Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, tiếp đó chính là mùa hè. Thời tiết phương nam cũng càng thêm khô nóng hơn, mà năm học lớp mười một nay cũng sắp đến hồi kết thúc, nghênh đón năm cuối tốt nghiệp cấp ba.
Giang Khuynh Ca vẫn như cũ là người đứng nhất trường THPT Thực Nghiệm thành phố A, top 1 toàn khối vĩnh viễn bất biến. Còn Cố Thanh Mộc thì vững vàng chiếm cứ vị trí thứ hai toàn khối. Diệp Vãn An theo sát sau đó giữ vững ở hạng ba toàn khối.
Bởi vì top 3 lớp mười một chưa từng có thay đổi, ba người này cũng được mệnh danh là tam đại học bá Thực Nghiệm.
Bởi vì Cố Thanh Mộc và Giang Khuynh Ca từng dành giải nhất tỉnh, tuy rằng sau đó vì một số nguyên nhân hai người đều không tiến vào đội Olympic quốc gia, nhưng có thể thông qua phương thức tuyển sinh tự chủ hạ thấp điểm chuẩn đại học song nhất lưu cho bọn họ.
Nhưng với thành tích hiện giờ của Cố Thanh Mộc vào đại học W hay đại học Q đều có vẻ dư sức. Có lẽ thông qua phương thức tuyển sinh tự chủ, cô có thể vào ngôi trường đại học đứng đầu cả nước - đại học B tại thủ đô thành phố B.
Chỉ là Cố Thanh Mộc cảm thấy không cần thiết, đại học W hay đại học Q đều là song nhất lưu. Diệp Vãn An đi đâu, cô liền đi đó.
Phòng khách trang hoàng đơn giản của Cố gia, trên bàn cơm sạch sẽ sáng bóng đặt các món ăn màu sắc tươi ngon.
Cố Anh Lan đeo tạp dề đem gà luộc đã làm xong đặt lên bàn, sau đó đi vào phòng gọi hai đứa nhỏ kia ăn cơm.
"Tiểu Mộc, Tiểu An, ăn cơm thôi." Cố Anh Lan đứng ở cửa phòng con gái nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Bởi vì Triệu Nhã Tình ở nhà, cho nên đa số thời gian Diệp Vãn An đều ở Cố gia, chỉ có buổi tối mới về nhà.
Diệp Vãn An ăn cơm ở Cố gia, Cố Anh Lan trái lại vui mừng vô cùng, bà đã sớm coi Diệp Vãn An như con dâu của mình. Chỉ hy vọng nhìn thấy bọn nhỏ vui vui vẻ vẻ mà ở bên nhau.
Triệu Nhã Tình hiện giờ cũng không tìm Cố Thanh Mộc nói chuyện nữa. Nhưng mỗi lần Cố Thanh Mộc đưa Diệp Vãn An trở về, sắc mặt bà đều không tốt lắm, cho nên mỗi lần Cố Thanh Mộc đưa đến cổng tiểu khu liền rời đi.
Cố Thanh Mộc biết rất rõ suy nghĩ của Triệu Nhã Tình, bà chẳng qua là ngại vì Diệp Vãn An ở đó, nên không dám công khai phản đối hai người, thật ra lúc riêng tư bà rất hy vọng cô có thể chia tay với An An.
"Mẹ. Tới liền." Cô gái với mái tóc ngắn lởm chởm đen nhánh thấp giọng lên tiếng. Đôi mắt mới vừa tỉnh ngủ còn có chút nhập nhèm mang theo vẻ mơ màng nhàn nhạt. Áo ngủ màu xám cũng bởi vì ngủ dậy trưa mà có chút nhăn.
Cố Anh Lan hết sức ghét bỏ liếc mắt con gái mình một cái, mặt đầy tươi cười nói với cô gái dung mạo tinh xảo mặc váy dài tơ tằm màu trắng "Tiểu An. Dì Cố làm món hàu hấp còn có gà luộc mà cháu thích nhất đây. Đợi lát nữa cháu thử xem dì Cố làm có ngon không?"
Bị mẹ ruột lạnh nhạt ở một bên, Cố Thanh Mộc bất bình nói "Mẹ. Còn con? Sườn heo chua ngọt của con đâu?"
Thoáng nhìn trên bàn cơm, không tìm được sườn heo chua ngọt mà mình tâm tâm niệm niệm, đôi mắt trầm tĩnh của Cố Thanh Mộc không khỏi có chút như đưa đám. Ngày tháng sau này khó sống rồi, từ sau khi An An tới, mẹ cô đều mặc kệ cô sống chết.
