Diệp Vãn An mắt đẹp hàm chứa tinh quang bất đắc dĩ liếc nhìn cô. Cái người này rất biết cách chọc ghẹo nàng, xấu muốn chết. Nhưng vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với tin tốt từ miệng cô, nhàn nhạt nói "Vậy tin tốt thì sao?"

Cố Thanh Mộc nhàn nhã nhấp một ngụm đồ uống lạnh nàng mới vừa đưa qua, đặc biệt không nhanh không chậm "Mẹ mình vừa mới gửi sơ đồ chỗ ngồi cho mình. Bạn tốt cùng bàn với cậu chính là mình, vui không?"

Nói xong, còn vươn tay nhẹ nhàng nhéo chiếc cằm trong khoảng thời gian này đã dài thêm một chút thịt của cô gái. Nghỉ hè, Cố Thanh Mộc gầy đi không ít, Diệp Vãn An ngược lại béo lên một chút thịt, nhưng ở trong mắt Cố Thanh Mộc, vẫn là quá gầy.

Bàn tay nhỏ 'bép' một tiếng đánh rớt móng vuốt kia, khẽ nhíu mày ra vẻ ghét bỏ, mất tự nhiên nói "Không vui chút nào." Chỉ là độ cong khóe môi chậm rãi giương lên.

"Không vui, cậu còn cười?" Cố Thanh Mộc tiến lên mạnh mẽ ôm lấy nàng, trong ánh mắt là nhu tình và ấm áp không thể hòa tan, mặt mày lạnh lùng cũng ôn hòa biết bao nhiêu.

"Mình không có. Đừng. Nhột quá a. A Mộc." Diệp Vãn An thử tránh thoát cái ôm giam cầm trong ngực cô, cánh tay làm chuyện xấu kia không ngừng cù lét, ý cười trong mắt đều sắp tràn ra.

Cuối cùng cười đến xụi lơ ở trong lòng cô, mặc cho người kia tùy ý khinh bạc.

Mà thời gian ở chung như vậy, cũng trở thành một trong những kỉ niệm yêu đương ngọt ngào nhất chỉ thuộc về hai người.

Tháng chín khai giảng tổ chức đúng hạn. Thời tiết thu vàng, gió thu mát mẻ, bởi vì học sinh vừa mới tới trường, toàn bộ trường học náo nhiệt hơn một chút. Mà đối với người bước vào lớp mười một như bọn họ, cũng rút đi sự non nớt khi vừa mới vào trường.

Cô Triệu chủ nhiệm lớp các nàng là nghiêm sư có tiếng toàn trường, vừa lên bục liền cho bọn họ một tràng ra oai phủ đầu, nghiêm khắc đả k1ch tình trạng yêu sớm. Một khi xác minh, ghi tội xử phạt.

Cho nên cho dù hai người Cố-Diệp ngồi cùng bàn, ở trong trường hiển nhiên cũng phải thu liễm đi rất nhiều, người bên ngoài nhìn vào, hai người đơn giản chỉ là quan hệ tốt.

Thế nhưng điều làm Cố Thanh Mộc có chút bất ngờ chính là, ngoại trừ Giang Khuynh Ca ở lớp này, Lâm Phiêu cũng vậy. Nhưng Lâm Phiêu là người có thành tích đứng cuối cùng tiến vào lớp tinh anh này.

Bởi vì Giang Bối Bối tẩy não cho cô nàng, cho nên thành tích của Lâm Phiêu thẳng cánh bay lên, may mắn lọt vào lớp tinh anh, mà Giang Bối Bối lại bởi vì giỏi về nhiều mặt mà được phân vào một lớp thực nghiệm khác.

"A Mộc. Mình một chút cũng không muốn tới lớp tinh anh. Không muốn chút nào." Trong giờ thể dục hiếm có, Lâm Phiêu và Cố Thanh Mộc đang ngồi ở trên ghế dài nhìn những người đổ mồ hôi trên sân thể dục.

Cố Thanh Mộc nhìn thoáng qua cô nàng với vẻ bất đắc dĩ, lúc này trên gương mặt đáng yêu trẻ con của Lâm Phiêu tràn ngập vẻ không tình nguyện, cô đại khái biết chuyện của Lâm Phiêu và Giang Bối Bối. Đây đại khái là một câu chuyện tình yêu khác lớp.

