Triệu Nhã Tình - mẹ của Diệp Vãn An, khó có được một ngày cuối tuần, cùng một đám chị em tốt hẹn nhau làm Spa xong sẽ đi trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo cho chồng và con gái nhà mình.

Tiểu An gần đây còn bởi vì con bé Cố Thanh Mộc đó mà giận dỗi với bà, nhưng bà làm như vậy, cũng hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ cho hạnh phúc của con gái.

Bà không đồng ý, nguyên nhân đa phần có lẽ là bởi vì chính bà xuất thân danh môn, hơn nữa hôn nhân giữa bà và Diệp ba cũng là môn đăng hộ đối. Cho nên đối với đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường thì không quá xem trọng, hơn nữa mấu chốt vẫn là một đứa con gái, điều này cũng vi phạm nghiêm trọng tư duy truyền thống đã thâm căn cố đế của bà.

Trong cảm nhận của bà, con rể hẳn là giống như Allen vậy, phong độ nhẹ nhàng, cử chỉ nói năng đều thuộc về hậu bối quyền quý bề trên. Cho nên bà đã cố ý kết làm thông gia với gia tộc nhà Peter.

Giống như Lục Hạo Nam lúc trước là xảy ra ở dưới tình huống bà không hay biết gì, nếu như bà biết được, cũng sẽ tìm mọi cách ngăn trở. Dẫu sao Diệp gia ở trong nước tuy không thuộc loại gia tộc thế lực cực lớn, nhưng dù gì cũng là một danh môn vọng tộc, sinh ra nhiều nghệ thuật gia nổi tiếng quốc tế như vậy mà.

Vừa nhắc tới Diệp gia chuyên sinh ra hạt giống nghệ thuật gia, Triệu Nhã Tình lại càng tức giận. Tiểu An thật sự quá phản nghịch rồi.

Năm xưa, bà đã cố ý để cho An An xuất ngoại tới trường cấp ba nghệ thuật địa phương nổi tiếng thành phố Y học tập, tương lai có thể kế thừa học thuật của mình và Diệp ba. Kết quả nàng vì nữ sinh kia khăng khăng muốn ở lại quốc nội, chết sống không chịu đi. Nếu không phải tìm thám tử tư điều tra, bà còn thật sự cho rằng con gái chỉ đơn giản là không nỡ xa bạn chơi cùng khi còn nhỏ.

Sau đó lại gián tiếp bởi vì nguyên do Cố Thanh Mộc kia mà xảy ra sự kiện Lục Hạo Nam. Hiện giờ An An lại còn không ngại nháo rạn nứt với mình cũng muốn cùng cô bé đó ở bên nhau.

Chỉ cần vừa nhớ tới những thứ này, Triệu Nhã Tình trước đó còn có chút thiện cảm đối với Cố Thanh Mộc liền biến mất hầu như không còn. Thay vào đó chính là chán ghét và phản cảm. Có lẽ ở trong lòng Diệp mẹ, ban đầu chính là Cố Thanh Mộc lợi dụng quan hệ bạn tốt giữa hai người để dụ dỗ con gái mình. Bằng không một người còn đang bình thường tốt đẹp như con gái mình làm sao có thể biến thành đồng tính luyến ái.

Bà tuyệt đối nhất định sẽ không để mặc cho mọi chuyện tiếp tục như vậy, đương nhiên cũng sẽ kiên quyết không đồng ý.

Đem túi mua hàng có in logo đặt ở trên sô pha, Triệu Nhã Tình quét một vòng đại sảnh lầu một không nhìn thấy bóng dáng An An, trong lòng không nhịn được liền có chút hoảng.

Không kịp đổi giày, liền mang giày cao gót lọc cọc lên lầu, An An không ở đây, vali hành lý và hộ chiếu cũng không thấy.

"Diệp Chi Thành. Tiểu An đâu?" Đẩy cửa thư phòng ra, Triệu Nhã Tình lạnh giọng chất vấn Diệp Chi Thành đang nhàn nhã pha trà, ngữ điệu tràn ngập rét lạnh.

