Tuy rằng lại là một năm mới, Cố Thanh Mộc dựa vào thân phận còn chưa thành niên mà thu nhận rất nhiều tiền mừng tuổi. Nhưng mà hơn một tháng dài đằng đẵng này lại có vẻ buồn tẻ lạ thường. Đại khái đây là hậu di chứng sau khi bắt đầu yêu đương đi.

"Cố Thanh Mộc. Cậu có nhớ mình không?" Cách xa bên kia đại dương truyền tới giọng nói ôn nhu kiều mềm của cô gái. Mà ngoài cửa sổ cũng dần dần vang lên tiếng pháo hoa nổ rầm trời ở giữa không trung.

Từng đóa từng đóa pháo hoa ngũ sắc tỏa ra nở rộ giữa trời đêm đen như mực, chúng làm cho bầu trời phá lệ rực rỡ tươi đẹp, mị hoặc. Chỉ là không khỏi mang một loại trống vắng cô đơn khó có thể giải thích.

"Hẳn là nhớ." Cố Thanh Mộc cong cong khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉm hơi mang theo ngượng ngùng cùng xấu hổ. Khuôn mặt thanh lãnh cũng nhu hoà hơn nhiều.

"Cái gì gọi là 'hẳn là nhớ'. Hừ, nói rõ ràng." Diệp Vãn An hờn dỗi nói. Không hài lòng với câu trả lời của Cố Thanh Mộc, có chút không thuận theo thì không buông tha.

Ngón tay trắng nõn như ngọc của Cố Thanh Mộc vô thức sờ chiếc khăn quàng màu xám đậm giữa cổ, ánh mắt sinh sôi tràn đầy chân tình, sáng ngời vô cùng, thanh âm nhỏ nhẹ ôn nhu nói "An An, trở về sớm một chút, đến lúc đó mình đi đón cậu."

"Hừ, cậu đều không nhớ mình, mình mới không cần trở về sớm." Cô gái ra vẻ tức giận nói. Chẳng qua cũng để lộ ra tín hiệu, mau nói lời dễ nghe tới dỗ mình.

Cố Thanh Mộc mím môi, tròng mắt trong trẻo trắng đen rõ ràng lóe lên tia sáng, khi đang muốn mở miệng nói gì đó. Bên kia truyền đến giọng Diệp mẹ "Tiểu An, mau tới đây, gia đình chú Peter của con tới rồi."

Bên kia điện thoại, giọng điệu cô gái hiện lên sự áy náy nồng đậm "Thật xin lỗi A Mộc, mình qua đó trước đã. Đợi lát nữa gửi tin nhắn cho cậu."

Ngay sau đó điện thoại 'tút' một tiếng liền không còn hồi âm. Cố Thanh Mộc nở nụ cười nhạt bất đắc dĩ, chỉ là trong ánh mắt lại ẩn chứa thất vọng cùng trống vắng khó có thể hòa tan.

Ở phía Tây Bắc của O châu, thành phố Y nổi tiếng thế giới là thủ đô nghệ thuật đang đứng trong một loại trạng thái phân hoá lưỡng cực. Khu phố Tàu, nơi người Hoa tụ tập, lúc này đang náo nhiệt chúc mừng một năm mới bắt đầu, mà dân bản xứ lại có vẻ rất bình thản vô thường.

Một biệt thự kiểu châu Âu thuộc khu người giàu ở thành phố Y, lúc này thì có vẻ hết sức sôi nổi.

"Hello, Diệp, tôi dẫn Allen qua đây quấy rầy rồi." Người nói chuyện là người tóc vàng mắt xanh Âu Mỹ điển hình. Chỉ là nói một giọng phổ thông chính tông không hợp với ngoại hình.

Diện áo sơ mi trắng, đeo mắt kính gọng vàng có vẻ hết sức nho nhã - Diệp Chi Thành nhìn thấy người tới, buông báo chí trong tay, nhiệt tình tiến lên bắt tay cùng Peter, chân thành nói "Hoan nghênh, hoan nghênh, đã lâu không gặp, Allen đều đã cao đến vậy rồi."

