*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng Diệp Lệ đã sớm tải ứng dụng Trung tâm Chống gian lận Quốc gia*, thậm chí còn giơ điện thoại ra cho Diệp U nhìn.
* một phần mềm do Cục Điều tra Hình sự thuộc Bộ Công an ĐCSTQ phát triển, điện thoại di động sau khi cài đặt phần mềm này, các cuộc gọi và tin nhắn văn bản nhận được sẽ có một phần mềm tự động phân tích và đưa ra cảnh báo sớm.“… Hừ, vậy được rồi.” Diệp U nhăn nhó nói, đi vào phòng ăn rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Vừa vặn lúc đó thím bưng đồ ăn ra, Diệp Lệ Lan rửa tay rồi cùng Diệp U vào phòng ăn dùng bữa.
Diệp U còn chưa ăn được hai miếng thì điện thoại của cô trên mặt bàn liên tục kêu lên “ting ting”. Diệp U nhìn sang, là Cao Giai Vũ nhắn.
Cao Giai Vũ: Diệp tổng, cô ăn cơm chưa? Tôi ăn không nổi. [mỉm cười]
Cao Giai Vũ: Cô tìm được nhà đầu tư chưa? Cô còn muốn làm game nữa không đấy? [mỉm cười]
Cao Giai Vũ: Còn nữa, khi nào thầy Trình Cảnh mới giao nhạc nền? [mỉm cười] Hay là anh ta muốn bị đâm chết, dù sao thì trong nhà anh ta cũng không có ai đâu. [mỉm cười]
Cao Giai Vũ: Tại sao một người làm thiết kế đồ họa như tôi còn phải xử lí cả chuyện nhạc nền? [mỉm cười]
Cao Giai Vũ: Mỗi ngày tôi đều muốn từ chức cả trăm lần, sau đó mỗi lần đều chợt nhớ ra bản thân cũng là bà chủ của chỗ này. [mỉm cười]
Diệp U: “…”
Diệp U: Cao tổng, chị bình tĩnh lại! Mấy nhà đầu tư em hỏi đều rất hứng thú với game của chúng ta, nhưng người nào người nấy đều chỉ muốn mua lại game. Sao em có thể đồng ý được chứ!
Cao Giai Vũ: Ha! [mỉm cười] Hình như những lời này hay ngày trước chị cũng được nghe một lần rồi.
Diệp U: … Cao tổng chị yên tâm, sáng nay em đã thành công xin được chữ cho mẹ, tâm trạng hiện giờ của bà ấy rất tốt, đảm bảo nắm chắc chuyện xin tiền đầu tư.
Diệp U: Còn về phần Trình Cảnh, em sẽ nghĩ cách bắt anh ta làm!
Cao Giai Vũ: Nice, vậy mọi chuyện nhờ vào Diệp tổng nhé! [ vỗ vai]
Diệp U: “…”
“Mẹ đã nhắc con bao nhiêu lần rồi, lúc ăn cơm không được chơi điện thoại.” Diệp Lệ Lan nhắc cô một câu, Diệp U tắt máy đi, nói với Diệp Lệ Lan: “Con không chơi, Cao Giai Vũ tìm con bàn chuyện công việc.”
Vừa vặn nói đến chuyện này, Diệp U vừa chuẩn bị nhắc đến việc đầu tư với Diệp Lệ Lan thì một giọng nam trẻ tuổi từ cửa truyền đến, trực tiếp cắt đứt mấy lời cô định nói: “Mẹ, con về rồi!”
Người vừa mới tốt nghiệp đại học – Tiêu Tư Thành mang theo hai túi thực phẩm chức năng về, chạy như bay vào phòng ăn. Anh vừa bước vào thì nhìn thấy Diệp U đang ngồi trước bàn cơm, bước chân anh dừng một chút: “Chị, hôm nay chị cũng về nhà ăn cơm à?”
Tiêu Tư Thanh và Diệp U là chị em ruột, nhưng nhà họ Diệp có truyền thống con trai theo họ cha, con gái theo họ mẹ.
