Năm đầu xuân kỳ Nam triều, vùng ngoại thành Nam triều, hai hàng binh lính bố trí nghiêm ngặt đang hộ tống một chiếc xe ngựa hoa lệ tinh xảo tiến vào bên trong thành.

Rừng trúc hoang vắng hơi lạnh chỉ còn lại thanh âm bánh xe cán qua lá cây. Lạnh lẽo vắng vẻ, không có chút sức sống.

Chủ vị đang ngồi xe ngựa rộng rãi thoải mái là một cô gái bộ dáng ước chừng còn nhỏ. Mắt ngọc mày ngài, da như ngưng chi, một bộ hồng y tinh mỹ làm cho cô gái càng thêm tinh xảo xinh đẹp.

"Tiểu thư. Sắp đến trong phủ rồi."

Người nói chuyện là một tiểu nha hoàn dáng dấp rất là thanh tú, tuổi xấp xỉ cô gái, nhìn từ bộ xiêm y phẩm chất không tồi mà nha hoàn này đang mặc, đây hẳn là nha hoàn của một gia đình giàu có trong phủ.

"Nhanh vậy sao? Ta còn chưa muốn trở về sớm như vậy."

Cô gái được gọi là tiểu thư chống cổ tay trắng nõn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy mất mát cùng mất kiên nhẫn. Giọng nói mềm mại của cô gái mang theo một phần ngữ điệu êm dịu chỉ những cô gái Giang Nam mới có.

"Xuỵt." Thúy Liễu nghe tiểu thư nói vậy, khuôn mặt xinh xắn trong nháy mắt bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội vàng dùng ngón tay đặt ở trên môi ý bảo tiểu thư đừng nói lời bậy bạ. Nàng cũng là lo lắng tai vách mạch rừng.

"Hừ. Nhàm chán." Cô gái liếc nàng một cái, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại cầm sách cổ đặt ở một bên lên, vẻ mặt tuy là không kiên nhẫn, nhưng cũng không nói nữa.

Thấy lực chú ý của tiểu thư nhà mình chuyển dời đến sách vở, Thúy Liễu ở một bên lén thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trời mới biết làm nha hoàn bên cạnh tiểu tổ tông này có bao nhiêu khó khăn.

Tiểu thư nhà mình là cô con gái duy nhất của Hầu gia, hiển nhiên là được An Bình Hầu phủ phủng ở trong lòng bàn tay mà nuôi lớn. Nhưng kể từ ba năm trước, sau khi chủ mẫu đương gia cũng chính là mẹ đẻ của tiểu thư qua đời, Hầu gia nạp kế thất, cuộc sống của nàng và tiểu thư cũng bắt đầu trở nên khổ sở.

Mấy năm đầu Hầu gia đối với đứa con gái duy nhất này cũng coi như yêu thương. Nhưng vợ kế Lưu Thị sinh hạ Thế tử gia cho Hầu phủ xong, Hầu gia đối với tiểu thư tự nhiên không bằng lúc trước, tình cảnh của các nàng cũng càng thêm gian nan.

May mà nhà ngoại tiểu thư là Trấn Bắc vương phủ uy chấn một phương, lão Vương gia đặc biệt sủng ái cô ngoại tôn nữ duy nhất này, lo lắng cháu gái duy nhất bị khi dễ, liền đón ngoại tôn nữ trở về Trấn Bắc vương phủ nuôi nấng, nếu không phải Hầu gia muốn mang tiểu thư trở về, bắt đầu giao thiệp con cháu quyền quý kinh thành, làm tốt chuẩn bị để tương lai gả cho một gia đỉnh tốt.

Nàng và tiểu thư tuyệt đối sẽ không hồi phủ. Hơn nữa tiểu thư cũng không thể cả đời đều dựa vào lão Vương gia ở phía Bắc xa xôi. Mà nàng cũng là thiếp thân nha hoàn mà lão Vương gia bởi vì không yên tâm nên đặc biệt sắp xếp bên cạnh tiểu thư.

Đừng nhìn nàng và tiểu thư tuổi xấp xỉ nhau. Nàng từ nhỏ đã ở Vương phủ tiếp thu huấn luyện, ngoại trừ cầm kỳ thi họa không thông ra, võ nghệ cùng nhân phẩm đều là nhất đẳng.

Ngay khi Thúy Liễu đang âm thầm phỏng đoán, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

Thúy Liễu khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình cũng đang nhíu mày. Vén rèm xe lên lạnh giọng hỏi.

"Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Bẩm báo tiểu thư, phía trước bị một con bạch hồ* (cáo trắng) chặn đường."

Quân sai dẫn đầu cúi đầu chắp tay, cung kính nói. Trên trán có vệt mồ hôi nhàn nhạt, khu rừng trúc lạnh lẽo không có một bóng người này đột nhiên xuất hiện một con bạch hồ nhìn vô cùng thần quái, cho dù hắn tòng quân nhiều năm cũng sợ hãi nha.

Thúy Liễu cau mày, từ trong xe ngựa thò thân người ra, xuống đất xem xét tình huống.

Con đường phía trước quả thật có một con bạch hồ dính vết máu đang nằm, thân hình khá nhỏ, từ màu lông có thể thấy, rất là hiếm thấy.

Không thể xác định con bạch hồ này chết hay sống, Thúy Liễu đá một cước, thấy con bạch hồ này động rất là yếu ớt.

"Tiểu thư, còn sống." Thúy Liễu xoay người cất cao giọng nói với Giang Minh Nguyệt mới từ trên xe ngựa bước xuống.

Còn nhỏ tuổi đã hiển lộ ra dáng dập mỹ nhân, Giang Minh Nguyệt cẩn thận xách theo làn váy, đôi mắt màu hổ phách hàm chứa tò mò nồng đậm chậm rãi vậy lại.