"Cậu có thể có chút tiền đồ hay không? Giang Bối Bối người ta dành cho cậu kỳ vọng rất lớn, cậu đừng làm cho người ta thất vọng đó." Cố Thanh Mộc liếc mắt quét qua cô nàng một cái, không lời để nói.

Tâm tình của cô nàng, cô có thể hiểu được, nhưng cả ngày dáng vẻ như thể mất hồn, thật sự có vẻ rất sa sút và tiêu cực.

"Mình cảm giác mình không ở bên cạnh cậu ấy, mình đều không có d*c vọng học tập." Lâm Phiêu lại bắt đầu kể lể con đường khổ tình của mình, Cố Thanh Mộc thật không còn lời nào để nói. Cô chỉ có thể làm người nghe.

Ngay lúc Cố Thanh Mộc bị Lâm Phiêu dội liên tiếp từng chậu nước đắng, đôi mắt hơi ảm đạm sau khi nhìn thấy người nào đó lập tức sáng lên.

"Cùng nhau đánh cầu lông không?" Diệp Vãn An đội mũ lưỡi trai màu trắng đi tới. Trên người nàng là một chiếc áo phông ngắn tay màu đen rộng rãi kiểu graffiti, kết hợp cùng một chiếc quần lửng vải lanh, phong cách rất Cố Thanh Mộc.

"Được chứ." Cố Thanh Mộc cười nhận lấy vợt cầu lông nàng đưa qua, ánh mắt mang theo cưng chiều và ôn nhu không thể phát giác.

Vừa nói, hai người liền chuẩn bị sóng vai đi về phía sân thể dục. Trong hành động, động tác là quen thuộc ăn ý cùng thân mật.

"Chờ đã. Các cậu đây là tình huống gì vậy?" Lâm Phiêu ồn ào, đôi mắt bởi vì không thể tin nổi mà mở thật to.

"Cái gì mà tình với chả huống?" Cố Thanh Mộc xoay người, biết rõ còn cố hỏi, nói. Thật ra tuân theo thái độ khiêm tốn, cô cảm thấy tình yêu giữa cô và Diệp Vãn An càng ít người biết càng tốt, ngoại trừ sau trại hè lần đó cùng Giang-Đoạn, chắc là không có ai biết quan hệ thật sự giữa các cô.

"Không phải. Cậu và Diệp nữ thần sao lại như vậy?" Lâm Phiêu trợn to hai mắt, nói chuyện lắp ba lắp bắp. Đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm vào chiếc quần lửng màu vải lanh và áo đen ngắn tay gần như kiểu tình nhân trên người Diệp Vãn An.

Bộ quần áo trên người Diệp nữ thần chắc đều là của A Mộc, đây nếu không phải quan hệ đặc biệt thân mật hoặc là rất tốt, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện cho người khác mượn mặc.

Mấy ngày nay cô nàng đã cảm thấy giữa Cố Thanh Mộc và Diệp nữ thần có gì đó không đúng, tuy rằng bọn họ ở chung cũng không quá thân mật, nhưng cô nàng cảm giác được bong bóng màu hồng giữa hai người, rất giống cái loại cảm giác giữa cô nàng và Giang Bối Bối.

"Cái gì như vậy? Nếu không có việc gì, bọn mình đi trước đây." Cố Thanh Mộc nhìn bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của cô nàng, đôi mắt đen bóng xen lẫn một chút chột dạ, dự định cứ như vậy trực tiếp tời qua.

"Chờ đã. Khoan hãy đi đã. Có phải hai cậu làm lành rồi không?" Thấy Cố Thanh Mộc kéo Diệp Vãn An đi khỏi, để lại Lâm Phiêu đứng lẩm bẩm tại chỗ. Thiệt là, cũng không nói rõ ràng đã đi rồi, tức chết người ta.

Trên một chiếc ghế dài trên con đường rợp cây xanh phía tây trường Thực Nghiệm, nơi này cách xa sân thể dục, hiển nhiên quang cảnh hết sức tĩnh mịch.