Diệp U thuận miệng ừ một tiếng, chú ý tới túi thực phẩm chức năng đỏ rực trong tay Tiêu Tư Thành: “Cái gì đây? Em về chúc Tết à?”
“Sao chị lại nói thể, chẳng nhẽ chỉ khi nào Tết em mới được hiếu kính mẹ à?” Tiêu Tư Thành ân cần đặt túi quà lên bàn, đặt trước mặt Diệp Lệ Lan. Bà nở nụ cười, bỏ bắt bắt đũa xuống nhìn anh: “Vô sự hiến ân cần*, nói đi, con ở bên ngoài lại gây chuyện gì rồi?”
* Câu gốc là Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không mà tỏ ra ân cần thì chắc chắn là có ý nghĩ xấu trong đầu “Con trai mẹ thì gây rắc rối gì được đâu.” Tiêu Tư Thành kéo ghế ngồi xuống cạnh Diệp U, cười cười với Diệp Lệ Lan: “Con chỉ muốn hợp tác với Hạ Hải Phong dựng một trường đua xe Kart ở chỗ Thế giới Thể thao mới xây thôi mà.”
“Ồ.” Diệp Lệ Lan nghe xong, hơi vuốt cằm, rốt cục cũng hiểu: “Con không về nhà vì gây rắc rối mà là về để xin tiền đúng không?”
“Mẹ, đây không phải xin tiền nha.” Tiêu Tư Thành sửa lại: “Đây gọi là đầu tư.”
Diệp U hiện giờ cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “đầu tư” kia, cô nghe Tiêu Tư Thành nói vậy, trước đem nó đẩy ra chỗ khác rồi đến gần Diệp Lệ Lan: “Mẹ, cũng thật trùng hợp, con cũng định nói chuyện đầu tư với mẹ.”
Triệu Tư Thành không lường được việc giữa chừng có một Trình Giảo Kim* nhảy ra, hơi sững lại rồi mới mở miệng nói: “Chị, em nói này, đầu tư cũng phải có thứ tự trước sau chứ đúng không? Chị xem, rõ ràng là em nói trước!”
* Trình Giảo Kim: ý để nói là đột nhiên có người xen ngang, gây trở ngại.Diệp U quay đầu lại liếc anh: “Thứ tự trước sau? Em gọi chị là chị, em nói xem ai là người đến trước ai là người đến sau?”
“… Việc này nào có thể tính như thế được!”Tiêu Tư Thành vươn cổ ra từ phía sau người Diệp U, nói với Diệp Lệ Lan: “Mẹ, cái game trên di động chị muốn làm rất tốn tiền, mẹ nghĩ xem trước đấy chị đã đổ biết bao nhiêu tiền vào đấy rồi? Vẫn là đầu tư vào trường đua xe của con đáng tin hơn!”
“Cái trường đua xe của em mà đáng tin? Đến con người em còn chẳng đáng tin thì dự án của em làm sao mà đáng tin được?” Diệp U lúc cãi nhau với em trai ruột cũng không hề nương tay, vô cùng tàn nhẫn.
Tiêu Tư Thanh lập tức phản bác lại cô: “Tại sao em lại không đáng tin? Ngày xưa lúc chị đánh nhau không phải đều gọi em hỗ trợ sao?”
“…” Diệp U dừng một chút: “Em đừng nói lung tung, từ trước đến nay chị chưa bao giờ đánh nhau.”
Tiêu Tư Thành: “…”
Ờ ha, người xông pha chiến trận hết mình là anh, người về nhà bị mắng cũng là anh. Anh quả là một thằng em trai xấu xa.
