô nương đâu!”

Không những bài xích ta tồi tệ, bà ngoại già rồi còn phải gánh tội danh thất đức.

Dù cho bà ngoại có cưng chiều ta hơn nữa thì cũng không thể không đưa ta về nhà.

May mà phụ thân chỉ có một đứa con gái là ta đây, đã sớm có lòng kén rể, không cần phải lo cho việc cưới xin của ta.

Cố Tri Dịch không phải có tiếng không có miếng, sau khi ở rể Hầu phủ thì bay lên tận mây xanh.

Mãi đến khi có được địa vị cực cao, hắn lại tịch biên chém đầu cả nhà ta.

Ta mới biết được, thì ra hắn và Giang Thịnh Cẩm từng có một đoạn hôn ước.

Gia đình bị hoạch tội, cha hắn đâm đầu vào trụ ngay trên triều, bảo vệ tính mạng thê tử con cái.

Cố Tri Dịch dùng tín vật để xin Giang gia giúp đỡ, lại bị xé bỏ hôn ước, đạp nát tín vật, vì cái ăn mà tự nguyện bán mình làm mã nô cho Giang gia.

Mấy năm nay, hận ý của hắn đối với Giang gia rõ như ban ngày, gia tộc có quyền thế lớn như vậy lại trở nên nghèo rớt mồng tơi, ngay cả Giang Thịnh Cẩm đã xuất giá hắn cũng không bỏ qua.

Khiến cho nhà chồng của Giang Thịnh Cẩm viết một phong hưu thư, đuổi chị ta vê nhà.

Người người đều cho rằng, hắn muốn đuổi tận giết tuyệt Giang gia, lại không nghi rằng, hắn lại quay đầu chỉ kiếm vào nhà vợ.

Vệ gia bị chém đầu cả nhà, để lại một mình ta sống sót.

Ta mới biết được, hắn không phải hận Giang Thịnh Cẩm sỉ nhục mình mà là hận chị ta hủy hôn với mình.

Chẳng trách, ngày biết được chị họ gả cao, hắn cả đêm không ngủ.

*

“Tiểu thư, Cố công tử đã sắp bị đánh chết rồi, sao tiểu thư không đi cứu hắn?”

Giang Thịnh Cẩm đánh gãy cả gậy chơi bóng rồi vẫn chưa hết giận, lại đổi sang roi ngựa.

Công tử văn nhã địa vị cực cao của kiếp trước, bây giờ ngã trên mặt đất, chật vật bảo vệ chỗ hiểm, máu tươi thấm vào bùn đất.

“Tại sao ta phải cứu hắn? Ngược lại là ngươi đó, quan tâm một mã nô như vậy làm gì?”

Vẻ mặt Tế Liễu cứng đờ: “Không phải vì tiểu thư người trước kia thấy Cố công tử bị đánh còn phái nô tỳ đi đưa thuốc mỡ sao? Nô tỳ chỉ tò mò, sao hôm nay người lại không ngăn biểu tiểu thư lại?”

Ha, đưa thuốc mỡ là phải cứu hắn à, đúng là không có đạo lý.

Đồ chó này có lòng nghi kỵ rất nặng, bị Giang Thịnh Cẩm đánh tới mức nằm liệt giường không dậy, vì xin thuốc mà bị ép chui qua háng nô tài, cuối cùng nhận được một bình thuốc kim sang thấp kém.

Ta có lòng tốt đưa thuốc trị thương, sau khi thành thân lại nhìn thấy bình thuốc kim sang thô sơ đó trong tráp của hắn.

Có lẽ lúc đó ta nên ý thức được, mọi chuyện này đều chỉ là tình thú của đôi nam nữ chó này mà thôi.

Đến ngày cả nhà gặp nạn ta mới biết được, Tế Liễu vẫn luôn là tai mắt mà Giang Thịnh Cẩm đưa đến bên cạnh ta.

Lúc trước nàng ta bị Giang Thịnh Cẩm ép dùng nước giếng giặt đồ trong mùa đông khắc nghiệt, đôi tay lạnh cóng đến đỏ bừng, lang trung đến trễ hơn chút nữa thì sẽ thối rữa hoại tử.

Ta xin nàng ta từ chỗ Giang Thịnh Cẩm, lại quên mất khế bán mình của nàng ta vẫn còn ở Giang gia, cuối cùng vẫn không được xem là nha hoàn của ta, ta ngược lại vì lời khóc lóc kể lể của Giang Thịnh Cẩm mà bị bà ngoại phạt quỳ.