Diệp Chi Thành giơ tay lên, ý bảo bà trước tạm thời đừng nóng nảy, nhẹ giọng nói "Tiểu An về nước rồi đó, bà không biết sao?"

"Về nước? Nó đi lúc nào? Nhất định là ông đưa nó đi có phải hay không?" Triệu Nhã Tình nhìn Diệp Chi Thành, rét lạnh trong ánh mắt b ắn ra tứ phía. Là không kiềm chế được tức giận.

Diệp Chi Thành giơ hai tay tỏ vẻ oan uổng, không phải ông đưa, là ông bảo chú Diệp đưa.

"Tức chết tôi rồi. Tôi phải về nước mang nó trở lại." Hung hăng trừng mắt liếc nhìn Diệp Chi Thành một cái, Triệu Nhã Tình dẫm giày cao gót chuẩn bị trở về phòng thu dọn đồ đạc về nước.

Thấy vợ muốn về nước, Diệp Chi Thành vội vàng tiến lên ngăn bà lại, nhỏ nhẹ khuyên giải an ủi nói "Ôi. Bà làm gì cố chấp như vậy, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện về phương diện tình cảm của An An thì bà không cần nhúng tay."

Chỉ là lời ông nói còn chưa xong, đã bị ánh mắt phẫn nộ của Triệu Nhã Tình hù dọa, lập tức im miệng.

"Diệp Chi Thành, ông thật là rộng lượng, con gái ông bị người ta dắt đi lầm đường lạc lối, ông không chỉ không lo lắng, còn kết thành đồng lõa, chờ tôi trở về sẽ tính sổ với ông."

Ngữ điệu cực lạnh nói xong những lời này, Triệu Nhã Tình đẩy ông ra, trở về phòng thu dọn hành lý đồng thời đặt vé máy bay ngay trong đêm.

Từ sau khi Diệp Vãn An trở về, vẫn luôn ở tại Cố gia cùng Cố Thanh Mộc, cũng chưa từng trở về Diệp gia. Ở Cố gia tình tứ một thời gian, liền chào đón khai giảng.

Chỉ là mấy ngày nay Cố Thanh Mộc chung quy cảm thấy trong lòng không quá yên ổn. Giống như trong góc tối tăm nào đó có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô và An An, cái loại cảm giác bị khống chế này khiến người luôn luôn giỏi khống chế toàn cục như Cố Thanh Mộc rất không thoải mái. Tự nhiên cùng kèm theo đủ loại bất an kéo tới.

Hơn 5 giờ chiều, sắc trời vẫn là màu đỏ cam lóa mắt, đường lớn rộng rãi ngựa xe như nước, con đường tương đối hẹp hơn một chút thì đoàn người lác đác.

Cố Thanh Mộc đẩy xe đạp, bên cạnh là Diệp Vãn An mặc áo khoác vàng nhạt. Sau khi tan học, hiếm có thời gian ở riêng bên nhau, luôn là ấm áp ngọt ngào như vậy.

Tuy là trời tháng 3, khí hậu thành phố A vẫn hơi lạnh, sợ nàng cảm lạnh, Cố Thanh Mộc tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nhỏ giọng nói "Liệu có lạnh không, mình đem áo khoác cho cậu mặc được không?"

Diệp Vãn An tròng mắt trắng đen rõ ràng thoáng qua một tia thẹn thùng, tự nhiên nắm ngược lại tay cô, cùng cô mười ngón đan chặt, nũng nịu nói "Không cần. Của cậu không đẹp."

Tuy là nói như vậy, nhưng sự quan tâm trong đôi mắt xinh đẹp đó lại không thể nào giấu nổi.

Cố Thanh Mộc cười khẽ, ỉ vào ưu thế cao hơn Diệp Vãn An mấy centimet, kéo nàng vào trong lòng mình, cầm lòng không đậu mà hôn một cái lên trán trơn bóng như ngọc của cô gái.

Nhưng bởi vì ở nơi công cộng phải chú ý ảnh hưởng, cho nên rất nhanh cũng liền buông nàng ra, bị cặp mắt chan chứa tình ý nhìn như vậy, cho dù là luôn luôn trấn định như Cố Thanh Mộc cũng có chút hold không được.