"Dì Cố làm nhất định ăn rất ngon." Giọng cô gái mềm nhẹ, giọng điệu lại càng tràn đầy khẳng định, ánh mắt hơi có chút tinh nghịch mà liếc nhìn cái người đang vẻ mặt nhụt chí - Cố Thanh Mộc. Không khỏi có chút buồn cười.
Cố Anh Lan hòa ái dịu dàng nhìn Diệp Vãn An, bà thực sự thích đứa trẻ này từ tận đáy lòng. Tướng mạo nhu mỹ, khí chất thanh nhã, lại còn lịch sự lễ phép, chỉ hận đây không phải do bà sinh. Bà luôn cảm thấy con nhà mình hoàn toàn là gặp thời vận, mới lượm được một cô vợ xinh đẹp khí chất như vậy.
"Mẹ mệt rồi. Không muốn làm xương sườn. Con ăn tạm một chút đi." Thờ ơ liếc mắt Cố Thanh Mộc một cái, Cố mẹ đi vào phòng bếp lấy bát đũa.
Cố Thanh Mộc ngồi ở trên ghế, gạt gạt cơm trắng trong bát, nhìn mẹ mình gắp cho An An từng chiếc đùi gà lớn, bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh.
Rốt cuộc ở dưới ánh mắt tha thiết của cô, Cố Anh Lan gắp cho cô một chiếc cánh gà gầy chẳng có chút thịt.
Sắc mặt Cố Thanh Mộc từ trắng chuyển hồng biến thành đen. Có thể nói là biến hóa vô thường. Tay cầm đũa đều có chút run rẩy, không thể tin được đây là việc do mẹ đẻ của mình làm ra.
Diệp Vãn An ở bên cạnh dùng tay nhẹ nhàng che lại môi mình, chỉ là hàm răng trắng thỉnh thoảng lộ ra chứng minh nàng vẫn đang cười.
Cố gắng khống chế cảm xúc của mình, thấy Cố mẹ còn định tiếp tục gắp đồ ăn cho mình. "Dì Cố, không cần đâu ạ. Nhiều như vậy cháu ăn không hết."
"Không sao. Ăn không hết lại cho A Mộc ăn. Nó sẽ không chê đâu." Cố Anh Lan vốn dĩ đã rất thích Diệp Vãn An, hơn nữa còn tăng thêm thân phận 'con dâu' này, lại càng thêm yêu thích.
Tiểu An quá gầy, cần phải ăn nhiều một chút. Vả lại, Tiểu Mộc đứa nhỏ này thật là qua loa, vợ của mình gầy như thế, cũng không biết bảo nàng ăn nhiều một chút.
Dù sao Cố Anh Lan cũng đã ghi thù rồi. Vừa nhớ tới những lời nói không có lương tâm của con gái mình, bà liền tức giận đến không xong. Đứa trẻ như vậy không cần cũng được, dù sao bà đã có con dâu.
Cố Thanh Mộc cúi đầu yên lặng lùa cơm. Vâng. Con là nhặt về từ trong thùng rác.
Thấy A Mộc dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Diệp Vãn An ánh mắt mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp cầm đôi đũa đem hai cái đùi gà trong bát của mình đều gắp vào trong bát của cô. Còn nhẹ nhàng đẩy chén canh gà đến trước mặt cô.
Cố Thanh Mộc một giây trước ánh mắt còn ảm đạm ngay lập tức liền phát sáng, nhìn chằm chằm hai cái đùi gà kia. Vẫn là An An tốt với cô a, đang định đưa cho nàng một cái, để lại một cái, Cố Anh Lan đã lên tiếng rồi.
"Được rồi, cho nó một cái đùi gà là được rồi." Ngồi ở đối diện, Cố Anh Lan dĩ nhiên phát hiện động tác nhỏ này của hai người. Bình tĩnh dùng đũa gặp một cái đùi gà một lần nữa bỏ vào trong bát của Diệp Vãn An.
Cố Thanh Mộc:......
Dùng bữa tối xong, Diệp Vãn An liền phải tạm biệt về nhà. Cố Thanh Mộc rất tự giác cầm áo khoác lên đi tiễn nàng. Không cần Cố Anh Lan nói nhiều.
Mấy ngày nay tuy rằng bên phía Lục Hạo Nam không có động tĩnh gì, nhưng An An trở về một mình, cô chung quy vẫn là không yên tâm.
Sắc trời hơi tối, rất nhiều công trình thành phố A đều tóa ra ánh sáng đèn nê ông đủ mọi màu sắc. Gió đêm lành lạnh thổi vào mặt, mát lạnh thoải mái không thể tả.
"A Mộc. Tại sao cậu không tham gia tuyển sinh tự chủ?" Ngồi ghế sau xe đạp, cô gái dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm vạt áo của cô, nhẹ giọng hỏi. Trong đôi mắt xinh đẹp sáng ngời xen lẫn cảm động cùng áy náy.