Một con bạch hồ thật xinh đẹp, màu lông tinh tế như vậy, ngoại tổ nói bạch hồ như vậy không phải xuất hiện ở phía trên núi tuyết sơn sao? Tại sao lại ở rừng trúc thê lương này?

Xuất phát từ nhân tố tò mò nào đó, Giang Minh Nguyệt cẩn thận ngồi xổm người xuống, tay nhỏ mềm mại rất là ôn nhu mà vuốt vuốt bộ lông của con bạch hồ.

Có lẽ là động tác của cô gái quá mức mềm nhẹ, bạch hồ vẫn luôn khép đôi mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở bừng mắt ra. Đôi mắt hắc diệu thạch mờ mịt hơi nước vừa mang theo khiếp đảm lại nhiều thêm một tia ngây thơ, phảng phất như trẻ mới sinh cái gì cũng không hiểu mà nhìn cô gái nhỏ tinh điêu tế trác kia.

Giang Minh Nguyệt cùng con bạch hồ ngây thơ này nhìn nhau thật lâu sau, đáy mắt dần dần có ý cười rất nhỏ, tay nhỏ xoa xoa nó trường nhu thuận bạch mao đầu, ngữ khí rất là dụ dỗ nói.

"Mày có muốn đi cùng ta không?"

"Tiểu thư??" Thúy Liễu đứng một bên không kiêm được nói, đang chuẩn bị khuyên tiểu thư nhà mình thêm đôi câu, đem con bạch hồ này đặt ở ven đường là được rồi, lại bị một ánh mắt cảnh cáo của tiểu thư nhà mình làm cho nghẹn lại.

Chỉ có thể dùng ánh mắt phá lệ bất đắc dĩ ra vẻ lên án. Nàng thật sự có thể cảm nhận được tiểu thư muốn một cái sủng vật tâm nguyện, nhưng mà bạch hồ kỳ dị như vậy chỉ sợ sẽ kéo tới lời bàn tán của người khác.

"Thúy Liễu, không sao. Kinh thành cũng có rất nhiều tiểu thư dưỡng hồ ly. Hơn nữa nó bị thương, cần phải băng bó cùng chăm sóc, bằng không mùi máu tươi sẽ kéo tới những mãnh thú khác."

Giang Minh Nguyệt nhìn con Tiểu Bạch hồ vô cùng yếu ớt kia, thanh âm bình tĩnh lại không mất uy nghiêm nói. Thậm chí sợ Thúy Liễu không đồng ý, nhẹ nhàng ôm con bạch hồ vào trong lòng ngực, xoay người đi về phía xe ngựa sau lưng.

Bị tiểu thư nhà mình bơ ở một bên, Thúy Liễu vẻ mặt tuy rằng tràn đầy lên án, nhưng vẫn là thỏa hiệp.

Tiếp đó Giang Minh Nguyệt và Thúy Liễu lại lần nữa lên xe ngựa, đoàn xe được quân lính hộ tống dần dần đi hướng bên trong thành.

Ở vườn hoa hẻo lánh trong An Bình Hầu phủ, đây là nơi u tĩnh nhất An Bình Hầu phủ, cũng là nơi lạnh lẽo nhất.

Sau khi An Bình Hầu nạp kế thất, phòng ở của con gái vẫn luôn sống một mình tại đây.

Mái hiên hoa lệ cổ xưa lờ mờ lộ ra vẻ suy sụp. Chẳng qua hoa sen mới trồng trong viện lại hiển lộ sức sống mãnh liệt.

Dưới gốc cây cổ thụ đã nhiều năm tuổi, cô gái mặc chiếc váy trắng thuần mày đẹp hơi rũ, đầu ngón tay lướt chầm chậm, tiếng đàn thanh nhã lại ưu sầu chậm rãi vang lên.

Bạch hồ vùi ở trong lòng cô gái cực kỳ ngoan ngoãn, đôi mắt lạnh lẽo đen như mực ngây thơ vô tri, chỉ là nhìn từ đôi mắt hơi nheo lại của nó, hiển nhiên có thể thấy cô gái thỉnh thoảng rũ mắt vuốt v e bộ lông bóng loáng mềm mại, làm nó rất là thoải mái.

"Tiểu Bạch, ta muốn trở về Trấn Bắc, nhớ ngoại tổ còn có Triệu ca ca."

Giang Minh Nguyệt bàn tay đánh đàn dừng lại, khuôn mặt tinh xảo hiện lên một tia ưu sầu nhìn Tiểu Bạch hồ trong lòng ngực, lúc nhắc tới Triệu ca ca, khuôn mặt trắng nõn hiện lên nét thiếu nữ ngượng ngùng.

Lúc còn ở Trấn Bắc, Triệu ca ca thường xuyên dẫn nàng đi ra ngoài chơi, lại còn mua cho nàng tô đường bốn màu mà nàng thích ăn nhất. Cho nên nàng rất thích Triệu ca ca.

Tiểu Bạch trong lòng nàng chỉ ngốc ngốc mà nhìn nàng, hiển nhiên là không hiểu được tính cảm mất mát lại phiền muộn của nàng. Nhưng móng vuốt mềm mại lại vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của đối phương phảng phất như đang an ủi.

Giang Minh Nguyệt bị động tác nhỏ đáng yêu của nó chọc cho vui vẻ, mặt mày cong cong, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy ôn nhu.

"Tiểu thư, đám người nhà bếp bên kia càng ngày càng qua loa lấy lệ, đến đồ ăn cũng càng ngày càng nhạt nhẽo."

Thúy Liễu bưng mâm tới, biểu cảm rất là khó chịu và bực bội. Bịch một tiếng, đem mâm đồ ăn đặt lên bàn.

Giang Minh Nguyệt ôm Tiểu Bạch đi tới, khuôn mặt nhỏ hơi có vẻ gầy ốm không có biểu tình gì, chỉ là giữa mày có một tia ưu sầu nhàn nhạt.