Diệp Vãn An ngón tay mảnh khảnh cầm ly kem người nào đó vừa mới mua cho nàng. Sau khi dùng muỗng múc một muỗng, đưa tới bên môi Cố Thanh Mộc, ánh mắt ôn nhu vui tươi nói "Muốn ăn không?"

Cố Thanh Mộc nhanh chóng nhìn lướt qua chung quanh, sau khi xác nhận không có ai, một ngụm ngậm lấy cái muỗng, động tác nhanh chóng làm người khác phải thán phục.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Cố Thanh Mộc, nàng khẽ cười ra tiếng, mắt đẹp tựa như nghiền ngẫm lại tựa như nghiêm túc "Cậu đang làm kẻ trộm sao?"

Không muốn người khác biết quan hệ giữa các nàng đến như vậy sao? Tuy rằng cô Triệu bên kia quản nghiêm, nhưng để cho một số người quan hệ tương đối tốt biết, nàng cảm thấy không sao. Không hiểu tại sao A Mộc không hy vọng người khác biết quan hệ giữa các nàng.

"Cứ như vậy không tốt sao?" Cố Thanh Mộc mặt mày thâm trầm nắm bàn tay nhỏ của nàng, thanh âm mang theo một chút ưu tư. Thật ra cô chỉ là sợ sẽ mất đi nàng. Rốt cuộc phần tình cảm này đối với cô quá quan trọng, cô còn chưa chắc chắn bản thân có đủ ưu tú, có thể bảo vệ tình yêu của hai người hay không.

"Nhưng mình muốn cho bọn họ biết, A Mộc là bạn gái của mình a. Bằng không sẽ luôn có ruồi nhặng như vậy." Sau khi khai giảng phân lớp, mụ La Y Y kia luôn lấy chiêu bài xin chỉ dạy ngụy trang tới quấn lấy A Mộc, bạn gái chính quy như nàng còn đang ngồi ở bên cạnh cơ mà. Thanh âm cô gái mềm mại nhẹ nhàng, mơ hồ lộ ra mấy phần ủy khuất.

"Chẳng phải mình không để ý tới cậu ta sao? Nếu như cậu muốn. Mình lúc nào cũng có thể công khai. Diệp Vãn An tiểu thư là bạn gái tôi rồi! Các người không được có ý với cô ấy." Thấy cảm xúc An An có chút ủ rũ, cô nhẹ giọng dỗ dành nàng. Chỉ là phần nghiêm túc đó lại không thể xem nhẹ.

"Phốc. Ha ha ha." Diệp Vãn An bị giọng điệu cố ý pha trò của cô chọc cho vui vẻ. Mắt đẹp cong cong, ngón tay mảnh khảnh vuốt trán chính mình, nỗ lực kiểm soát hình tượng của bản thân.

Trái lại, mặt Cố Thanh Mộc có chút ửng đỏ, thấy xung quanh căn bản không có ai tới, lập tức ôm lấy cơ thể nàng, ra vẻ cường thế nói "Không cho cười. Hửm?"

Chỉ là nàng vui vẻ cũng cảm nhiễm cô. Tâm tình cũng dần dần bay lên.

Lớp 11/14, bởi lẽ đang trong giờ học, nhưng bầu không khí học tập trong lớp vẫn là vô cùng nùng liệt.

"Lớp phó đại nhân. Đề này phải làm như thế nào vậy?" Một nữ sinh ngoại hình xinh đẹp cầm vở bài tập đứng ở một bên, đôi mắt quyến rũ kia đang nhìn chằm chằm gò má cô, váy dài màu trắng bó sát người để lộ cánh tay thỉnh thoảng cọ xát lên ống tay áo của Cố Thanh Mộc.

Trước lúc phân lớp cô ta đã chú ý tới Cố Thanh Mộc. Tướng mạo đẹp, khí chất tốt, học tập còn giống như máy tính, còn từng dành được huy chương vàng kỳ thi lớn, đặc biệt là cái loại khí chất lạnh lẽo trên người cô, lại càng khiến cô ta chết mê chết mệt, nghe nói còn là độc thân, cực phẩm như vậy dù là nữ sinh thì thế nào, điều này không ngăn cản được bước chân của La Y Y cô. Cơ hội tốt như thế, tất nhiên phải nắm lấy.