Lần đầu tiên bà ngoại mang vẻ mặt nghiêm nghị: “Trên đời này nhiều chuyện bất bình gian khổ như vậy, chẳng lẽ con thấy chuyện nào là lo chuyện đó sao?”

Khi ấy ta quá ngây thơ, chịu phạt lại không hiểu lý lẽ: “Ít nhất thì hôm nay con đã thay đổi được vận mệnh của một người.”

Mạng của người hầu là bị xem thường nhất, nếu như hai tay hoại tử thì Tế Liễu sẽ chỉ bị đuổi ra khỏi phủ, sau đó thứ chờ đợi nàng ta chỉ có vận mệnh bi thảm hơn mà thôi.

Có lòng lương thiện không phải là chuyện xấu. Thế nhưng bắt đầu từ ngày đó, ta cũng hiểu được, điều kiện tiên quyết của lòng lương thiện là bảo vệ chính mình trước.

Nhưng chính đôi tay được ta cứu này, hôm nay lại đẩy ta đến dưới roi vọt của Giang Thịnh Cẩm.

Ta luôn nghi ngờ là ta bị đẩy ra, nhưng sau khi trúng một roi thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bị dọa ngất đi, sau khi tỉnh lại thì chuyện bực mình ùn ùn kéo đến, chuyện hôm đó đã không thể kiểm tra lại nữa.

Hôm Vệ gia bị tịch biên chém đầu, Tế Liễu đã thành thiếp thất của Cố Tri Dịch, nàng ta mặc đồ lụa từ trên cao nhìn xuống ta.

“Đợi tiểu thư gả vào, ta sẽ cầu xin nàng ấy đưa ngươi đến thôn trang sống yên ổn qua ngày, cũng coi như báo đáp ân huệ năm đó của ngươi.”

*

Ta nhìn Giang Thịnh Cẩm bằng ánh mắt thương hại, giải thích với Tế Liễu.

“Ngươi không hiểu, đây không phải là trong nhà cãi nhau chút thôi sao, ngươi xem phu nhân các phủ trông như ngồi ngay ngắn trên đài cao, thật ra là đang nhìn công tử các nhà khác đó.”

“Ta làm em gái, sao có thể vì một mã nô mà đối đầu với chị họ được?”

“Trong trường hợp thế này, mỗi hành động lời nói đều đại diện cho gia tộc, chị họ chỉ có vẻ bề ngoài không có tâm trí thì cũng thôi đi, anh họ Giang gia sao cũng không ngăn cản một chút?”

“Dù sao cũng chỉ có anh ấy có tư cách dạy dỗ chị họ thôi.”

Chưa đến thời gian nửa chén trà nhỏ, Tế Liễu đã mượn cớ đi vệ sinh mà vội vàng rời đi, hướng đi chính là chỗ các ngoại nam đang ba hoa khoác lác.

Đúng lúc này, phần thưởng của trận mã cầu này cũng đã được đưa đến trước mặt ta.

Là một chiếc trâm phượng hồng ngọc cung đình, đồ tốt như vậy không mua được ở bên ngoài.

Giang gia là văn thần, ít có cơ hội nhận được ân thưởng trong cung, Giang Thịnh Cẩm đang trông cậy vào cây trâm này để khoe mẽ với các cô nương Giang gia đây!

Mắt thấy Giang Thịnh Cẩm cũng đã dừng tay rồi, ta nâng cây trâm kia lên, xách đuôi váy chạy qua, dừng lại ở ngoài tầm với của roi ngựa trong tay chị ta.

Giọng nói không lớn không nhỏ, đúng lúc có thể khiến các tiểu thư xung quanh muốn tới xem phần thưởng nghe thấy.

“Chị họ, không phải em gái muốn giành đồ tốt đâu, em đã nhường chị ba trái rồi, không ngờ vẫn thắng hiểm.”

“Nếu như chị họ vì bỏ lỡ món đồ yêu thích mà tức giận, em gái tặng chiếc trâm này cho chị thì thế nào? Dù sao Hầu phủ cũng được thưởng rất nhiều, em không hề thiếu trâm vòng.”

Giang Thịnh Cẩm vừa muốn dừng tay, lại bị ta kích thích lửa giận, roi mang theo tiếng xé gió vung lên người Cố Tri Dịch.