Đặc biệt là lúc đối diện với cặp mắt ngây thơ của Tiểu Bạch, cảm giác áy náy càng dày đặc.

Tiểu Bạch thích ăn đồ ăn mặn nhất.

Lật thật lâu, mới tìm được một miếng thịt, Giang Minh Nguyệt đem miếng thịt luộc còn dính nước bỏ vào bát nhỏ trước mặt Tiểu Bạch.

"Tiểu thư." Thúy Liễu rất bất bình mà trừng mắt liếc nhìn vật thể màu trắng đang nằm lết trên bàn kia. Đặc biệt là nhìn thấy đôi mắt nhỏ ra vẻ ủy khuất của con Tiểu Bạch hồ, lửa giận trong lòng càng bừng bừng.

Tiểu thư thật sự quá sủng con xú hồ ly này rồi. Chính mình theo tiểu thư nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy tiểu thư đối xử tốt với mình như vậy.

"Được rồi, Thúy Liễu." Giang Minh Nguyệt đã không còn xa lạ gì với tình cảnh như vậy. Cười khẽ bảo Thúy Liễu không cần tức giận.

Chỉ là trong thoáng chốc khi hai người không chú ý, cặp mắt lạnh lẽo của Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào góc mặt Giang Minh Nguyệt, hơi có chút phức tạp.

Ngắn ngủi bốn năm, quyền lực chủ chốt của Nam triều liền bắt đầu xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất. Vua Nam Minh kiêng kị Trấn Bắc vương ủng binh bên ngoài, lấy tội danh không có chứng cứ tước binh quyền của Trấn Bắc vương. Mà thiết mũ Trấn Bắc lão Vương gia biết rõ hoàng đế kiêng kị thanh danh uy vọng của hắn, vì bảo toàn Trấn Bắc vương phủ, tự sát ngay trong phủ.

Đại sảnh An Bình Hầu phủ. Lưu thị châu quang bảo khí* ngồi ngay ngắn ở đại đường, cặp mắt phượng mị hoặc liếc mắt quan sát Thúy Liễu quỳ trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên một độ cong trào phúng, lạnh lùng nói.

(*) Châu quang bảo khí: "Châu" "Bảo": Chỉ đồ trang sức ; "Quang", "Khí": Chỉ màu sắc rực rỡ lấp lánh. Miêu tả quần áo và trang sức phụ nữ sang đẹp và lộng lẫy, lấp lánh ánh châu báu.

"Thúy Liễu, ngươi tự ý trộm cắp trân phẩm trong phủ, đáng bị tội gì?"

Thúy Liễu quỳ trên mặt đất, hai mắt sáng rõ, hàm chứa không cam lòng cùng bi ai.

Trấn Bắc vương phủ sụp đổ, chủ mẫu An Bình Hầu phủ liền bắt đầu xuống tay với nàng cùng tiểu thư.

Cứ như vậy trắng trợn táo bạo vu hãm, bất quá chính là ỷ thế hiếp người thôi.

"Tiểu nhân không biết, mong chủ mẫu thứ lỗi." Thúy Liễu hai tròng mắt sáng rõ, vầng trán trắng nõn không ngừng dập xuống sàn nhà cứng rắn.

"A, tự tay trộm cắp trân phẩm trong phủ chính là tội chết. Người đâu, nhốt cô ta lại, hảo hảo thẩm vấn cho ta, những người còn lại cùng ta đi bắc viện điều tra."

Lưu thị trào phúng mà nhìn thoáng qua Thúy Liễu bị kéo xuống, đôi mắt vẩn đục hiện lên một tia ghen ghét cùng tàn nhẫn.

Lý thị bạch liên hoa kia sợ là nằm mơ cũng không ngờ đến át chủ bài duy nhất của nàng - Trấn Bắc vương phủ sẽ chọc giận đương kim thánh thượng đi. Thậm chí liên lụy Hầu gia, hiện giờ Hầu gia ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có nhàn rỗi đi quản con gái tiện nhân.

Cho nên đây là cơ hội tốt nhất để trừ bỏ đứa con của tiện nhân.

"Dừng tay, các ngươi đang làm gì?"

Thiếu nữ xinh đẹp chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mắt phượng hơi rét lạnh nhìn đám người hầu kia xông tới.

"Đại tiểu thư, chúng ta phụng mệnh chủ mẫu đến điều tra, mong ngài không cần làm thêm ngăn trở."

Quản gia Gang Toàn dẫn đầu tươi cười bất minh mà nhìn cô gái dung mạo vô cùng xinh đẹp kia, sự tham lam hiện rõ trong mắt.

Không bao lâu nữa, cô gái như vậy sẽ chỉ trở thành một món đồ chơi trong tay hắn ta. Chỉ là ngẫm lại nội tâm hắn đều kích động không thôi.

"Đại quản gia, tìm được rồi, đây là chiếc châu thoa trước đó chủ mẫu bị mất."

Một tên nam nhân đầy tớ nịnh nọt mà đem chiếc châu thoa đưa cho đại quản gia Giang Toàn.

Giang Toàn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô gái, giọng điệu âm dương quái khí nói.

"Đại tiểu thư, xem ra ta không có đổ oan cho ngài, giờ vật chứng đã ở chỗ này rồi, hơn nữa Thúy Liễu cũng khai ra ngài là chủ mưu sau cùng, nhân chứng vật chứng đều có, ngài còn muốn nói cái gì?"

Chỉ là cô gái vẫn như cũ sắc mặt bình tĩnh, cặp mắt phượng hết sức thanh lãnh nhìn Giang Toàn phảng phất như là đang nhìn một thằng hề. Nhưng điều này cũng trực tiếp chọc giận Giang Toàn.

Giang Toàn lập tức bóp lấy cằm trắng nõn của cô gái, giọng điệu khinh thường phách lối "Đại tiểu thư cho rằng mình vẫn còn là đại tiểu thư của trước kia sao?"