Nam sinh đứng ở bên cạnh Peter tiên sinh khoảng chừng 18-19 tuổi, một đầu tóc xoăn tự nhiên, hợp với ngũ quan thâm thúy đặc thù của người Âu Mỹ, có vẻ đặc biệt anh tuấn bất phàm.

Vô cùng lễ phép chào hỏi qua với vợ chồng Diệp Chi Thành. sau đó người hai nhà bắt đầu mở đề tài.

"Diệp, Tiểu An An nhà ông đâu, nghe nói lần này con bé cũng về đây à." Peter uống một ngụm trà do Diệp Chi Thành pha, mắt xanh thâm thúy nhìn thoáng qua con trai mình.

"Đúng vậy. Tôi vừa bảo mẹ nó đi gọi rồi. Tiểu nha đầu cũng trưởng thành hiểu chuyện hơn nhiều rồi." Diệp Chi Thành rất cảm khái nói.

Chỉ chốc lát sau, Diệp mẹ liền dẫn cô gái yêu kiều mặc váy hồng phấn đi xuống lầu.

"Oa, beautiful, thời gian dài như vậy không gặp, Tiểu An An đều xinh đẹp như vậy rồi." Peter vẻ mặt hâm mộ mà nhìn Diệp Chi Thành, trong mắt xanh tràn đầy thưởng thức và bội phục. Càng như suy tư gì mà nhìn thoáng qua con trai nhà mình- Allen.

"So beautiful girl!" Ánh mắt Allen cũng là kinh ngạc giống vậy, lại càng hàm chứa ái mộ cùng yêu thích sắp tràn ra ngoài.

Diệp Vãn An cực kỳ lễ phép mà ngồi ở bên cạnh Diệp mẹ, nghe người lớn hai nhà tán gẫu với nhau. Tuy rằng đại đa số đề tài đều là về nàng, nhưng nàng cũng chỉ là cười một tiếng cho qua, cũng không có nhiều lời.

Khi buổi tụ họp hiếm hoi của các bậc cha chú sắp kết thúc, Diệp Vãn An có chút bức thiết muốn lên lầu gửi tin nhắn cho A Mộc của nàng, vừa nãy mình cúp điện thoại, chắc hẳn tên kia buồn rầu sắp chết rồi.

Chỉ là lúc vừa muốn lên lầu, liền thấy Allen - con trai nhà chú Peter - gọi nàng lại, ánh mắt vừa thâm thúy lại phức tạp.

"Hope to see you next time, beautiful girl!" Chàng trai hơi lớn tuổi hơn nàng một chút nói như vậy với nàng.

Xuất phát từ lễ phép và tôn kính đối với chú Peter, Diệp Vãn An dừng bước chân đang muốn lên lầu, vẻ mặt thanh đạm mà nói một câu "thank you" liền nhanh chóng lên lầu.

Sau khi kết thúc hoạt động cùng xem Xuân Vãn cùng người nhà, Cố Thanh Mộc liền lên lầu trở về phòng. Cô chủ yếu muốn tận dụng kỳ nghỉ đông này nghiên cứu thêm về thị trường chứng khoán, tìm kiếm một ít đường tăng cổ phiếu, rút tiền tại lúc đỉnh điểm, kiếm thêm một chút tiền.

Liếc nhìn màn hình đen điện thoại, vẫn luôn không có tin nhắn gửi đến. Cố Thanh Mộc mặt mày phức tạp mà nhìn thoáng qua di động, đem nó ném ở một bên liền bật máy tính lên. Tâm tình có vẻ không tốt. Cảm giác chính là khó chịu chỗ nào đó. Nhưng lại nói không ra vị trí cụ thể.

Thẳng đến khi Cố Thanh Mộc tắm rửa xong nằm ở trên giường mới nhận được tin nhắn nàng gửi tới. Ý đại khái là bởi vì gia đình Peter ghé thăm, cho nên tin nhắn mới gửi trễ như thế.