Nếu không phải tình huống không thích hợp, cô nhất định sẽ mạnh mẽ hôn lên. Chỉ là hiện tại cô cũng chỉ có thể cố nén xao động trong đáy lòng, nhẹ nhàng nhéo nhéo chiếc cằm hơi béo thêm một chút thịt của cô gái, nghiến răng nghiến lợi nói "Về nhà sẽ thu thập cậu."

Chỉ là cô càng táo bạo như vậy, trong lòng cô gái lại càng vui vẻ, như an ủi mà khoác lên cánh tay người nọ, đi theo cô cùng nhau về nhà.

Mà ở bên kia con đường có bóng cây, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lặng lẽ cầm camera chụp được cảnh tượng này, khuôn mặt nho nhã mang theo một chút dữ tợn.

Cái ngày làm Cố Thanh Mộc hoảng loạn đến không xong vẫn phải tới. Đó là một buổi chiều trời trong nắng ấm. Buổi chiều vừa mới tan học xong, cô liền nhận được một tin nhắn xa lạ.

Trước tiên đối phương bày tỏ mình là mẹ của Diệp Vãn An, yêu cầu nói chuyện riêng với cô. Cũng hẹn 6 giờ gặp mặt tại một tiệm cà phê ở thành bắc. Có lẽ đã sớm trù tính sẽ có một ngày như vậy, Cố Thanh Mộc đã làm tốt chuẩn bị tâm lý từ sớm. Nhưng trái tim vẫn bởi vì hoang mang mà đập rất nhanh.

Nhưng bởi vì không yên tâm, cho nên Cố Thanh Mộc trước tiên đưa Diệp Vãn An về Cố gia, sau đó lại một mình lái xe đi thành bắc.

Diệp Vãn An nhận lấy cặp sách cô đưa cho mình, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, thanh âm hơi có chút thấp xuống, nói "Chuyện gì vậy? A Mộc. Tại sao không thể dẫn mình đi cùng?"

Thấy nàng mất mát như vậy, Cố Thanh Mộc nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, động tác nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen nhánh bóng đẹp của nàng, an ủi nói "Không có chuyện gì đâu. Mình một lát liền trở về, cậu ngoan ngoãn ở nhà đợi một lúc."

Dưới ánh mắt vừa nghi hoặc cũng vừa giãy giụa của cô gái, nhẹ nhàng đóng cửa, nhanh chóng cưỡi xe đạp rời đi.

Quán cà phê ở một góc thành bắc, Cố Thanh Mộc có chút căng thẳng nhìn đồng hồ trên cổ tay. Bởi vì sợ đến trễ, cho nên cô đến trước nửa tiếng. Nhưng chỉ còn 5 phút nữa sẽ đến thời gian đã hẹn, Diệp mẹ vẫn chưa tới.

Rốt cuộc ở thời điểm tâm thái Cố Thanh Mộc đều sắp sụp đổ, Triệu Nhã Tình khoan thai tới muộn.

Bởi vì đã gặp qua Diệp mẹ vài lần, hiển nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra được. Tướng mạo hai mẹ con họ tương tự đến 70%. Chỉ là trên người An An có nhiều thêm một loại hương vị mềm mại xinh xắn của thiếu nữ. Mà trên người Diệp mẹ lại nhiều thêm một loại ý vị thành thục chỉ phụ nữ mới có.

"Chào dì Diệp. Đã lâu không gặp." Nhìn thấy Diệp mẹ ngồi xuống đồng thời tiện tay buông túi xách xuống, Cố Thanh Mộc rất lễ phép chủ động chào hỏi.

Nghe thấy tiếng dì Diệp này, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì của Triệu Nhã Tình lộ ra một tia trào phúng, thờ ơ vân vê phật châu trên tay, chẳng qua thanh âm hơi mang một tia lạnh lùng "Quả thật là đã lâu không gặp, Tiểu Cố à. Cháu biết hôm nay dì tìm cháu tới là vì sao không?"

Vấn đề nằm trong dự kiến của Cố Thanh Mộc. Cho nên cô không để ý Diệp mẹ lạnh mặt, nở một nụ cười nhạt. "Dì là vì chuyện của Tiểu An sao?"