Ngay khoảnh khắc Giang Toàn ra tay bóp cằm cô gái, bạch hồ trong lòng ngực Giang Minh Nguyệt nheo đôi đồng tử lạnh lùng sắc bén, hàm răng bén nhọn một phen cắn vào tay Giang Toàn, nơi hàm răng cắn vào có máu rỉ ra.

"Súc sinh, nhả ra." Giang Toàn buộc phải buông tay, chỉ là bạch hồ cắn cổ tay của hắn không thả.

Đau đớn thấu xương khiến Giang Toàn tê liệt ngồi bệt dưới đất, mắt thấy gã đầy tớ cầm gậy gộc tới, bạch hồ giẫm lên người Giang Toàn ánh mắt hiện lên một tia rét lạnh, trực tiếp xé xuống miếng thịt rỉ máu trên cổ tay Giang Toàn, sau đó nhảy vào trong phòng tối.

Giang Minh Nguyệt giật mình trước cửa, nhìn đám đầy tớ đỡ Giang Toàn đã đau đến mức hôn mê đi, bắc viện hiu quạnh lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Thật lâu sau, Giang Minh Nguyệt xoay người, chậm rãi đi vào căn phòng tối kia.

Ở phía trên chỗ mềm lõm xuống, một con bạch hồ màu lông trắng thuần đang ghé vào trên giường vui vẻ mà phe phẩy cái đuôi, đôi mắt thông thấu ngây thơ lại đáng yêu nhìn Giang Minh Nguyệt từng bước đi tới.

"Woo." Con bạch hồ chỉ chờ mong chủ nhân vuốt v e được chủ nhân của nó kéo vào trong lòng ngực, hưởng thụ chủ nhân vuốt lông cho nó.

Giang Minh Nguyệt rũ mắt, đầu ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe miệng giúp Tiểu Bạch, đôi mắt ôn nhu lại phức tạp, lẩm bẩm nói.

"Tiểu Bạch, cảm ơn ngươi."

Cảm ơn ngươi còn bồi ở bên cạnh ta.

Đêm dài. Trong căn phòng ở bắc viện, cô gái chỉ mặc yếm trắng vẻ mặt yên bình nằm ở trên chiếc giường mềm mại. Ở bên hông cô gái, một con bạch hồ lông trắng đang mở to đôi mắt đen bóng nhìn về phía màn đêm tối tăm.

Theo làn khói thoang thoảng hóa lẫn với mùi hương lạ lùng chậm rãi bị thổi vào, Tiểu Bạch ánh mắt cảnh giác mà nhìn căn phòng phía Tây Bắc, ở nơi đó, có một bóng người như ẩn như hiện.

Tiểu Bạch ngẩng đầu, lắc lắc cái đuôi trắng tuyết, tròng mắt ngọc đen như mực hơi hơi nhìn về phía sau quan sát cô gái đang ngủ say, sau đó nhảy xuống giường.

Biến mất ở hướng Tây Bắc.

Giang Minh Nguyệt là bị nhiệt độ nóng rực làm cho tỉnh dậy, đôi mắt còn mang theo một chút hơi nước bị ánh lửa đầy trời làm cho lóa mắt.

Ngoài cửa sổ sắc trời đen nhánh một mảnh, ngọn lửa hừng hực đốt cháy lớp giấy cửa sổ mỏng như cánh ve. Khói đặc cuồn cuộn, làm nàng nhất thời không phân rõ được phương hướng trong phòng.

"Tiểu Bạch, ngươi ở đâu?"

Giang Minh Nguyệt bàn tay trắng nhỏ bưng kín miệng mũi, gian nan mà mở to đôi mắt tìm Tiểu Bạch.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở. Trong ánh lửa đầy trời, một cô gái một thân bạch y*(mặc đồ trắng) vẻ mặt nhàn nhạt kéo Giang Toàn không rõ sống chết tiến vào.

'Bịch' một tiếng, cô gái bạch y ném Giang Toàn xuống đất, đôi đồng tử màu đen nhìn thoáng qua phía trước sân.

Nơi đó dần dần có tiếng bước chân hỗn loạn của đoàn người, hiển nhiên là đang chạy về hướng sân bên này.

Cô gái nhăn đôi mi dài, nhẹ nhàng nói ra một câu, liền tiến lên nắm tay Giang Minh Nguyệt đang đứng sững sờ trong trạng thái kinh hách, sau đó dẫn nàng đi tới cánh cửa sổ hướng tới gần sau núi, mở ra.

Nàng nói "Giang Minh Nguyệt, đi theo ta."

Giang Minh Nguyệt bị Tiểu Bạch mang một đường chạy như bay, cũng không rảnh lo làn váy trắng tinh của bản thân. Thẳng đến khi nàng bị Tiểu Bạch đưa tới một chỗ sâu khuất trong sơn cốc, Tiểu Bạch lúc này mới buông lỏng tay nàng ra.

Sắc trời vẫn đang tối đen, trong động thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, Tiểu Bạch dáng người cao thẳng đang nhặt cành khô nhóm lửa, đôi mắt màu đen vẫn luôn không nhìn Giang Minh Nguyệt đang cuộn tròn một chỗ.

"Lại đây."

Tiểu Bạch nhóm lửa xong, ánh mắt hờ hững mà nhìn thoáng qua Giang Minh Nguyệt, giọng nói bình đạm gọi nàng một tiếng.

Chỉ là tận sâu trong đôi mắt kia rõ ràng ẩn giấu đấu tranh cùng luống cuống.

"Tiểu Bạch?"

Một đường chạy như điên tới đây, giọng nói Giang Minh Nguyệt vẫn bị khàn. Mái tóc dài tú lệ cũng là hỗn độn, mắt phượng lạnh lùng lặng lẽ nhìn chằm chằm quan sát người có thân hình rất cao kia. Trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay hiện lên một chút không xác định.

