Úc Tùng Niên khẽ thở dài, nhìn Thẩm Thứ để xác nhận xem đối phương thực sự đang cầu hôn hay đang trêu chọc mình.
Thẩm Thứ vẫn là vẻ mặt làm người ta không nhìn ra được suy nghĩ, giọng điệu bình thản, đơn giản giống như muốn mời Úc Tùng Niên đi ăn bữa cơm, chứ không phải đang cầu hôn một người nhiều năm không gặp thậm chí không tính là thân thiết như Úc Tùng Niên.
Úc Tùng Niên nhìn ly rượu trong tay Thẩm Thứ, đoán rằng đây chính là thủ phạm khiến Thẩm Thứ bốc đồng cầu hôn mình.
Cậu đưa tay ra lấy đi ly rượu trên tay Thẩm Thứ.
Thời tiết không lạnh cũng không nóng, đầu ngón tay của Úc Tùng Niên rất ấm, cho dù chỉ mặc áo ngắn tay nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn so với Thẩm Thứ mặc quần áo chỉnh tề.
Úc Tùng Niên đặt rượu của Thẩm Thứ sang một bên trên bàn dài, nở một nụ cười nhẹ nhàng vừa không thiếu lễ phép: "Anh say rồi."
Thẩm Thứ nâng cổ tay lên liếc nhìn thời gian, xác nhận xem anh còn có thể nói chuyện với Úc Tùng Niên trong bao lâu và thời gian cần thiết để thuyết phục đối phương.
“Chỉ là một ly rượu nho, sẽ không say.” Thẩm Thứ nói.
Giây tiếp theo, anh nhìn thấy Úc Tùng Niên bước tới, nhiệt độ vừa mới hạ xuống trên mu bàn tay anh đã ôm lấy eo anh, ôm anh sang một bên.
Anh thấp hơn Úc Tùng Niên một chút, chóp mũi của anh cứ thế tự nhiên dán vào cổ Úc Tùng Niên ở tư thế này.
Người Úc Tùng Niên không có mùi nước hoa, không có mùi khói thuốc, vô cùng sạch sẽ, chỉ có mùi hương thuộc về cậu, Thẩm Thứ bị nhiệt độ cơ thể bao quanh.
Đứa nhỏ cười cười cầm bánh kem đuổi nhau chạy sượt qua hai người, suýt nữa đụng phải Thẩm Thứ. May mà Úc Tùng Niên tay nhanh mắt lẹ chuyển người sang một bên.
Thẩm Thứ không nhúc nhích, chỉ là chậm rãi chớp mắt. Tác dụng chậm của rượu nho dường như đang dâng lên làm cho anh có chút choáng váng.
Úc Tùng Niên rất nhanh đã buông anh ra: "Không sao chứ?"
“Ừ.” Thẩm Thứ đáp lại.
Tình tiết này làm gián đoạn tiết tấu trò chuyện của Thẩm Thứ, do đó Úc Tùng Niên đã giành nói trước lời từ chối.
Cậu nhìn Thẩm Thứ, cười khổ: "Kết hôn vẫn là phải kết với người mình thích."
Úc Tùng Niên và Thẩm Thứ đã nhiều năm không gặp, lại càng không liên hệ gì, lấy đâu ra cơ sở để kết hôn.
Thẩm Thứ đứng yên, xoa nhẹ vành tai, cảm thấy chỗ đó hơi nóng, có lẽ là men rượu dâng lên rồi, chút nữa phải bảo tài xế mua cho anh một ít thuốc giải rượu.
Trong lòng nghĩ những chuyện không liên quan, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục thuyết phục Úc Tùng Niên: "Không ngờ em lại chủ nghĩa lãng mạn đến vậy. Không phải tất cả những người trong giới chúng ta đều là liên hôn thương nghiệp sao?”
Ánh mắt Úc Tùng Niên tối lại, nụ cười cũng nhạt hơn, nhưng tính khí vẫn rất tốt nói: "Đúng là rất thường thấy, nhưng không có nghĩa là tôi cũng phải làm như vậy."
Thẩm Thứ nói: "Em có người yêu rồi?"
Anh nói là người yêu, không nói rõ nam hay nữ.
Úc Tùng Niên nói không có, Thẩm Thứ gật đầu nói: "Vậy thì còn có vấn đề gì."
Thái độ của anh ta gần như khiến Úc Tùng Niên bất lực lại vừa hoang đường đến mức muốn bật cười.