Cố Thanh Mộc đang đạp xe đạp, không chút để ý nói "Mình cảm thấy đại học W và đại học Q đều khá tốt nha, không có ý định vào đại học B, cho nên không dự định tham gia."
Hừ, cậu cứ giả vờ đi, rõ ràng chính là bởi vì mình.
Diệp Vãn An hơi nheo mắt, đầu ngón tay ôm vòng lấy eo cô, trán trơn bóng dựa vào lưng cô, thanh âm rầu rĩ nói "Cậu rõ ràng chính là vì mình. Tên lừa gạt."
Cô là hy vọng các nàng có thể ở chung một chỗ, nhưng mà nàng càng hy vọng A Mộc xứng đáng tốt hơn nữa, bởi vì nàng biết cô rốt cuộc có bao nhiêu nỗ lực. Nàng không muốn trở thành chướng ngại trên con đường tiến về phía trước của cô.
"Được rồi. Đừng nghĩ nhiều như vậy. Đến nhà rồi." Cố Thanh Mộc dừng xe đạp, cầm áo khoác lên, chuẩn bị đưa nàng đi vào.
"Vậy cậu hứa với mình. Quay về tìm chủ nhiệm lớp lấy một tờ đơn đăng ký tuyển sinh tự chủ." Đôi mắt hổ phách trơn bóng của cô gái nhìn cô với vẻ cố chấp, tràn đầy bướng bỉnh.
Ánh mắt kia rõ ràng chính là cậu không hứa với mình, mình sẽ không đi vào.
Cố Thanh Mộc vỗ trán, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ. Thừa dịp trời tối ít người, kéo nàng ôm chặt vào trong lòng, thanh âm tràn đầy yêu thương nói "Vậy mình tới đại học B, cậu làm sao bây giờ?"
Trong mũi là mùi hương có một không hai trên người cô gái. Cô hơi khép đôi mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc ngắn ngủi yên tĩnh này.
"Vậy mình cũng tới đại học B, Cố Thanh Mộc, cậu tin tưởng mình không?" Cô gái vòng đôi tay nhỏ nhắn mềm mại qua cổ cô, thanh âm chất chứa tràn đầy ôn nhu đồng thời cũng là khẳng định.
"Mình tin tưởng cậu. An An." Cô hơi buông nàng ra, hạ xuống một nụ hôn thành kính ở trên trán nàng.
Tuy rằng rất không nỡ, nhưng sắc trời cũng đã khuya. Cố Thanh Mộc đẩy xe đạp tới, chuẩn bị rời đi.
Chỉ là cô gái vẫn luôn đứng ở nơi đó, không chịu đi vào, một hai phải chờ cô đi xa rồi mới đi vào.
Chạm đến ánh mắt mất mát của cô gái, Cố Thanh Mộc mềm lòng. Nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, thanh âm mềm mại nói:
"Nếu không hôm nay cậu vẫn là trở về cùng mình đi. Nói với mẹ cậu một tiếng."
"Được."
Diệp Vãn An nở một nụ cười khẽ, trong ánh mắt lấp lánh vô số ánh sao. Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ mất mát vừa rồi. Đồ ngốc, nàng chính là đang đợi những lời này của cô.
"Tiệm kem đằng kia đang mở cửa kìa. Cậu muốn ăn không?" Ngón tay thon dài của Cố Thanh Mộc chỉ về phía tiệm kem đối diện bên kia đường lớn, nhẹ giọng hỏi.
Tiệm kem đó là cửa tiệm mà An An thích nhất, chỉ là thường mở cửa vào buổi tối, cho nên bọn họ cũng rất ít đi.
"Muốn. Mình muốn hai cái vị dâu tây. Cậu đi, mình giúp cậu trông xe đạp." Diệp Vãn An chớp chớp mắt nhỏ, giọng điệu tinh nghịch nói.
Cô nàng này, Cố Thanh Mộc bật cười, cầm áo khoác liền đi qua.
Cùng lúc đó, một chiếc Minibus dừng ở cách hai người không xa lặng lẽ đạp chân ga, khởi động cho xe chạy nhắm ngay phía người đi qua đường kia.
Diệp Vãn An vốn đang chặt chẽ nhìn bóng lưng người nọ rời đi, vừa nhớ tới muốn dặn dò cô chú ý an toàn. Liền nghe thấy bên kia đường lớn truyền đến tiếng ô tô lao tới.
Một chiếc Minibus giống như mất khống chế đang tăng tốc chạy về phía Cố Thanh Mộc.
"Cố Thanh Mộc. Mau tránh ra." Dùng sức lực toàn thân kêu lên một câu như vậy, Diệp Vãn An siết chặt tay, gương mặt trắng nõn càng bởi vì khẩn trương mà mất đi huyết sắc.