Có lẽ mấy canh giờ trước, khi nàng ấy lôi kéo tay nàng, kêu nàng đi theo nàng ấy rời khỏi, nàng liền đã đoán ra thân phận của nàng ấy.

Giọng điệu quen thuộc như vậy, vẻ mặt tương tự như vậy, đặc biệt là đôi mắt không trộn lẫn cảm tình của nàng ấy.

Cực kỳ giống Tiểu Bạch trong lòng nàng.

"Ừm."

Tiểu Bạch đứng ở bên đống lửa khẽ ừm một tiếng, lông mi nhỏ dài chớp chớp một chút.

Bộ dáng của nàng ấy thoạt nhìn có một chút luống cuống. Ngược lại rất giống với Tiểu Bạch ngày thường.

Giang Minh Nguyệt rũ mắt nhấp môi mỉm cười, đang chuẩn bị đứng dậy đi qua, lại phát hiện chân một chút sức lực đều không có, căn bản không đứng dậy nổi.

Dù sao vừa rồi các nàng một đường chạy như điên mấy tiếng đồng hồ, tiểu thư luôn luôn kiều dưỡng khuê phòng hiển nhiên là không chịu nổi.

Tiểu Bạch vẫn luôn trộm quan sát Giang Minh Nguyệt hiển nhiên phát hiện nàng rơi vào khốn cảnh, vì thế rất trực tiếp đi qua khiêng nàng tới.

Toàn bộ quá trình rất nhanh chóng, làm Giang Minh Nguyệt hoảng hốt một phen.

Một đống lửa, hai con người. Ngoài động là bầu trời đen tối, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu. Trong động thì từng cơn gió lạnh thổi qua.

Yên tĩnh không nói gì.

"Giang Toàn bị ta giết." Tiểu Bạch ngồi ở bên cạnh nàng, tự mình nói. Gương mặt lãnh đạm giống như đang trình bày một sự tình rất bình thường.

"Ta biết."

Giang Minh Nguyệt giọng nói ôn hòa, không có một tia dị thường. Đối với Tiểu Bạch đã ở chung bốn năm, nàng là tin tưởng vô điều kiện.

"Giang Minh Nguyệt, ta sẽ không hại ngươi."

"Ta biết."

Hai người cứ lẳng lặng mà như vậy, ngươi hỏi ta đáp. Chỉ là tiểu bộ dáng ra vẻ thành thục của Tiểu Bạch quả thật rất làm Giang Minh Nguyệt muốn cười.

Chỉ là vì chiếu cố cảm xúc của cô nàng, nàng không thể không nén cười. Nghiêm trang mà nói chuyện với nàng ấy.

Cho dù nàng rất tò mò đối với lai lịch của Tiểu Bạch, nhưng mà cũng không mở miệng chủ động dò hỏi, nàng càng hy vọng Tiểu Bạch chính miệng nói cho nàng.

"Vậy chúng ta đi đâu, ngươi phải về Trấn Bắc?"

Hiển nhiên là không thể quay trở lại An Bình Hầu phủ. Lưu thị tâm tư ác độc, đã nắm giữ quyền hành An Bình Hầu phủ, ý đồ lợi dụng Giang Toàn hủy hoại sự trong sạch của Minh Nguyệt, nếu không phải lúc trước nàng liền phát hiện, hậu quả không dám tưởng tượng.

"Đúng vậy. Chúng ta cùng nhau trở về Trấn Bắc đi."

Cho dù Trấn Bắc vương phủ hôm nay đã khác lúc xưa, nhưng mà đối với nàng mà nói, nơi đó mới chân chính là nhà nàng. Huống hồ đám người cậu mợ cùng biểu ca cũng sẽ không mặc kệ nàng.

Lúc trước nàng đã nhìn thấu lòng dạ Lưu thị. Thời điểm còn ba tháng nữa là nàng đến tuổi cập kê, phụ thân vốn dĩ muốn mượn sinh nhật này của nàng, giúp nàng tuyển một chàng trai gia thế không tồi.

Chỉ là bên ngoại liên tục nảy sinh biến cố bất ngờ làm mọi thứ đều chậm trễ, mà Lưu thị cũng sinh lòng ác độc, muốn mượn cơ hội này hủy hoại sự trong sạch của nàng. Giang Toàn chính là quân cờ Lưu thị hạ nước đi này.

Nếu không có Tiểu Bạch, có lẽ một mình nàng không cách nào ứng đối hết thảy những thứ này.

Hiện giờ Giang Toàn đã chết, bắc viện bị thiêu cháy, cho dù Lưu thị muốn truy xét, cũng không tra được bất kỳ dấu vết gì về nàng.

Có lẽ đối mặt với sự chất vấn từ phụ thân, có lẽ Lưu thị sẽ chỉ vội vàng đem cái chết của nàng đổ hết vào sự cố ngoài ý muốn.

Xem ra Tiểu Bạch cũng không phải đơn thuần ngây thơ giống như thường ngày như vậy.

"Tiểu Bạch, cảm ơn ngươi."

Giang Minh Nguyệt khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp hơi cúi thấp, bàn tay hơi lạnh xoa tay Tiểu Bạch đặt ở một bên.

"Không cần khách khí, Giang Minh Nguyệt."

Tiểu Bạch hơi có chút hoảng loạn mà cúi đầu, bàn tay được Giang Minh Nguyệt cầm run rẩy với một biên độ rất nhỏ.

"Tiểu Bạch, ngươi có tên không? Chung quy không thể cứ mãi kêu ngươi là Tiểu Bạch được, thật không ngờ được."

Thật không ngờ Tiểu Bạch ngày thường vô cùng ngoan ngoãn trong lòng nàng, chân thân*(thân phận thật sự) lại là một cô gái dáng dấp cao lãnh, ngẫm lại liền có một loại ám chọc chọc tiểu khả ái.

