Tới gần nghỉ hè, thời tiết buổi trưa cũng đặc biệt nóng bức. Bốn người không ai nói gì mà đi ở trên đường tới nhà ăn. Diệp Vãn An và Giang Khuynh Ca ở giữa, Cố Thanh Mộc và Đoạn Mộ Thừa thì ở hai bên. Chẳng qua không khí trầm mặc, hơi có vẻ lúng túng.

Đến nhà ăn, bốn người tìm một chỗ yên tĩnh chuẩn bị dùng cơm. Diệp Vãn An nhìn thoáng qua hai người Giang Đoạn, tuy nói là ngồi cùng nhau nhưng cả hai không nói lời nào. Mắt đẹp khẽ chớp một cái, sau đó bàn tay níu lấy tay áo Cố Thanh Mộc, khẽ nói "A Mộc. Cậu cùng mình đi gọi cơm đi."

"Được." Cố Thanh Mộc hiểu ý của Diệp Vãn An. Đem không gian để lại cho hai cái người không được tự nhiên kia. Ngay sau đó đứng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấm áp trong ống tay áo rộng rãi mà không thể phát hiện.

"Giang học bá, bạn học Đoạn. Bọn mình đi gọi cơm đây. Các cậu ngồi chờ một lát." Cố Thanh Mộc khóe môi giương lên một nụ cười ôn hòa, nhìn hai người Giang Đoạn với vẻ ra hiệu, nói. Liền dẫn Diệp Vãn An đi tới trước cửa sổ chọn món.

Chỉ là hai người Cố Diệp đi khỏi, hai người kia ngồi cùng một phía vẫn tự làm việc của mình. Giang Khuynh Ca giở sách kinh tế tài chính, còn Đoạn Mộ Thừa thì ngắm nghía khuy áo. Bầu không khí trên bàn ăn vẫn rất lúng túng như trước.

Chẳng qua đôi mắt nhạt màu của Đoạn Mộ Thừa sẽ thỉnh thoáng liếc mắt nhìn Giang Khuynh Ca. Quả thật cô rất muốn nói chuyện với chị ấy. Vừa rồi, thời điểm cô đi tìm chị ấy, tuy rằng Diệp Vãn An nhường cho cô vị trí bên cạnh chị ấy, nhưng mà chị ấy một mực không nhìn cô. Hiện tại cũng vậy.

Ngay từ lúc trên đường trước khi gặp phải Hứa Phong, cô đã hối hận. Tối hôm qua cô không nên vô cớ náo loạn nổi giận, còn là đối với tỷ tỷ mà mình thích bao lâu nay, dù sao chị ấy cũng không biết sự thật. Là cô sai, cho nên chị ấy không thèm nhìn cô, coi cô là không khí. Cô thật sự biết lỗi rồi. Nhưng mà.

"Cậu nói xem, tại sao Giang Khuynh Ca không để ý tới Tiểu Đoạn nhỉ? Mình đều thấy Tiểu Đoạn liếc cậu ấy rất nhiều lần." Diệp Vãn An xoay người đang nói chuyện cùng Cố Thanh Mộc ở sau lưng, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát đến động thái bàn bên kia.

"Cậu làm sao còn sốt ruột chuyện của hai người họ hơn cả Đoạn Mộ Thừa?" Cố Thanh Mộc ăn dấm, dùng tay ngăn trở tầm mắt nàng, giọng điệu rất chua. Đây là lần thứ mấy nhắc tới cái tên Đoạn Mộ Thừa kia rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Diệp Vãn An nở một nụ cười bất đắc dĩ, đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy ý cười, ngón tay thon dài nắm lấy tay người kia, hờn dỗi nói "A Mộc."

"Chỉ có thể nghĩ tới mình. Nghe thấy chưa?" Thừa dịp phía sau không có ai, bạn học xung quanh đều đang chuyên tâm gọi cơm, Cố Thanh Mộc ôm eo nhỏ của nàng kéo vào trong lòng mình, thấp giọng nói ở bên vành tai lóng lánh của nàng.

"A Mộc. Không thể được." Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Vãn An nắm lấy góc áo Cố Thanh Mộc, nhẹ nhàng đẩy cái người bá đạo kia ra, khuôn mặt trắng nõn ửng lên một màu đỏ khả nghi. Đôi mắt xinh đẹp mơ hồ có xấu hổ.