Cố Thanh Mộc như trẻ con hờn dỗi mà phẩy phẩy khóe môi, cho nên chỉ bởi vì vậy mà cúp điện thoại của cô, lại còn nửa ngày không có chút động tĩnh. Không biết vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn một hơi, cũng không muốn nhiều lời với nàng. Chỉ đơn giản trả lời một câu "Mình mệt rồi, nên ngủ trước đây."

Cho rằng nàng sẽ tới mềm mại mà dỗ dành mình đôi câu, thế nhưng sau khi tin nhắn gửi đi lại giống như đá chìm đáy biển. Không hề dấy lên nổi nửa điểm gợn sóng. Được lắm, Diệp Vãn An.

Trên một chiếc giường lớn mềm mại, Diệp Vãn An đang cùng Diệp mẹ nằm ở cạnh nhau, lâu rồi không gặp, Diệp mẹ nói muốn ngủ cùng nàng. Đại khái thuận tiện muốn tâm sự với nàng.

"Tiểu An à, có phải con yêu đương không?" Đôi mắt Diệp mẹ và nàng giống nhau như đúc, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn gò má con gái nhà mình.

Thông qua mấy ngày ở chung, bà phát hiện đa số thời gian đều thấy con gái ôm một cái di động không biết đang trò chuyện cùng ai. Dáng vẻ vui vẻ xán lạn như vậy, theo nhiều năm kinh nghiệm của bà, tám phần là yêu đương.

Dựa theo tư tưởng truyền thống của Diệp mẹ, con gái còn chưa thành niên. Ở tuổi tác này còn chưa thích hợp yêu đương. Vì tránh cho tình huống lần trước lại xuất hiện lần nữa, bà phải tỉ mỉ tìm hiểu tình huống một chút.

"Đúng vậy, mẹ." Diệp Vãn An rũ mắt suy nghĩ một hồi, vẫn là nói đúng sự thật.

Chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại đang sạc, vừa rồi A Mộc gửi tin nhắn cho nàng, tên kia hình như tức giận, chỉ là có mẹ ở đây, nàng cũng không tiện đi dỗ cô. Tên kia sợ là sắp giận đến nổ tung rồi. Ngẫm lại chỉ cảm thấy thật đáng yêu.

"Là học cùng một trường với con sao? Trông thế nào, có ảnh không?" Diệp mẹ kéo chăn một chút, hơi có chút hiếu kỳ nói. Bà trái lại muốn xem là người nơi nào muốn cướp con gái bà.

Diệp Vãn An hơi nheo mắt một chút, vờ mạnh mẽ trấn định, thanh âm bình tĩnh nói "Nếu như con yêu một người bạn gái, mẹ sẽ nghĩ như thế nào?"

"Cái gì?" Diệp mẹ vốn vẻ mặt nhẹ nhàng ung dung lập tức dâng lên khó coi, nhìn con gái nhà mình với ánh mắt dò xét. Bạn gái? Đây chẳng phải là bách hợp* sao? Tại sao An An lại nói như vậy. Chẳng lẽ là thật. (*gốc là 百合 dịch ra là bách hợp nên mình để nguyên)

"Diệp Vãn An, mẹ đã nói với con thế nào, mẹ không phản đối con yêu đương, nhưng con cũng không thể đi ngược lại lẽ thường a." Giọng điệu mẫu thân mang theo ý tứ tức giận, ánh mắt nhìn nàng hết sức nghiêm túc.

Đầu ngón tay nắm chặt, đôi mắt màu pha lê tràn đầy kìm nén, thanh âm rất nhẹ "Mẹ, hiện tại trong nước đã hợp pháp kết hôn đồng tính, mẹ có thể đừng phong kiến như vậy hay không?"

Đời trước chính là bởi vì Diệp mẹ phong kiến cùng bảo thủ, đối mặt với tâm ý của A Mộc, nàng lùi bước, khiến cho các nàng đời trước không thể ở bên nhau. Có thể nói nguyên nhân do Diệp mẹ chiếm phần rất lớn.