Giang Minh Nguyệt giơ tay xoa xoa đôi lông mày mệt mỏi, mắt đẹp bị ánh lửa ấm áp nóng rực phản chiếu một tầng lấp lánh rực rỡ cực đẹp. Trong ánh lửa đang cháy nồng liệt, nàng nhìn thấy dang người cao thẳng rất có cảm giác an toàn của Tiểu Bạch.

Nàng quá mệt, muốn dựa một chút.

Nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Hiện tại Tiểu Bạch không phải tiểu tể tử (nhóc con) bị nàng ôm vào trong ngực chơi đùa, mà là một người có thể cho nàng cảm giác được dựa vào.

"Không có."

Lông mi mỏng manh của Tiểu Bạch run lên vì cảm xúc không thể giải thích được, sức nặng trên vai làm nàng căn bản không bỏ qua được nữ nhân bên cạnh. Bàn tay gặt ở bên hông bởi vì luống cuống mà nắm chặt chung một chỗ.

"Giang Tầm thế nào? Giang thiên thặng thặng, trấn tầm thường, hoài tưởng kinh thành xuân sắc. Có nghĩa nước sông Trường Giang, cuộc sống vô tận."

Cô gái dựa vào vai nàng, âm điệu mềm mại trước sau như một mà chỉ những cô gái Giang Nam mới có. Hơi thở rất nhẹ ấm nóng phả ở phía sau vành tai trắng nõn của nàng, lông tơ nhỏ bé bởi vì rùng mình mà lặng lẽ dựng thẳng lên.

"Được." Giang Tầm rũ mắt, ánh lửa cam hồng phản chiếu lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, không rõ thấy biểu tình.

"Giang Tầm."

Lấy họ của ta, cộng thêm tên của ngươi.

Từ kinh thành đến Trấn Bắc đường xá xa xôi, lúc ấy vội vàng chạy ra ngoài, Giang Minh Nguyệt cũng không mang bạc lẻ. Trên tay chỉ có một chiếc vòng ngọc mẫu thân trước lúc chết bệnh để lại cho nàng.

Cũng may Giang Tầm sẽ bắt một ít thỏ hoang ở trong rừng lót dạ, hai người tính ra cũng không bị đói.

Chỉ là gần một tuần trốn chạy này, dọc đường không có nghỉ ngơi. Làm hai người mỏi mệt bất kham giống như chạy nạn vậy.

Thật vất vả mới phát hiện được một nguồn ao nước sạch sẽ ở sâu trong một sơn cốc.

Giang Minh Nguyệt rũ mắt nhìn thoáng qua làn váy xám xịt của mình cùng cổ tay áo cũng dính đầy tro bụi, mắt đẹp tự nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua Giang Tầm, trưng cầu ý kiến của nàng ấy.

"Giang Tầm, ta muốn.."

Gương mặt xinh đẹp của Giang Minh hiện lên quẫn bách cùng thẹn thùng hiếm thấy. Rốt cuộc quãng đường đi Trấn Bắc đường xá xa xôi, nàng cũng không muốn liên lụy Giang Tầm.

Nhưng mà nàng đã rất lâu không có tắm gội, mùi vị trên người làm nàng có chú không thể tiếp thu.

"Đi đi. Ta ở bên ngoài canh cho ngươi."

Giang Tầm hết sức phối hợp mà xoay người, để lại cho nàng một bóng lưng cao lãnh lại biệt nữu.

Ngữ khí không nhẹ không nặng như trước nay vẫn vậy.

Giang Minh Nguyệt ánh mắt nhu hòa, đáy mắt hiện lên một tia buồn cười, xoay người, ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi cởi váy lụa trắng xuống.

Giang Tầm ở trong mắt nàng quả thật là quá dễ thẹn thùng. Kỳ thật nàng vẫn luôn coi nàng ấy như tỷ muội, cùng nhau tắm gội trái lại cũng không có gì. Nhưng tính tình Giang Tầm quá mức thẹn thùng.

Giang Tầm như thế nào thẹn thùng như vậy.

Sương mù mờ mịt, nàng tỉ mỉ rửa sạch cánh tay gần như nõn nà, đôi mắt như nước mùa thu dần dần phủ kín một tầng hơi nước, môi đỏ hơi nhấp, cảm xúc trên khuôn mặt rất là phức tạp, như là đang tự hỏi vấn đề nào đó.

Đang lúc hoảng thần, một vật thể trơn nhẵn quấn quanh bắp chân của nàng, trực tiếp kéo nàng ngã xuống.

"Giang Tầm." Mặt nàng trắng bệch, thanh âm khàn khàn gọi tên nàng ấy.

Giang Tầm đang đưa lưng về phía nàng nhanh chóng xoay người, hiển nhiên là phát hiện sự khác thường của nàng, tủm một tiếng nhảy vào trong hồ, lập tức kéo súc sinh quấn quanh ở trên người nàng xuống.

Giang Tầm dựa vào tiềm thức, bàn tay bóp lấy bảy tấc nước, bóp cổ chết nó, sau đó ôm Giang Minh Nguyệt nổi lên mặt nước.

Giang Minh Nguyệt ngoại trừ gương mặt trắng bệch, thì cũng không có gì khác thường. Chỉ là trên bắp chân trắng nõn xuất hiện một vết thương đỏ tím đặc biệt bắt mắt.

"Giang Tầm." Cứ như vậy bại lộ trước mắt nàng ấy, Giang Minh Nguyệt chung quy vẫn là xấu hổ, kéo váy trắng qua chặn lại một phần, chỉ là bàn chân ngọc trắng tuyết còn ở trên tay nàng ấy.

"Đừng nhúc nhích." Giang Tầm vẻ mặt bình tĩnh liếc mắt nhìn thoáng qua cô gái phá lệ mất tự nhiên kia, để nàng nằm ngang người, sau đó hé miệng ngậm lên miệng vết thương của nàng.

Hút hết máu chứa kịch độc đã biến sắc ra ngoài.