Chung quanh còn có nhiều bạn học như vậy, A Mộc làm sao có thể như thế.

Lấy điệu bộ không cho cự tuyệt đặt xuống một nụ hôn lên mái tóc thơm dịu của nàng, Cố Thanh Mộc mới chậm rãi buông nàng ra, sự bá đạo và nóng bỏng trong đôi mắt tựa như hắc diệu thạch kia làm khuôn mặt nàng lại lần nữa nóng lên.

"Được rồi, được rồi. Không đề cập tới cậu ấy. Đừng như vậy nữa." Diệp Vãn An bất đắc dĩ mà nhấp nhấp môi mỏng hồng nhạt, đôi mắt màu pha lê như thể bao phủ một tầng sương mù, nỗ lực để gương mặt ửng đỏ khôi phục bình thường, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tay người phía sau, vừa bất đắc dĩ cũng vừa ngọt ngào.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

"Hừ hừ." Cố Thanh Mộc móc lấy tay nàng. Tuy rằng rầm rì, nhưng ý cười trong ánh mắt không hề giảm.

Hai người gọi cơm xong, liền đi thẳng về tới bàn bốn người. Chỉ còn chờ dì nhà ăn kêu đến là được. Chỉ là không khí trên bàn vẫn như cũ, rất lúng túng.

Cố Thanh Mộc ngồi trên ghế, trong lúc lơ đãng phát hiện một cửa hàng kem ở một góc.

"Bên kia có bán kem. Mình đi mua cho cậu một cái kem sundae nha. Không phải cậu nhắc rất lâu sao." Cố Thanh Mộc thoáng nhìn Diệp Vãn An bằng ánh mắt cưng chiều, mấy ngày nay nàng vẫn luôn nhắc đến muốn ăn kem sundae, chỉ có điều vẫn luôn không tìm thấy tiệm.

"Được. A Mộc biết mình muốn vị gì, còn có thêm cái mứt trái cây đi." Đôi mắt đẹp của nàng lập tức liền sáng lên. Chẳng qua giọng điệu có hơi mang theo một loại ý vị làm nũng.

"Biết. Đúng rồi. Giang học bá và bạn học Đoạn muốn không?" Cố Thanh Mộc buồn cười móc lấy tay Diệp Vãn An ở dưới bàn, tay hai người đang biểu diễn mười tám thế võ nghệ, ánh mắt dò hỏi nhìn hai người đối diện.

Giang Khuynh Ca tươi cười ôn hòa gập sách lại, nhẹ giọng nói "Làm phiền bạn học A Mộc lấy cho mình một phần kem sundae vị xoài."

Thấy tỷ tỷ rốt cuộc mở miệng nói chuyện, Đoạn Mộ Thừa ánh mắt tối sầm lại, thanh âm bình tĩnh nói "Tôi đi cùng cô đi." Tiếp đó, động tác đứng dậy như nước chảy mây trôi.

Nếu cô đã nói vậy, Cố Thanh Mộc cũng không có ý kiến gì, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của người bên cạnh, liền đứng dậy lần nữa cùng Đoạn Mộ Thừa đi tới góc chỗ tiệm kem.

"Xin chào. Tôi muốn một phần kem sundae dâu tây thêm mứt dâu tây cùng một phần kem sundae vị xoài còn có một phần sundae sữa bò. Đóng gói mang đi" Cố Thanh Mộc báo với người phục vụ món thứ mình cần mua.

Đoạn Mộ Thừa ở một bên lại nhìn thoáng qua Cố Thanh Mộc bằng ánh mắt phức tạp, ngay sau đó hỏi người phục vụ kia, thanh âm bình đạm nói "Không cần phần kem sundae vị xoài kia. Xin hỏi ở đây có bán trà sữa nóng không?"

"Chào cô, ở đây có bán trà sữa, xin hỏi cô cần gì?"

"Không cần phần kem sundae vị xoài vừa rồi, muốn một phần trà sữa táo đỏ nóng. Thêm hạt ý dĩ và trân châu." Đoạn Mộ Thừa thuần thục báo tên món.

Cô nhìn Cố Thanh Mộc đang có chút không hiểu, ánh mắt thâm trầm nói "Mấy ngày này chị ấy không tiện."

Mấy ngày này là kỳ s1nh lý của chị ấy, buổi sáng sắc mặt chị ấy đã trắng bệch tái nhợt. Làm sao có thể chạm vào mấy thứ đồ lạnh, còn không phải bởi vì tên Cố Thanh Mộc này. Thật là bực người.

Thấy ánh mắt Đoạn Mộ Thừa nhìn mình có chút oán hận, Cố Thanh Mộc ngạc nhiên, mình lại trêu chọc cô ấy rồi?

Người phục vụ đóng gói tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã gói xong ba cái túi.

"Làm phiền cô lát nữa đưa cho chị ấy." Đoạn Mộ Thừa đem túi được đóng gói kỹ trên tay mình đưa cho Cố Thanh Mộc, hiếm khi mang theo câu từ thương lượng. Chính mình đưa, chị ấy chắc chắn sẽ không cần.

"Ừ." Cố Thanh Mộc nhận lấy, ngược lại không nói gì.

Cầm được kem sundae mà mình nhớ nhung mong ước, Diệp Vãn An thật sự rất vui vẻ. Tuy nghĩ đến đã lâu là thật, nhưng mà ý nghĩa quan trọng chính là, đây là A Mộc mua cho nàng. Ngọt tới tận tâm khảm.

Cố Thanh Mộc bất đắc dĩ cầm khăn giấy trắng tinh giúp nàng lau vết mứt đỏ trên khóe môi.

Nhìn vẻ mặt phơi phới của nàng, một người lớn như vậy còn giống như đứa trẻ con. Chỉ một ly kem nho nhỏ liền mua chuộc được nàng. Chỉ là trong lòng lại vô hình mềm nhũn.

Giang Khuynh Ca mở túi đóng gói ra mới phát hiện là một ly trà sữa nóng. Thông minh như cô ấy, dĩ nhiên biết chuyện gì xảy ra. Nhưng mà vẫn cắn ống hút nhấp một ngụm. Đây là A Mộc mua, không phải bởi vì Đoạn Mộ Thừa.

Thế nhưng Đoạn Mộ Thừa ở bên cạnh lại không nghĩ như vậy. Trong lòng cô biết rất rõ, chị ấy nhất định biết là mình, nhưng mà chị ấy vẫn uống. Vui vẻ biết bao. Vẻ mặt lạnh lùng cũng nhu hòa hơn nhiều.

Sau khi cơm nước xong, bốn người liền cùng nhau trở về ký túc xá. Bởi vì ngày mai sẽ phải kết thúc trại hè quay lại trường học, cho nên buổi chiều nhà trường sắp xếp cho bọn họ tự do hoạt động.

Bức mành được kéo lại che khuất ánh mặt trời trong phòng, Cố Thanh Mộc ngồi ở trên giường đọc sách, trong lòng ngực là Diệp Vãn An đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

"A Mộc. Đợi lát nữa chúng ta nghỉ ngơi xong, buổi tối đi chợ đêm gần đại học Q xem thử đi." Ngón tay mảnh khảnh của nàng giữ lấy áo ngủ Cố Thanh Mộc, thanh âm thực mỏng manh giống như đã ngủ vậy. Nhưng vẫn là nhắc mãi chuyện này.

Cố Thanh Mộc rất bất đắc dĩ mà vuốt v e trán nàng, từ lúc vừa mới trở về, nàng đã luôn lẩm bẩm muốn đi xem chợ đêm. Này đều bao nhiêu lần rồi.

"Được. Mình biết rồi. Cậu mau ngủ đi." Cố Thanh Mộc buông quyển sách trên tay, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng, cưng chiều nói.

"A Mộc cũng ngủ sao? Muốn A Mộc ôm." Diệp Vãn An nhẹ nhàng đạp chăn một cái như thể trút giận vậy, thanh âm lại vừa nũng vừa hung.

Được rồi, sợ nàng rồi. Cố Thanh Mộc bỏ quyển sách trên tay xuống, đem nàng kéo vào trong ngực. Tinh tế hôn mái tóc, đôi mắt nàng. Thanh âm khàn khàn nói "An An mau ngủ."

"Không muốn, A Mộc gọi mình là gì?" Giọng của nàng ong ong, mang theo một loại ngọt nhu chỉ có ở thiếu nữ, có chút bất mãn nói.

Gương mặt trắng nõn của Cố Thanh Mộc ửng đỏ, trong mắt đen đủ loại rối rắm, nhưng vẫn khuất phục dưới ánh mắt ngạo kiều của người con gái ở trong ngực, giọng thấp tới cực hạn "Bảo bảo mau ngủ đi." Cô thật quá không dễ dàng rồi.

Sau mấy ngày hai người xác lập quan hệ, Cố Thanh Mộc mới đổi giọng gọi nàng An An. Cho đến có một lần, trong lúc hai người ý loạn tình m3, cô gọi một tiếng 'bảo bảo', liền bị Diệp Vãn An nhớ kỹ, kiên trì muốn ở thời điểm chỉ có hai người gọi 'bảo bảo'. Có lẽ đây là một loại tình thú giữa hai người các nàng đi.

6 giờ chiều, Cố Thanh Mộc thay một chiếc áo phông chữ T màu trắng rộng rãi cùng một chiếc quần đùi đen ống rộng cùng kiểu dáng, phối cùng nhau anh khí mười phần, gương mặt thư hùng mạc biện*, cực kỳ thoải mái thanh tân anh tuấn.

(*) thư hùng mạc biện: nôm na là vẻ đẹp không phân biệt nam nữ

Mà Diệp Vãn An dĩ nhiên cũng là áo phông chữ T màu trắng rộng rãi, còn th@n dưới là một chiếc váy dài màu đen ngang gối. Thật ra thì nàng định mặc quần ngắn màu đen. Nhưng mà bị Cố Thanh Mộc nghiêm khắc bác bỏ. Cái tên kia nhất định chính là một hũ giấm, đương nhiên nàng cũng tôn trọng ý kiến của cô. Không muốn cô ăn phải giấm.

Hai người nắm tay nhau đi dạo trên vỉa hè bên ngoài khuôn viên Đại học Q, hết sức ăn ý xứng đôi. Bởi vì mấy năm gần đây hôn nhân đồng tính được hợp pháp, vườn trường đại học cũng có không ít cặp đôi đồng tính, cho nên trái lại cũng không bất ngờ.

Chợ đêm mà hai người đến là chợ đêm ở khu thương mại gần đại học Q, rất nổi danh trong thành phố. Khác với phố mỹ thực ở đại học Q, nơi này ngoại trừ ăn vặt còn có một ít thương phẩm khác. Hơn nữa là buổi tối, hiển nhiên cũng đặc biệt náo nhiệt hơn so với ban ngày.

"A Mộc. Mình muốn ăn đậu hủ thối bên đó." Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Vãn An chỉ vào một quán nhỏ bên cạnh, đôi mắt nhạt màu ở dưới ánh đèn đêm hiện lên một tầng năm tháng rực rỡ.

"A Mộc. Còn có cá nướng bên đó."

"A Mộc. Còn có thịt xiên bên đó."

"A Mộc........."

Cố Thanh Mộc nhìn túi nhựa đã đầy ắp trên tay, trong ánh mắt vừa bất đắc dĩ cũng vừa cưng chiều. Trước kia sao cô lại không phát hiện cô nàng này bản chất ham ăn nhỉ? Cô rất khó tưởng tượng một cô gái đàn dương cầm quý phái, khí chất cao nhã lại thích quán ven đường như vậy. Xem ra vẫn là bản thân chưa đủ hiểu rõ nàng.

"Ăn chậm chút. Không ai giành với cậu." Cố Thanh Mộc dành ra một bàn tay, lấy khăn giấy giúp nàng lau khóe môi dính chút sốt. Động tác quá đỗi dịu dàng.

"A Mộc. Mình rất vui." Ánh mắt Diệp Vãn An tràn đầy ánh sao sáng ngời, tựa như hồi ức.

Kiếp trước, khi nàng một mình ở đại học Q, cũng từng cùng bạn học tới chợ đêm. Tuy rằng có người đi cùng, nhưng mà nàng muốn nhất vẫn là đi cùng A Mộc, bất kể làm gì, nàng hy vọng người ở bên cạnh mình vĩnh viễn là A Mộc. Chỉ là vào lúc đó, đây đều là hy vọng xa vời.

Nhưng mà hiện tại, hai người chính thức kết giao, cũng sẽ không có lý do tách ra nữa. Trở thành ràng buộc sâu nhất của nhau. Nàng muốn cùng A Mộc đi qua những nơi mà chính mình đã từng đi qua. Tuy rằng A Mộc còn chưa biết nàng trọng sinh, nhưng mà điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi. Cô yêu nàng là đủ rồi.

_____________________________

Editor có lời muốn nói: nhắc 'bảo bảo' là lại nhớ Tần Ý Nùng =]]]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play