Có lẽ đã đoán được rằng Úc Tùng Niên sắp nói ra điều mà mình không muốn nghe, Thẩm Thứ như thể đang đàm phán về một vụ làm ăn, nói: “Nếu như em lo lắng, có thể ký hợp đồng trước, xác nhận thời hạn, đến lúc đó chúng ta dễ đến dễ đi"
Anh coi đây như một cuộc mua bán.
Nụ cười cuối cùng trên khuôn mặt Úc Tùng Niên đã biến mất.
Còn Thẩm Thứ đang ngắm nhìn khuôn mặt của cậu, từ lúc gặp lại đến giờ vẫn luôn ngắm nh
Tóc của Úc Tùng Niên bây giờ dài hơn một chút so với lúc mười bảy tuổi, đường nét trên mặt cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là có nhiều hơn một chút mệt mỏi.
Có thể là do những chuyện không hay ở nhà, hoặc trong những dịp như tối nay nhận được quá nhiều ác ý.
Đôi mắt của Úc Tùng Niên không giống Hứa Bỉnh Chương chắc là giống mẹ cậu. Hốc mắt sâu, lông mi dài, chính là khi hạ mắt xuống, lông mi dễ dàng giấu đi cảm xúc, Thẩm Thứ không thích điểm này.
Nhưng khi Úc Tùng Niên ngước mắt lên, Thẩm Thứ lại cảm thấy có thể chấp nhận được.
Hàng mi dày khiến cho dung mạo của Úc Tùng Niên thêm phần quyến luyến, nó khiến cho cậu bất luận là nhìn ai cũng có cảm giác thâm tình.
Thế cho nên năm đó Úc Tùng Niên mới trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy.
Thẩm Thứ nhìn đến mê mẩn, đến tận khi anh nghe thấy Úc Tùng Niên hỏi anh: "Tại sao lại là tôi?"
Úc Tùng Niên cảm thấy Thẩm tiên sinh trước mặt này không phải là nam năm đó cả mặt đầy sự thờ ơ nhìn cậu và Thẩm Nguyên.
Nhưng Thẩm Thứ bây giờ còn khó đối phó hơn nhiều.
Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, ngữ khí của Úc Tùng Niên dịu lại: "Nếu anh muốn liên hôn, còn nhiều đối tượng phù hợp hơn tôi."
Thẩm Thứ giống như thuận theo lời của Úc Tùng Niên mà suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Bọn họ không thích hợp như em."
“Tỷ như?” Úc Tùng Niên hỏi.
Đầu óc Thẩm Thứ vẫn rất tỉnh táo, làm ăn không thể tránh việc giao tiếp với chính phủ, nhỏ thì là dự án đấu thầu gần đây của công ty cho đến lớn là kế hoạch kinh doanh trong vài năm tới.
Liên hôn với gia đình này, lên thuyền của Hứa Bỉnh Chương, nghĩ thế nào cũng không phải một cuộc buôn bán lỗ.
Thẩm Thứ không nói quá nhiều về chuyện kinh doanh, Úc Tùng Niên chắc cũng không có hứng thú.
Theo những gì anh biết, Úc Tùng Niên thi vào một trường đại học nghệ thuật nước ngoài, học điêu khắc, căn bản không tham gia vào bất kỳ chuyên ngành liên quan đến tài chính hay thương mại.
Úc Tùng Niên chắc cũng không có ý muốn tiếp quản gia nghiệp, tính cách cũng đơn thuần, nếu không sẽ không bị mẹ kế tính kế thành như vậy.
Hơn nữa, ở nước ngoài là kiểu hoàn cảnh cởi mở, cũng không yêu đương thì sao có thể dan díu với thư ký của bố. Thẩm Thứ căn bản không tin mấy lời đồn đại buồn cười như vậy.
Anh giải thích đơn giản cho Úc Tùng Niên về lợi ích sau khi hai nhà kết hợp, và anh có thể cho Hứa Bỉnh Chương sự “giúp đỡ” đắc lực về phương diện tiền bạc.
Úc Tùng Niên nghe vậy, không hề dao động: "Chắc hẳn anh đã nghe nói tôi với bố bất hòa rất khó coi. Trong trường hợp này, tại sao tôi phải hy sinh cuộc hôn nhân của mình để giúp ông ấy?"
Từ hy sinh này làm đầu ngón tay Thẩm Thứ giật giật: "Nếu không muốn giúp ông ta… thế đổi thành giúp em nhé?"
Anh nhìn Úc Tùng Niên một cách nghiêm túc, trong đầu luôn tâm niệm những lời thuyết phục đối phương.