Nghe thấy tiếng kêu, Cố Thanh Mộc xoay người dừng bước nhìn Diệp Vãn An. Bởi vì thường xuyên thức đêm, số độ đôi mắt cô cũng đã tương đối cao. Nhưng bởi vì thời gian tương đối eo hẹp, cho nên cô còn chưa cắt mắt kính.
Chỉ là mơ hồ nghe thấy An An đang gọi mình. Nhưng bởi vì khoảng cách xa cũng không nghe rõ nàng nói cái gì.
Thẳng đến khi cô nghe thấy tiếng vang ô tô xông tới, và cô bị ai đó đẩy ngã xuống đất. Chiếc Minibus kia lao thẳng đụng vào cô gái mặc bộ quần áo trắng như tuyết.
Cô mở to đôi mắt, đầu óc hoàn toàn đoản mạch, trơ mắt nhìn bộ quần áo trắng như tuyết của cô gái bị máu đỏ tươi nhuộm đỏ. Cô gái bị hất văng ra sau đó ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
"An An." Cô quỳ trên mặt đất, đôi mắt đỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào. Không thể tin nổi những gì nhìn thấy trước mắt. Nước mắt nóng bỏng không chịu khống chế từng giọt từng giọt theo khuôn mặt rơi xuống đường nhựa. Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Bệnh viện hạng nhất trung tâm thành phố A, biển báo màu đỏ của phòng phẫu thuật vẫn luôn phát sáng. Cố Thanh Mộc ngồi dưới đất, tròng mắt đen như một đám tro tàn đã không còn chút tia sáng nào.
Bên cạnh là Cố Anh Lan và Hứa Chính Quốc mới vừa chạy tới. Vẻ mặt hai người đều là vô cùng sốt ruột.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Nhã Tình dẫm giày cao gót xách túi liền chạy tới. Đôi mắt giống Diệp Vãn An đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc qua.
Vừa nhìn thấy Cố Thanh Mộc, xông lên trước liền cho một cái tát. Bốp một tiếng. Tiếng vọng ở trong phòng chờ yên tĩnh.
Triệu Nhã Tình túm chặt áo Cố Thanh Mộc, đỏ mắt giận dữ hét.
"Mày chính là chăm sóc nó như vậy? Nếu không phải vì mày, Tiểu An làm sao có thể ở bên trong sống chết không rõ. Người bên trong nên phải là mày. Không phải Tiểu An." Nhất thời không tiếp thu được hiện thực, Triệu Nhã Tình mất đi vẻ ưu nhã ngày xưa, đôi mắt đỏ đến rỉ máu, tựa như người phụ nữ đanh đá xông tới đánh Cố Thanh Mộc.
Cố Thanh Mộc không nhúc nhích, trong ánh mắt không có chút sức sống nào. Vẫn là Cố Anh Lan không nhìn nổi, kéo Triệu Nhã Tình ra.
Cố Thanh Mộc là ruột thịt của bà, bất kể nói thế nào, bà đều sẽ đau lòng.
"Cô bình tĩnh một chút. Bác sĩ còn chưa ra, chiếc Minibus kia ác ý đả thương người, bên phía Cục Công An đã điều camera, đồng thời triển khai truy lùng. Cố gia chúng tôi tự biết đuối lý. Nhưng cũng mong cô đừng đem cảm xúc phát ti3t ở trên người Tiểu Mộc." Hứa Chính Quốc mặt mày lạnh lùng, thanh âm bình tĩnh nói.
"Hừ. Nếu không phải Cố Thanh Mộc. Tiểu An đã sớm cùng tôi trở về nước O. Làm sao có thể giống hiện giờ, sống chết không rõ, không trách nó, trách ai? Tao nói cho mày biết, nếu Tiểu An có chuyện gì, tao sẽ không buông tha cho mày đâu."
Triệu Nhã Tình hất tay Cố Anh Lan đang giữ chặt mình ra, lại lần nữa gào lên, sau đó đôi mắt đỏ bừng, hai tay ôm ngực.
Chẳng qua Cố Thanh Mộc đã giống như mất đi linh hồn, làm sao có thể nghe thấy lời bà ta nói. Ngơ ngác ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng.
Cố Anh Lan khẽ nhíu mày, hiển nhiên là bất mãn Triệu Nhã Tình. Đúng là Cố gia đuối lý, có chuyện gì thì nhằm vào người lớn bọn họ, phát ti3t cảm xúc với một đứa nhỏ, quả thực khiến bà bực bội.
_________________________
Editor: Tiểu ngược tới rồi. Mau ôm gối.
Nhớ bình chọn nha các bà:v