Giang Minh Nguyệt nằm ở trên cỏ, ngón tay nhỏ nhắn bất giác nắm lại, mặt đẹp dần dần hiện lên một tầng hồng nhạt.

Tuy là Giang Tầm và nàng đều là nữ tử, hơn nữa chẳng qua là đơn thuần giúp nàng trừ độc. Nhưng hành động thân mật như vậy vẫn là có chút lộ liễu. Đặc biệt vừa rồi chính mình còn quần áo không đủ che thân mà bị nàng nhìn thấy.

So với Giang Minh Nguyệt suy nghĩ bay xa, Giang Tầm lại đơn thuần hơn nhiều. Lúc trước khi chưa hoá thành chân thân, nàng đã có linh thức nhất định, từng thấy Giang Minh Nguyệt tắm gội không ít lần.

Sau đó không biết vì sao, lại nhìn thấy nàng ấy tắm gội nữa, nàng liền có chút không được tự nhiên cùng xung động. Nàng cảm thấy không tốt, nên lúc sau đều tránh đi.

Tới nhà trọ Phúc Khách. Một thiếu niên tuấn tú trong bộ quần áo xanh vấn tóc dẫn theo mấy xiên tô đường đã được đóng gói đầy đủ, nhịp bước vững vàng đi lên lầu hai.

"Giang Minh Nguyệt, tô đường tứ phương mà ngươi muốn."

Một thân ăn mặc giả nam nhi, Giang Tầm đặt tô đường lên bàn, nhìn thoáng qua nữ tử đang ngồi ở bên cửa sổ thêu thùa, tiện tay rót cho mình một ly trà.

Các nàng hiện tại đang ở một trấn nhỏ cách Trấn Bắc còn khoảng trăm dặm. Xuất phát từ vấn đề an toàn, Giang Minh Nguyệt để nàng trang điểm thành hình dáng nam tử. Các nàng dự định ở chỗ này nghỉ chân mấy ngày lại tiếp tục lên đường.

Một là dò hỏi tin tức về Trấn Bắc vương phủ, hai là kiếm một chút bạc lẻ thuận tiện lên đường. Ngày thường, nàng sẽ ra sau núi bắt một ít thỏ rừng cầm đi bán, còn Giang Minh Nguyệt thì làm một ít đồ thêu thùa để cho nàng mang đi bán.

Có điều, Minh Nguyệt thêu thùa rất giỏi, cho nên nàng lén để lại cho bản thân một chiếc khăn tay nàng ấy thêu, Minh Nguyệt cũng không biết.

Bởi vì một mình nàng ở sau núi quá buồn chán, có khăn tay của Minh Nguyệt bồi liền sẽ không còn cảm giác cô độc.

"Ừ." Giang Minh Nguyệt khẽ lên tiếng, mi mắt cũng không nâng lên, tiếp tục việc may vá trên tay.

Từ sau lần trước Giang Tầm phản ứng như vậy, khiến nàng đối với Giang Tầm rơi vào một loại trạng thái rất là lúng túng, không biết nên đối mặt với nàng ấy như thế nào.

Một căn phòng yên tĩnh. Giang Tầm đẩy tô đường trên bàn, nhướn mi dài phá lệ thanh tú.

"Ngươi không tới nếm thử một chút sao?" Giọng điệu hàm chứa một tia trêu đùa cùng ý vị gợi đòn.

Chỉ là ngũ quan bình thản không một tia xúc cảm lại có vẻ hết sức ngây thơ vô tội.

Giang Minh Nguyệt buông kim chỉ trên tay xuống, mắt đẹp không khỏi liếc nhìn cái tên Giang Tầm có vẻ hết sức nghịch ngợm kia.

"Giang Tầm, có phải ngươi khó chịu ở đâu hay không?"

Cô gái trong bộ váy lụa trắng tuyết chậm rãi đi tới, một làn gió thơm phất qua, cô gái ngồi ở bên cạnh nàng. Bàn tay mềm mại hơi lạnh thử dò xét mà xoa xoa cái trán lành lạnh của người bên cạnh, ngữ khí nghi hoặc nói.

"Không." Giang Tầm quay đầu đi, kéo tay nàng đặt ở trên trán mình xuống, giọng bình tĩnh nói.

Nếu nàng đã nói như vậy rồi, Giang Minh Nguyệt liền không nói gì nữa.

Thấy đối phương không để ý đến mình, Giang Tầm có chút nhụt chí thở dài một hơi, mới vừa nghiêng đầu một cái, một khối tô đường mềm ngòn ngọt liền rơi vào môi nàng.

Đập vào mắt là góc mặt xinh đẹp bình tĩnh lại tự nhiên của cô gái.

Trái tim mạc danh rối loạn.

Không chịu khống chế mà bắt đầu đập loạn.

Sau khi dành đủ số tiền nhất định. Giang Minh Nguyệt liền suy nghĩ thuê một chiếc xe ngựa, chạy thẳng đến Trấn Bắc vương phủ.

Biết được các nàng phải rời khỏi, ở chung mấy ngày nay chủ tiệm rất yêu thích Giang Tầm, tặng hai bình rượu ngon cho các nàng, cũng coi như là một chút tâm ý của hắn.

Chủ tiệm vẫn luôn cho rằng các nàng là vợ chồng trẻ, còn nghĩ nếu như bọn họ không đi, liền sắp xếp cho Giang Tầm làm việc trong khách đi3m của hắn. Tiểu tử Giang Tầm này và hắn rất là hợp nhau.

Vì thế đêm hôm đó, Giang Tầm liền xách theo hai bình rượu ngon này về phòng.

Một gian phòng đơn, trong phòng chỉ châm một ngọn nến mờ nhạt, Giang Minh Nguyệt mặt mày nghiêm túc đang ngồi may vá quần áo ở mép giường.