“Ta không phải vì cây trâm rách này mà tức giận, ta chỉ giận mình thua trận thôi! Đều do tiện nô này, không hầu hạ ngựa của ta cho tốt!”

“Vừa rồi quả định thắng thua đó suýt nữa là vào rồi, nhưng con ngựa này lại không chạy nhanh như ngày thường!”

Xung quanh có vị tiểu thư không ưa chị ta trợn trắng mắt lên: “Tài nghệ không bằng người ta thì vớt vát mặt mũi, chuyện thắng thua mã cầu mà cũng trách tội mã nô cho được.”

“Đúng vậy, mọi người nhìn thấy rõ ràng, ván đó còn lâu mới thắng được!”

Giang Thịnh Cẩm càng thêm tức giận, một bụng lửa giận đều phát tiết dưới roi ngựa, ban đầu Cố Tri Dịch còn có thể cản, dần dần cũng đã không còn sức tránh né, sau lưng là vết roi trải rộng.

Đợi anh họ Giang gia, Giang Thịnh Lượng vội vàng chạy tới thì Cố Tri Dịch chỉ còn lại một hơi.

Đầu Giang Thịnh Lượng như muốn nổ tung, cô em gái này ở trong phủ không biết chừng mực thì cũng thôi đi, sao ở trong trường hợp như ngày hôm nay mà còn dám náo ra động tĩnh lớn như vậy.

Bây giờ cũng không biết bao nhiêu phu nhân đang nhìn vào, đừng nói đến liên lụy chị em trong nhà xuất giá, ngay cả hôn sự của con trai cũng sẽ gặp nạn theo.

“E rằng tiểu thư phát bệnh thần kinh rồi, còn không nhanh đỡ về!”

Nhiều người nhìn như vậy, cho dù muốn đùn đẩy nguyên nhân cho Cố Tri Dịch thì sợ cũng muộn rồi.

Thế nhưng Giang Thịnh Cẩm vẫn không cảm kích: “Anh mới bệnh thần kinh đó, rõ ràng là lỗi của Cố Tri Dịch mà, một mã nô mà, đánh thì đánh thôi, đánh chết là do đáng đời!”

Chị ta vung tay lên lại là một roi, ta đã sớm chú ý đến Tế Liễu đã im hơi lặng tiếng quay lại đằng sau ta nên luôn chú ý đến.

Quả thật nàng ta đã nhân lúc mọi người không chú ý đến mà đưa tay ra, ta đưa cây trâm trong tay cho những tiểu thư muốn xem phần thưởng, thuận thế nghiêng người.

“Á -”

Tế Liễu đã té nhào lên người Cố Tri Dịch, bị đánh trúng một roi.

Cố Tri Dịch rên lên một tiếng, lại miễn cưỡng tỉnh dậy.

Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, ta mượn cơ hội nổi giận: “Chị họ đánh nô tài nhà mình thì cũng thôi đi, sao ngay cả nha đầu của em mà cũng đánh vậy!”

Giang Thịnh Cẩm vốn đang hăng hái đối đầu với người khác, lại đối đầu với ta quen rồi.

“Nha đầu này rõ ràng là ngươi cướp đi từ chỗ ta, khế ước bán mình còn đang ở Giang gia đấy! Cũng là nô tài nhà mình, sao lại không được đánh!”

Ta giả bộ như bị tức đến mức nước mắt doanh tròng: “Nếu chị họ đã nói như vậy, vậy thì trả nha đầu này lại cho chị là được, cũng do em ngốc, đã cướp người rồi mà sao không cướp luôn cả khế ước bán mình, để nàng ta ăn không tiền của nha đầu quản sự bên cạnh ta!”

Quý nữ bên cạnh đã không ưa dáng vẻ hung hăng vênh váo của chị ta từ lâu, tất cả đều tiến lên vỗ về ta, kéo ta rời khỏi chỗ thị phi này.

Trong lòng ta mừng thầm, thoáng cái đã vứt được hai mối họa ăn cây táo rào cây sung, sướng quá sướng quá!

Nhưng không ngờ vừa muốn rời đi thì váy đã bị một bàn tay kéo lại.

“A Vân… cứu ta, dẫn ta đi…”

“Xin nàng…”

Ta quay đầu nhìn đoạn cổ tay gầy gò tràn đầy vết máu đang giữ lấy váy mình, sắc mặt đột nhiên lạnh đi.

Quay đầu nhìn về phía quý nữ vừa mới múa kiếm xong.

“Xin cho mượn dùng bảo kiếm một chút -”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play