"Dù sao mẹ sẽ không đồng ý, tốt nhất con nên chia tay với nữ sinh kia. Diệp gia chúng ta không thể để mất một người như vậy." Giọng điệu phẫn nộ giống như trong tưởng tượng đã đoán trước.

Diệp Vãn An ánh mắt bình tĩnh mà nhìn thoáng qua Diệp mẹ, "Con sẽ không chia tay với cậu ấy, chúng con đã hứa muốn ở bên nhau cả đời, mẹ vẫn nên dẹp ý niệm này đi."

"Con.." Nhìn bóng lưng con gái xoay qua chỗ khác, Diệp mẹ bị tức giận đến nói không ra lời. Chỉ là cặp mắt sâu sắc hơn Diệp Vãn An một chút không tự chủ được mà nheo lại, xem ra phải mời thám tử tư điều tra một chút, bà trái lại muốn xem nữ sinh kia là ai.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Không Hẹn Mà Đến

2. Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

3. Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

4. Nụ Hôn Cháy Bỏng

=====================================

Mấy ngày sau, bởi vì lời mời nhiệt liệt từ chú Peter, cho nên Diệp gia một nhà ba người tới nhà Peter làm khách.

Peter là một nhà quý tộc địa phương, tổ tiên từng được phong tước hiệu Công tước, tuy rằng đến nay đã sa sút không ít, nhưng cũng coi như danh môn vọng tộc địa phương.

"Diệp, nghe nói Tiểu An An nhà ông học tập ở bên kia một mình, một cô gái có quá nguy hiểm không?" Peter đưa cho Diệp Chi Thành một cây xì gà, như suy tư gì, nói.

Diệp Chi Thành nghe xong lời này, cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng. "Tiểu An một mình ở quốc nội, tôi cũng rất lo lắng. Nhưng đứa nhỏ kia chết sống không muốn qua bên này đi học, tôi cũng bó tay không còn cách nào a."

"Như vậy à." Peter hút một cây xì gà, mắt xanh thâm thúy cũng là nghi hoặc. Không hiểu tại sao An An phải làm như vậy.

"Ông xem, hai đứa nhỏ ở chung cũng còn khá tốt, đúng không?" Peter ôn hòa cười cười, chỉ vào hai đứa nhỏ đang đang nướng BBQ ở bên ngoài cửa sổ sát đất trong suốt rất to.

"Đúng vậy. Allen cũng lớn lên càng thêm anh tuấn đẹp trai." Diệp mẹ ở một bên không nói gì đột nhiên chen vào một câu, ánh mắt phức tạp không biết đang suy nghĩ gì. Chỉ là trong ánh mắt bà nhìn Allen phần lớn đều là thưởng thức.

Allen là bà nhìn từ nhỏ đến lớn. Bất luận là gia thế hay tướng mạo đều là thượng thừa, hơn nữa tính cách ôn hòa lễ phép, tuổi tác xấp xỉ với Tiểu An, hơn nữa hai đứa khi còn nhỏ còn cùng nhau lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã.

Ở trong mắt cha mẹ, đây là một đôi tình nhân trời ban. Chỉ là bà không ngờ Tiểu An sẽ thích con gái.

So sánh với Diệp mẹ tâm tư thiên chuyển bách hồi*, Diệp Vãn An lại có vẻ rất bình tĩnh, liếc nhìn thiếu niên đẹp trai tóc vàng đang nướng BBQ.

(*) thiên chuyển bách hồi: là Trăm lần nghĩ ngợi vòng vo

Nàng dường như còn nhớ mình từng chơi cùng người tên Allen này, bởi vì hắn là con trai chú Peter - người chú mà mình kính trọng nhất khi còn nhỏ, chỉ là ký ức hơi có chút nhạt nhòa.

"An. Đồ uống." Allen bưng một ly nước chanh đi tới, ngũ quan sâu sắc rất nhu hòa. Hắn rất có thiện cảm với cô con gái này của bác trai Diệp gia, âm thầm móc nối quan hệ với Diệp bá mẫu không ít, muốn biết sở thích của cô gái, chỉ là hắn không ngờ cô gái xinh đẹp như vậy cư nhiên thích con gái, lại còn đã có bạn gái rồi.