Bởi vì trên núi nhiều bụi gai, quần áo của Giang Tầm thường bị rách một ít lỗ nhỏ, mà nàng không có việc gì làm liền sẽ giúp nàng ấy khâu khâu vá vá.

"Giang Tầm. Đây là cái gì?"

Nghe thấy tiếng vang, Giang Minh Nguyệt ngừng động tác trên tay, mắt đẹp tò mò nhìn thoáng qua hai bầu rượu kia.

"Là quà chia tay chủ tiệm tặng cho chúng ta."

Giang Tầm một năm một mười mà bàn giao. Còn cố ý nhìn hai bầu rượu kia thêm mấy lần. Cảm giác có chút nóng lòng muốn thử.

"Nếu như ngươi uống say, ta cũng sẽ không quản ngươi."

Nhìn ra ý đồ của người nào đó, Giang Minh Nguyệt âm điệu thanh đạm mà thốt ra một câu như vậy. Từ rất lâu trước kia, nàng đã biết Giang Tầm dường như rất hứng thú đối với mấy thứ kiểu như rượu này.

Ở trong nhận thức của Giang Minh Nguyệt, rượu không phải thứ đồ tốt, uống rượu cũng không phải một thói quen tốt.

"Ta chỉ uống một chút chút."

Giang Tầm tròng mắt màu đen nhìn chằm chằm đôi mắt ôn hòa như mặt nước của người con gái kia, hiếm khi làm nũng với Giang Minh Nguyệt, nói.

Ở chung lâu như vậy, nàng biết Giang Minh Nguyệt sẽ không mặc kệ mình.

"Một chút. Không cho phép uống nhiều."

Nàng cuối cùng vẫn mềm lòng, cứ như vậy từ bỏ. Có lẽ đến bản thân nàng cũng chưa phát hiện ra, lúc nàng nói những lời này mặt mày nhu hòa hơn rất nhiều, ngữ khí cũng là vô cùng mềm nhẹ.

Rất giống vẻ oán trách giữa các đôi tình nhân.

Nhận được ân chỉ, Giang Tầm nhanh chóng rót cho mình một ly. Mùi rượu lan tỏa tứ phía, hương vị trong miệng, là mùi vị nàng thích.

Chỉ là rượu gạo này tuy dễ uống, nhưng tác dụng chậm cực đại. Giang Tầm tự rót tự uống hai ly xong, đầu óc liền choáng váng, bùm một tiếng nằm ghé vào trên bàn.

Giang Minh Nguyệt đang may vá chậm rãi dừng động tác trên tay, vừa tức giận lại vừa buồn cười mà liếc nhìn cái người hai ly đã sập kia.

Nàng đã biết trước là kết quả này, Giang Tầm còn khăng khăng không nghe nàng.

Cam chịu mà xuống giường, đỡ cái người say kia chậm rãi chuyển qua trên giường.

Lau qua mặt, dịch góc chăn cho nàng xong, Giang Minh Nguyệt ngồi ngay ngắn ở mép giường, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại tỉ mỉ vuốt v e ngũ quan của nàng, gương mặt xinh đẹp bị tóc dài ngăn trở làm người ta không thấy rõ vẻ mặt nàng.

Giang Tầm ngũ quan vô cùng xinh đẹp, trong đoan chính thanh tú hòa lẫn một phần anh khí nhàn nhạt, sạch sẽ tự nhiên. Có lẽ là bởi vì nguyên thân của nàng là bạch hồ, cho nên khí chất lạnh lẽo xen lẫn một phần tôn quý bẩm sinh. Ngược lại không có âm nhu kiều mị chỉ có ở hồ ly.

Nàng từng thấy Giang Tầm trang điểm nữ tính, có lẽ là vẻ ngoài tuyệt trần như vậy khiến người khác không thể khinh nhờn, lúc trước nàng mới có thể tin tưởng nàng, đi cùng nàng.

Thế nhưng người này ngày thường rõ ràng khí chất cao lãnh nhưng lại mang một chút hồn nhiên cùng biệt nữu của hài đồng, nét tương phản mơ hồ đó, luôn làm nàng mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Giang Tầm, ngươi rốt cuộc là ai?

Giang Minh Nguyệt thầm kín than thở một tiếng, ngay sau đó cởi áo ngoài, nằm ở bên cạnh người nọ, khép mắt lại.

Đêm khuya, Giang Minh Nguyệt là bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho bừng tỉnh, cảnh tượng trùng hợp như vậy làm nàng nhớ tới đêm mấy tháng trước xảy ra ở bắc viện.

Cũng là nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt như vậy.

Khác biệt chính là, lần này trong phòng không có khói đặc cuồn cuộn, chỉ có Giang Tầm dựa ở sau lưng.

Hơi thở của Giang Tầm thực không xong, cánh tay gắt gao vòng lấy eo nàng, chỉ hận không thể đem nàng hòa vào trong ngực.

"Giang Tầm."

Giang Minh Nguyệt ánh mắt sáng rõ, định tránh thoát ra khỏi vòng tay nàng, nhưng lại bị nàng càng siết chặt ôm vào trong lòng ngực, không chịu lơi lỏng nửa phần.

Vừa xoay người một cái, nàng bị Giang Tầm đè ở dưới thân. Cũng bởi vậy nhìn thấy rõ ràng trạng thái của Giang Tầm lúc này.

Đôi mắt đẹp tựa như tranh vẽ ướt dầm dề một mảnh mà nhìn nàng, phảng phất như đang kìm nén một điều gì đó ngoài tầm kiểm soát.

"Giang Tầm, ưm."

Không đợi nàng lên tiếng, Giang Tầm đã mất khống chế cắn lên môi nàng. Đôi mắt trong suốt bình tĩnh như nước của Giang Minh Nguyệt lập tức trừng lớn, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần rõ ràng là không thể tin nổi. Ngón tay nhỏ nhắn nắm chặt khăn trải giường.

______________________

Editor: dài quá đành phải tách đôi làm 2 phần thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play