“Tôi có thể giúp em, cho dù em muốn đoạt lại Úc gia hay trả thù bố em.” Thẩm Thứ nói, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi.
Thực ra đề xuất của anh ta thật sự rất nguy hiểm, nếu anh đánh giá sai mức độ ác liệt trong mối quan hệ giữa Úc Tùng Niên và Hứa Bỉnh Chương, đề xuất của anh sẽ đắc tội với Úc Tùng Niên.
Úc Tùng Niên im lặng đánh giá anh, ánh mắt này như có áp lực vô hình bao trùm lên Thẩm Thứ.
Thẩm Thứ đã gặp qua không ít sóng gió, khi lên nắm quyền công ty con thì nội bộ rối ren, anh đã quyết liệt chấn chỉnh, cải cách, đắc tội không ít người, cũng bị rất nhiều người trong tối ngoài sáng trả thù.
Lần khoa trương nhất là có một nhân viên bị anh cho nghỉ việc cầm dao xông tới kêu gào muốn đồng quy vu tận với anh. Thẩm Thứ chỉ bình tĩnh dùng điện thoại di động gọi cảnh sát, sau đó lại tăng thêm số lượng nhân viên bảo vệ của công ty.
Bây giờ anh chỉ chờ câu trả lời của Úc Tùng Niên, không phải tình trạng thấp thỏm lo sợ, nhưng Thẩm Thứ vẫn cảm thấy lo lắng, anh mím môi, chần chừ nói: "Nếu không muốn kết hôn, đính hôn trên danh nghĩa cũng được.”
“Nếu em gặp được người mình thích, mối quan hệ của chúng ta có thể kết thúc ngay lập tức.” Giọng của Thẩm Thứ có chút căng thẳng.
Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh.
Úc Tùng Niên cuối cùng đã trả lời, cậu không nói được, cũng không nói không được, chỉ nói muốn suy nghĩ một chút.
Thẩm Thứ cảm thấy nhẹ nhõm, không cự tuyệt ngay lập tức, vẫn còn có hy vọng.
Kinh doanh cũng như thế này, chưa đến giây phút cuối cùng thì không thể biết kết quả thế nào.
Có thể là việc sắp thành lại hỏng, cũng có thể là xoay chuyển tình thế.
Thẩm Thứ lấy danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Úc Tùng Niên: "Em nghĩ kỹ đi, nếu cần thì liên hệ với tôi."
Úc Tùng Niên bị thái độ việc công xử theo phép công của anh chọc cười: "Được, tôi sẽ."
Đã như vậy, Thẩm Thứ cũng không cần ở lại đây nữa, anh lại liếc nhìn đồng hồ, chuẩn bị từ biệt Úc Tùng Niên.
Úc Tùng Niên chú ý tới, nhưng lại như không để ý, tiếp tục nói với Thẩm Thứ: "Vừa rồi anh nói rất nhiều nguyên nhân, đều là liên quan đến công việc."
Nói xong, cậu hơi cúi người, tiến lại gần Thẩm Thứ một chút.
Khoảng cách này đã vượt qua khoảng cách an toàn về mặt xã giao, là thái độ gần gũi hơn.
Úc Tùng Niên nhìn chằm chằm Thẩm Thứ bằng đôi mắt mời gọi: "Không có lý do cá nhân hơn sao?"
“Lý do chọn tôi.” Úc Tùng Niên nói.
Thẩm Thứ đối diện với cậu, ánh mắt đan vào nhau, không ai lùi bước.
“Trông em đẹp, có tính là lý do không?” Thẩm Thứ nói.
Úc Tùng Niên giật mình, đứng thẳng người rút lui khỏi phạm vi ái muội, không khỏi dở khóc dở cười: "Thôi được rồi, không miễn cưỡng anh trả lời nữa."
“Chắc là anh vẫn còn có việc, tôi thấy anh nhìn giờ mấy lần” Úc Tùng Niên nói.
Thẩm Thứ nói lời từ biệt, xoay người rời đi.
Lần này là Úc Tùng Niên nhìn bóng lưng của anh chứ không phải anh nhìn Úc Tùng Niên.
Mãi cho đến khi trở lại xe, dựa vào ghế xe êm ái, Thẩm Thứ mới đưa tay lên, lấy mu bàn tay che nửa khuôn mặt.
Nhiệt độ trán hơi cao, tựa như cả khuôn mặt đều đang nóng lên.
Trong những lời vừa rồi, chỉ có câu cuối cùng anh không nói dối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT