Lẽ đương nhiên, một người tốt bụng như cô đời nào lại vạch trần anh cơ chứ.

Chưa đi được bao lâu, mọi người đã nhanh chóng đến phòng trà.

Nơi đây rất rộng rãi, vì để tạo nên không khí yên bình cho phòng trà mà bên trong được trồng không ít những cây xanh nho nhỏ, trên tường thì treo tranh thư pháp. Việc lựa chọn bàn nước cũng rất được chú ý, ngoại trừ một chiếc bàn gỗ dài có thể ngồi được sáu người xung quanh thì trong phòng còn được đặt cả một chiếc sofa hai chỗ, vừa giữ gìn truyền thống cũ lại vừa kết hợp cả sở thích của người trẻ tuổi.

Ở trong phòng trà có cả phòng riêng nhỏ, tách biệt hẳn với khu bên ngoài. Lục Tẫn dẫn bọn họ vào trong một căn phòng, ngồi xuống chiếc ghế dài. Chú Hỷ không ngồi mà chỉ đến đứng bên cạnh anh, hết lòng mà làm tròn vai của một người hộ pháp tốt.

Diệp U kéo chiếc ghế bên cạnh Lục Tẫn ra, thản nhiên ngồi xuống. Tiêu Tư Thành ngồi xuống bên cạnh, còn Trình Cảnh thì ngồi đối diện.

Mọi người ổn định xong thì có một người phục vụ mang danh sách trà vào, mời họ chọn: “Mọi người muốn uống gì?”

Diệp U cầm danh sách xem qua, trên đó ghi rất nhiều loại trà, tên đọc qua cũng xuôi tai, mỗi bình trà còn được kèm theo một đĩa hoa quả khô: “Ai gọi của người nấy sao?”

“Đúng vậy thưa cô, trong sơn trang sử dụng ấm trà nhỏ, một người một ấm.”

“A, thế cũng được, làm vậy thì ai cũng có thể chọn loại trà mình thích để uống.” Diệp U đắn đo một lúc, cuối cùng chọn một ấm bạc vỡ.

(1) Trà bạc vỡ: là một loại trà Pu’er, được gọi như vậy là vì hình dáng bên ngoài trông như những miếng bạc được cắt nhỏ, rải rác.

“Em cũng theo người đẹp đây vậy.” Người vốn ban đầu không có ý định dùng trà – Tiêu Tư Thành, hiện tại lại có chút hứng thú.

Sau khi Trình Cành chọn một ấm Chính sơn tiểu chùng (2), người phục vụ liền ra ngoài giúp họ pha trà. Diệp U thấy Lục Tẫn không chọn, hỏi: “Anh không uống hả?”

(2) Chính sơn tiểu chùng: hay còn được gọi với tên tiếng anh là Lapsang Souchong, là loại trà đặc sản của tỉnh Phúc Kiến.

Lục Tẫn đáp: “Trong viện của tôi có một phòng trà chuyên dụng, thường thường chỉ uống trà ở đấy thôi.”

“Vậy à…” Anh còn khuôn phép hơn cả cô nữa.

Cô ho nhẹ một tiếng, nhìn Trình Cảnh ở đối diện, cong môi nói: “Thầy Trình Cảnh à, chắc vì đã lâu rồi nên anh không nhớ rõ nhỉ, để tôi giúp anh nhớ lại nội dung hợp đồng của chúng ta nhé. Công ty chúng tôi yêu cầu anh làm tất cả là mười hai bản nhạc nền, tính đến thời điểm hiện tại, anh mới chỉ giao được 7 bài, mà cuối tháng này đã là hạn chót trong hợp đồng rồi.”

Trình Cảnh tặc lưỡi, nhìn Diệp U nói: “Còn chưa đến hạn chót mà phải không? Cô còn trẻ, vội vàng thế làm gì chứ.’’

“Ha ha.” Diệp U cười mỉa: “Nếu không phải vì anh đột nhiên mất tăm mất tích thì chúng tôi cũng chẳng phải cuống lên như thế. Mà nói đi cũng phải nói lại, anh cũng biết chọn chỗ trốn đấy.”

“Tôi nói này Diệp tổng, đây không phải là đi trốn.” Trình Cảnh đầy cương trực nói: “Tôi đến đây là để bế quan sáng tác đấy.”

“Vậy hả…” Diệp U chậm rãi gật đầu: “Vậy xin hỏi, thành quả bế quan sáng tác của anh đâu?”

“Sáng tác mà, sao có thể nhanh thế được.”

“Ha ha.” Diệp U giữ nguyên nụ cười trên mặt: “Không sao không sao, từ giờ đến hạn chót còn nửa tháng, tôi đảm bảo với anh, mỗi ngày tôi sẽ đến hỏi thăm tiến độ của anh đủ ba lần nhé.”

Trình Cảnh: “…”

Nhân viên phục vụ vừa nãy bưng trà của bọn họ lên, đi kèm với đó là đĩa hoa quả khô nhỏ và đồ ăn nhẹ. Hai thứ được bưng lên trang trí đẹp mắt, phần lấy cũng vừa phải, cũng coi như là vừa khít với ấm trà nhỏ.

Chú Hỷ thấy bọn họ bàn xong rồi thì muốn rời đi trước với Lục Tẫn, cùng lúc đó, âm thanh tiếng gà gáy bất ngờ phát ra từ điện thoại của Diệp U.

Đến chính cô cũng hoảng, suýt chút nữa thì sặc nước trà. Cô bỏ chén xuống, ho khan hai tiếng rồi vội vàng chạy như bay sang tắt chuông điện thoại: “Ây da, không có việc gì, chỉ là tiếng chuông báo thức của tôi thôi.”

Chú Hỷ đứng cạnh đó không nói gì, trông có vẻ là vẫn chưa hoàn hồn lại từ tiếng gà gáy. Tiêu Tư Thành cười xấu hổ che mặt, ngượng ngùng chuyển đề tài: “Chị, chị đặt báo thức giờ này làm gì cơ chứ?”

“Rút thẻ nha.” Diệp U dứt lời liền nhấp vào trò mình đang chơi: “Hôm nay có sự kiện rút thẻ, tối qua chị đã tính rồi, giờ này là giờ lành.”

Tiêu Tư Thành bĩu môi: “Xuân không thể cứu sai, krypton không thể đổi đời. (3)”

(3) Là một câu thành ngữ, có nghĩa là mê tín không thể cứu vận xui, còn vàng krypton không thể thay đổi cuộc sống. Từ này thường được sử dụng trong mobile game hoặc online game. Cả câu mang hàm ý mỉa mai, bóng gió rằng người này “đen đủi” 

“Chưa chắc đã là như vậy đâu.” Diệp U nghĩ gì đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn Lục Tẫn: “Anh Lục, nếu là anh thì độ may mắn có được buff không nhỉ? Hay anh rút giúp tôi được không?”

Phải công nhận rằng, đôi mắt và lông mày của Diệp U rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt kia, linh động sáng ngời, lúc nhìn người khác dường như vừa đong đưa lại vừa dịu dàng.

Đối mặt với đôi mắt ấy, hầu kết của Lục Tẫn khẽ di chuyển, bàn tay vốn đặt trên đầu gối dường như cũng siết chặt hơn một chút.

Diệp U không thấy anh nói gì thì kéo dịch ghế dựa của mình về phía anh, ngẩng đầu mong ngóng nhìn Lục Tẫn: “Anh giúp tôi rút một lần thôi mà.”

“…” Lông mày Lục Tẫn hơi giật giật, đưa mắt nhìn chiếc điện thoại cô vừa đẩy sang: “Rút như nào?”

Diệp U chỉ cho anh: “Anh bấm vào đây, tiếp đó chỉ cần chọn bừa một tấm để rút là được.”

“Được.”

Lục Tẫn cũng không từ chối, vừa định đưa tay ấn cái nút cô nói thì cổ tay đã bị Diệp U nắm lấy: “Anh đợi một chút, năm giây nữa là đến giờ lành rồi!”

Đồng tử của anh hơi dãn ra, bàn tay cứng đờ trong không gian. Diệp U thấy anh sửng sốt thì mới hoàn hồn lại.

Đệt, cô nhỡ nắm cổ tay Lục Tẫn rồi!

Cũng chẳng biết là vì sự việc diễn ra quá đột ngột, hoặc cũng có thể là vì tốc độ tay đã qua rèn luyện của cô mà đến cả chú Hỷ cũng chẳng kịp phản ứng. Hiện tại, chú ấy nhìn chằm chằm bàn tay vừa nắm lấy đôi tay Lục Tẫn của Diệp U, ánh mắt chảy rực, dường như muốn dùng ánh mắt mà đốt hai cái lỗ trên tay cô.

Diệp U bắt gặp ánh mắt ấy thì ra vẻ bình tĩnh buông tay ra, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Được rồi, anh rút đi.”

Lục Tẫn gật đầu đáp ứng, ngón trỏ thon dài chạm nhẹ lên màn hình, vẽ lên đó một bông hoa nhỏ.

Hiệu ứng đặc biệt của game hiện ra, Lục Tẫn rút liên tục 10 lần, anh rút được cho Diệp U hai thẻ SSR phiên bản giới hạn.

“Trời ạ, hai thẻ phiên bản giới hạn!” Diệp U mừng rỡ nhìn anh: “Giờ tôi tin rồi, anh thực sự là quá linh nghiệm mà!”

Lục Tẫn nhìn người đàn ông xuất hiện trên màn hình, dường như có chút khó chịu mím môi: “Rút ra được thì sao?”

Diệp U nói: “Rút ra là có thể yêu đương với bọn họ đó.”

“…” Phải một lúc sau, Lục Tẫn mới lên tiếng đáp ừ.

Người phục vụ gõ cửa, đi từ ngoài vào: “Anh Lục, ông Trịnh vừa đến, muốn thảo luận với anh về chuyện buổi tụ họp của hiệp hội thư pháp buổi trưa cuối tuần này.”

Lục Tẫn gật đầu, đứng lên: “Mọi người, tôi có việc, đi trước nhé.”

Lục Tẫn nhìn anh và chú Hỷ ra khỏi phòng, rồi cúi xuống nghiên cứu tấm thẻ giới hạn anh vừa mới rút được. Tiêu Tư Thành ngồi cạnh cô, vẻ tò mò nhìn cô: “Chị, chị thích anh Lục à?”

“Khụ khụ khụ.” Diệp U sặc nước bọt, giả vờ bình tĩnh nâng mắt nhìn Tiêu Tư Thành: “Em đừng có nói vớ vẩn, nhỡ mà chú Hỷ nghe được là lột da chị đấy.”

Tiêu Tư Thành chẳng hề bị cô lừa, ngược lại, cậu càng nghĩ càng thấy mình nói có lý: “Hơn nữa, không phải lúc chơi game chị thích kiểu đàn ông 2D này nhất sao, anh ấy quả là “món” của chị mà.”

“Món với chả ăn, em ăn sáng còn chưa no chắc?” Diệp U cầm di động, đứng lên đi ra ngoài.

Phía sau, Tiêu Tư Thành gọi hỏi: “Chị không uống trà à?”

“Không, sắp đến giờ họp rồi.”

Tiêu Tư Thành: “…”

Hóa ra chị cậu thực sự làm lên đây làm online hả?

Phía bên kia, trên đường đi đến phòng tiệc của sơn trang, lông mày chú Hỷ chưa từng dãn ra một lần, trông cực kì sầu não.

Vừa bước vào sảnh tiệc, cuối cùng Lục Tẫn cũng lên tiếng hỏi: “Chú Hỷ, chú sao vậy?”

Chú Hỷ nói: “Chú thì không sao, chú thấy người có vấn đề là cháu mới đúng.”

Lục Tẫn không hiểu: “Cháu thì sao ạ?”

Chú ấy quan sát anh: “Có phải cháu quen cô Diệp từ trước đấy rồi không?”

Lục Tẫn cân nhắc hai giây, cuối cùng vẫn chọn không nói thật: “Sao chú lại nghĩ vậy? Cháu quanh năm suốt tháng hầu như không bao giờ ra khỏi sơn trang, cháu mà quen biết ai thì chú cũng sẽ biết chứ.”

Vì chú Hỷ cũng nghĩ như vậy nên mới cảm thấy chuyện vừa nãy kỳ lạ: “Vậy thì cháu giúp con bé làm gì? Trước giờ cháu có bao giờ để ý đến mấy chuyện vớ vẩn thế này đâu?’’

“Chú hiểu lầm rồi.” Lục Tẫn phủi sạch sẽ quan hệ của hai người: “Không phải là cháu giúp đỡ cô ấy, cháu chỉ không muốn bọn họ gây sự trong sơn trang thôi.”

Là vậy à?

Lông mày chú Hỷ nhướng lên, lại nói: “Nhưng vừa nãy cô ấy nắm tay, cháu không tránh.”

“Chuyện xảy ra quá đột ngột, cháu không kịp tránh.”

Chú Hỷ nhìn anh chòng chọc, muốn tìm ra manh mối từ trên mặt anh: “Cháu nói như vậy có hơi khó tin không? Chú nhớ trước kia có vị khách muốn đụng vào ngực cháu, cháu tránh rất nhanh cơ mà?”

“…” Môi Lục Tẫn mím chặt, chống cự đến cùng: “Chú Hỷ, vừa nãy chú cũng đâu có phản ứng kịp?”

Chú Hỷ: “…”

Chú Hỷ còn muốn nói gì đó, Lục Tẫn ngay lập tức ngắt lời ông: “Chuyện này dừng ở đây đi, thầy còn đang chờ hai chúng ta ở bên trong nữa.”

Chú Hỷ nhìn thẳng vào anh, gật đầu nói: “Được, đi thôi.”

Diệp U ở trong phòng mình làm việc nguyên cả sáng, đến trưa thì bỏ chút thời gian ra làm một giấc. Không khí trên núi trong lành, chung quanh yên tĩnh, giấc ngủ của cô cũng tốt hơn hẳn, hơn năm giờ mới rời giường.

Hậu quả của việc ngủ trưa quá lâu là tối đến cô chẳng hề buồn ngủ chút nào. Diệp U đang làm mấy ván game với Cao Giai Vũ thì đột nhiên đèn trong phòng tắt “rụp”, wifi của điện thoại cũng bị ngắt.

Diệp U: “…”

Đánh game quá nhập tâm, thế quái nào lại quên mất 10 giờ sơn trang ngắt mạng.

Thực ra thì không có đèn cũng không sao, dù sao trong phòng cũng có đèn pin. Còn chưa kể, cắt đèn cũng không có nghĩa là cắt điện, chỉ cần chuẩn bị một chiếc đèn bàn sạc bằng điện là xong. Nhưng ngắt wifi thì rắc rối hơn nhiều, mặc dù điện thoại của Diệp U đã tự động kết nối với dữ liệu di động, nhưng sóng trên núi không được tốt lắm, hơn nữa thiết bị chắn mạng cũng rất mạnh.

“Diệp U, em đi đâu rồi?” Giọng nói gắt gỏng của Cao Giai Vũ truyền đến ngắt quãng bên tai. Diệp U vội vàng xỏ dép lê, cầm điện thoại chạy ra ngoài: “Chỗ em không có sóng, mạng cũng kém, chị đợi em ra ngoài tìm xem có chỗ nào sóng tốt hơn không đã!”

Sơn trang vào đêm còn im lặng hơn cả lúc ban ngày, mấy con chim hót líu lo ban ngày giờ đây đã ngủ hết, chỉ còn lại tiếng dế mơ hồ vang lên từ trong bụi cỏ.

Mặc dù đèn trong trong phòng khách đã bị ngắt, nhưng đèn ngoài hành lang và vườn hoa vẫn được mở. Diệp U vừa bước trên đường đá cuội vừa giơ điện thoại tìm chỗ có tín hiệu, cho đến tận cô leo lên chiếc đình trên núi mà anh Lương hay ngồi thiền.

Khỏi phải nói, chỗ anh Lương chọn quá đỉnh, sóng ở đây khỏe hơn hẳn.

Vừa kết nối được mạng, thao tác của Diệp U lại linh hoạt trở lại, nhưng đúng lúc cô chuẩn bị thắng, đột nhiên có một chùm đèn chiếu thẳng lên mặt cô.

“Cô Diệp, đã muộn thế này rồi, cô ở trong đây làm cái gì đấy?” Chú Hỷ đứng ở dưới, cầm đèn pin lạnh lùng nhìn cô.



Tiêu Tư Thành: Mấy người mà không ném chị tôi ra ngoài thì chắc chắn là chị ấy và anh Lục có gian tình rồi.

Diệp U:? Em được ác quỷ gửi tới bên cạnh chị hả?

Lục Tẫn: Cho hỏi chút, mấy tên rút được trong trò chơi có thể nhét lại vào được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play