"Bằng không cháu nghĩ sao? Chuyện của hai đứa, dì đều đã biết. Một trăm vạn rời khỏi con gái của dì. Để cho nó cùng dì trở về." Trong đôi mắt y hệt An An của Triệu Nhã Tình tràn đầy uy nghiêm cùng tức giận nhìn chằm chằm cô. Lời nói ra lại càng hung hăng làm nhục tình cảm nhiều năm của cô và Diệp Vãn An.

Cố Thanh Mộc thật sự không ngờ mấy chuyện cẩu huyết này lại xảy ra ở trên người mình, nhưng cố tình đây lại là sự thật. Cố nén tức giận dưới đáy lòng, cô bình tĩnh nói "Dì cảm thấy tình cảm của cháu và An An chỉ đáng giá chút tiền như vậy sao? Nếu không dì ra giá đi, như thế nào mới đồng ý An An cùng cháu ở bên nhau?"

Bởi vì lo lắng ngày này sẽ đến, cho nên ngoại trừ những ngày học tập cô đều điên cuồng đầu tư cổ phiếu. Vài tháng nay tích lũy, cũng làm cho số tiền tiết kiệm gần bảy con số của cô đã lên tới tám con số. Điều này cũng giúp cho cô tạm thời có một chút tự tin.

"Cháu cảm thấy cháu có tư cách nói điều kiện với dì sao? Nhà các người có bao nhiêu tiền chính cháu trong lòng tự hiểu rõ. Nói trắng ra, cháu ngoài học tập khá tốt ra, thật sự phương diện nào cũng không đạt yêu cầu của Diệp gia chúng ta, quan trọng nhất cháu còn là một nữ sinh. Điều này càng làm người đời khinh thường hơn. Nghe dì khuyên một câu, cầm tiền rời khỏi An An đối với hai đứa là lựa chọn tốt nhất. Bằng không đến cuối cùng cháu một xu cũng không lấy được."

Triệu Nhã Tình có chút khinh miệt nhìn thoáng qua Cố Thanh Mộc. Có thể lời nói của bà quả thật hơi quá, nhưng đây cũng là bị hai đứa nó ép.

Vừa nghĩ tới hòm thư Diệp gia bị người ta nhét ảnh chụp hai đứa thân mật, bà lập tức phát hỏa đồng thời liền muốn tranh thủ tốc chiến tốc thắng, không muốn chuyện này bị quá nhiều người biết, lại càng bức thiết muốn mang An An quay về O châu, là một người lăn lộn ngoài xã hội đã lâu, bà mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

"Quả thật nhà của chúng cháu rất bình thường, hơn nữa chúng cháu là hai nữ sinh, khó khăn mai sau phải đối mặt cũng càng nhiều. Nhưng mà cháu là thật tâm thích Diệp Vãn An. Vì cậu ấy, cháu cũng đang nỗ lực để trở nên mạnh mẽ. Cháu chắc chắn có thể cho cậu ấy một tương lai yên bình hạnh phúc. Bắt đầu từ năm ngoái, cháu đã liên tục làm đầu tư. Trước mắt, tài sản cũng có ngàn vạn. Tuy rằng số tiền này ở trong mắt dì là rất ít. Nhưng mà hiện tại cháu mới 17 tuổi, không gian cho cháu phát triển trong tương lai rất lớn, thật sự rất hy vọng dì có thể cho cháu một cơ hội, để cho cháu có thể mãi mãi ở bên cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, che chở cho cậu ấy, yêu cậu ấy."

Một hơi nói xong một đoạn dài như vậy, Cố Thanh Mộc lấy chiếc thẻ đen đã sớm chuẩn bị từ trước ra, đặt lên bàn đẩy qua. Chiếc thẻ này có thể nói là tất cả tài sản hiện giờ của cô, cô rất may mắn bản thân có thể giác ngộ đầu tư từ sớm, bằng không bây giờ có lẽ cô sẽ bởi vì hổ thẹn mà một câu cũng nói không nên lời.

___________________

Editor: Chuẩn bị vào 'bổng đả uyên ương' nào:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play