Làm một người lớn lên ở vùng đất Châu Âu, suy nghĩ của hắn rất cởi mở. Cho nên lần đầu, hắn chỉ cảm thấy đáng tiếc, lần thứ hai chính là muốn biết đối tượng của An An là ai, cướp cô gái mà hắn nhất kiến chung tình* (vừa gặp đã yêu).

Thế nhưng có Diệp bá mẫu trợ giúp, chắc hẳn hắn có thể kéo gần quan hệ với An An. Còn về bạn gái trong truyền thuyết của An An, một người xuất thân quý tộc giống như hắn, liền không coi người kia ra gì.

Có thể bởi vì Diệp Vãn An đã thất thần trong phút chốc, cho nên khi Allen chuyển đồ uống qua, liền không cẩn thận đụng vào làm đổ. Khiến cho nước chanh đổ lên quần áo của nàng, trong nháy mắt đã ướt một vùng.

"I'm sorry. Ann." Allen lấy khăn giấy đưa cho nàng, cũng kêu hầu gái tới dẫn An An đi thay quần áo.

Diệp Vãn An khẽ nhíu mày, bàn tay che trước ngực, bước chân có chút hoảng loạn mà đi theo người hầu gái kia rời đi.

Chỉ là nàng chân trước mới vừa đi, điện thoại nàng bỏ quên ở trên bàn lập tức vang lên. Allen mặt mày tinh xảo có chút nghi hoặc kèm suy đoán, vẫn đi qua nghe điện thoại.

Giọng nói trong điện thoại tương đối trầm thấp nhưng lại hiện lên một loại dịu dàng tình cảm thấu tận xương tủy "An An, cậu đang làm gì vậy? Sao lại không trả lời tin nhắn của mình?"

Cho dù tiếng Trung của Allen rất cùi bắp, cũng nghe ra thân mật cùng ôn nhu trong đó. Mắt xanh thâm thúy nhanh chóng lóe lên một tia mờ ám.

"I'm sorry. Ann's clothes were wet and went to change." (Xin lỗi, quần áo của An bị ướt và đang đi thay)

"Anh là ai?" Cố Thanh Mộc xiết chặt ngón tay đang cầm điện thoại, thanh âm lạnh xuống mấy độ. Tại sao An An không nghe điện thoại, tại sao điện thoại lại ở trong tay một thằng ngoại quốc, quần áo còn bị ướt, đây là có chuyện gì?

"I'm Ann's fiance, so stop calling." ( Tôi là hôn phu của An, cho nên đừng gọi nữa) Allen nở một nụ cười tự tin, sau khi đầu kia điện thoại im lặng, liền nhanh chóng bấm cúp điện thoại, xóa bỏ nhật ký cuộc gọi, còn đem Cố Thanh Mộc đẩy vào danh sách đen.

Bị cúp điện thoại xong, Cố Thanh Mộc ánh mắt có chút lạnh lẽo, sau khi nhẫn nại tính tình gọi vài lần, vẫn luôn hiển thị đối phương đang bận. Được lắm, đây là bị thêm vào danh sách đen đúng không? Cô biết An An hình như không có thói quen cài đặt mật mã khóa màn hình, cho nên mình bị đối phương thêm vào danh sách đen là có thể giải thích.

Chỉ là thằng ngoại quốc kia rốt cuộc là gì của An An, fiance, vị hôn phu? An An có vị hôn phu từ khi nào, tại sao không nói cho mình biết? Còn nữa, di động của An An tại sao lại ở trên tay cái tên tự xưng là vị hôn phu này. An An đi đâu rồi?

______________________

Editor: Có ai biết beta hơm? Tà mà chờ edit xong mới beta lại thì lại lâu quá nên mong có bạn nào rảnh chung tay beta luôn từ giờ cho tiện. Có rảnh thì ib cho Tà nhé <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play