Cố Thanh Mộc không dấu vết mà lùi sang bên cạnh, mặt mày lãnh đạm nói cách giải đề cho cô ta. Không phải cô không từ chối, hôm nay cô cũng đã từ chối N lần rồi, mụ La Y Y này còn chưa từ bỏ ý định.

Ai bảo cô Triệu để cho cô làm lớp phó, còn nhấn mạnh phương diện toán học có gì không hiểu nhất định phải tới hỏi cô. Dẫn tới, vừa tan học liền nhiều người trộm qua đây, La Y Y này hẳn là một trong những người cần mẫn nhất. Cô ta lại không phải ngu ngốc, ý tứ ngoài mặt rõ ràng như vậy cũng vẫn không hiểu, nhưng mà cô là người đã có gia thất a.

Bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến ánh mắt dò xét, làm mồ hôi lạnh trên trán Cố Thanh Mộc đều rơi xuống. Còn phải cố giả bộ trấn định mà giảng đề. Cô thật là quá khó khăn.

Ngay lúc La Y Y sắp dính lên tới, một giọng thanh đạm từ bên cạnh vang lên.

"Làm phiền lớp phó trước nộp bài tập tiếng Anh một chút." Diệp Vãn An níu lấy tay áo ngắn của cô, kéo về phía chính mình, thanh âm bình tĩnh lại hàm chứa tức giận mơ hồ. Cặp mắt sáng đẹp kia đang gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt cô, ý tứ bên trong không cần nói cũng biết. Mau bảo cô ta cút đi cho mình.

Cố Thanh Mộc ngơ ngẩn, vội vàng móc bài tập tiếng Anh phải nộp đưa cho nàng. Bởi vì bị cắt ngang giữa chừng, La Y Y có chút khó chịu nhìn Diệp Vãn An, thanh âm trào phúng nói "Hung dữ như vậy làm gì, bài tập chẳng phải buổi chiều mới nộp sao?"

"Tôi tình nguyện đưa cho cậu ấy, nếu đã hiểu thì mau đi đi, sắp vào học rồi." Cố Thanh Mộc quét mắt La Y Y một cái, cặp mắt đen trầm tĩnh hiếm khi mang một tầng tức giận, thanh âm lại càng lạnh đến đông cứng.

"Cậu..." La Y Y không ngờ chính mình nói giúp cô, cho rằng có thể dành một chút thiện cảm, kết quả cô còn oán giận mình, nhất thời bị chọc cho bực mình, bất mãn mà dậm chân, sắc mặt âm trầm kéo theo vở bài tập liền rời đi.

"Vui vẻ rồi?" Cố Thanh Mộc lặng lẽ ở phía dưới nắm lấy tay nhỏ của nàng, ngoài mặt nghiêm trang mà xem đề, thật ra đôi con ngươi mang theo ý cười nồng đậm kia đang trộm nhìn gương mặt xinh đẹp thanh tú của cô gái.

"Hừ." Cô gái hừ nhẹ ra vẻ khinh thường, chỉ là khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong, cho thấy nàng lúc này tâm tình không tệ.

Mà La Y Y đang ở hàng sau quan sát Cố Thanh Mộc, hiển nhiên nhìn thấy màn tương tác giữa hai người, Diệp Vãn An này và Cố Thanh Mộc rốt cuộc là quan hệ gì?

Cô ta cũng từng nghe nói qua một ít chuyện của Diệp Vãn An, nhưng nghe đồn cậu ta có bạn trai, trước kia còn tới trường Thực Nghiệm gây ầm ĩ, cho nên chắc hẳn hai người không phải tầng quan hệ mà mình đang nghĩ.

Chỉ là vừa nhớ tới Cố Thanh Mộc bảo vệ Diệp Vãn An như vậy, cô ta liền tức giận gần chết. Chẳng phải là trông xinh đẹp chút thôi sao, có gì đáng ghê gớm chứ. Tự mình trang điểm chút cũng không thua kém cô ta, thật là, La Y Y ngầm nghĩ thầm.

___________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play