“Mẹ, công ty của con mẹ cũng biết, bọn con phát triển trò chơi cho phái nữ*, đến 90% nhân viên trong công ty cũng đều là nữ.” Diệp U cũng không lãng phí tinh lực cãi cọ với Tiêu Tư Thành mà toàn bộ tinh thần đều đặt vào việc thuyết phục Diệp Lệ Lan: “Mẹ là nữ, chắc chắn mẹ cũng hiểu được những khó khăn phụ nữ gặp phải trong công việc. Mà công ty của con luôn cố gắng đem đến nhiều cơ hội cho phụ nữ, giúp họ có thể dễ dàng vươn xa hơn nữa. Không những vậy, trò chơi của bọn con còn giúp đỡ rất nhiều phụ nữ, đặc biệt là những bạn nữ đang trong độ tuổi mới lớn. Nói chung phương diện nào của bọn con cũng tốt hơn, mẹ hẳn là nên rót vốn đầu tư vào con nha!”
* Nguyên gốc là 乙女游戏, là một video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới. Nhìn chung một trong những mục tiêu, bên cạnh cốt truyện chính là để phát triển một mối quan hệ lãng mạn giữa nhân vật nữ chính và một trong vài nhân vật nam.“??” Tiêu Tư Thành không lường được cô còn có chiêu như thế: “Chị nói như vậy là phân biệt giới tính đấy hả? Mà cứ cho là như vậy, thì trường đua xe của em cũng kêu gọi phái nữ đến đua xe cơ mà, hơn nữa còn có thể giúp phụ nữ thoát khỏi hình tượng yếu đuối nhu nhược, khẳng định với thế giới rằng phái nữ cũng rất ngầu, rất mạnh!”
Diệp U lạnh lùng a một cái, tỏ vẻ khinh thường: “Em thực sự cho rằng mở một cái trường đua xe ở Thế giới thể thao thì thay đổi được cả thế giới à?”
Tiêu Tư Thành: “…”
“Hơn nữa, với đức hạnh của tên Hạ Hải Phong kia, mời phái nữ đến đua xe thì chẳng khác nào mở rộng ngư trường* cho anh ta cả. Chị thấy, em cứ bảo anh ta bớt đi gây hoạ cho con gái người khác thì cũng là ủng hộ nữ quyền rồi. ”
* Mở rộng ngư trường ở đây nghĩa là giúp cho Hạ Hải Phong tán gái thuận tiện hơn ấy.Tiêu Tư Thành: “…”
Rất tốt, cãi nhau với chị gái một trăm lần thì cũng thua một trăm lần, hôm nay chuỗi thành tích chiến thắng của chị ấy vẫn còn sẽ tiếp tục.
Anh cũng không ngờ được, đồng đội heo – Hạ Hải Phong mặc dù không ở hiện trường cũng có thể kéo chân anh được.
“Mẹ, con là em! Người làm chị thì phải nhường em trai!” Tiêu Tư Thành không cãi được, không còn cách nào, đành phải giờ trò khóc lóc làm loạn.
Diệp U đằng nào cho anh được như ý nguyện, cũng bắt chước anh kêu la: “Mẹ, con là chị! Mẹ mà giúp em ấy thì chính là trọng nam khinh nữ!”
“…” Tiêu Tư Thành sững sờ, xét đến bắt cóc đạo đức*, chị anh quả nhiên vẫn là cao thủ.
* là hiện tượng người ta sử dụng các tiêu chuẩn cao hoặc thậm chí phi thực tế để đòi hỏi, ép buộc hoặc tấn công người khác và kiểm soát hành vi của họ nhân danh đạo đức.Diệp Lệ Lan nghe hai người cãi nhau đến đau cả đầu, bà xoa xoa huyệt Thái Dương, nhíu mày nói: “Được rồi, mẹ đau đầu lắm rồi, hai đứa đừng nói nữa.”
Diệp U và Tiêu Tư Thành ngoan ngoãn ngậm miệng, Diệp Lệ Lan lườm bọn họ, sau lại tiếp tục dùng bữa như chưa có gì xảy ra: “Bình thường mẹ bảo hai đứa đến công ty giúp đỡ thì không thấy bóng dáng đâu, bây giờ quay về nhà xin tiền thì sao đứa nào cũng tích cực thế?”
Tiêu Tư Thành cúi đầu không nói gì, Diệp U ở bên cạnh lại gật đầu hùa theo: “Mẹ nói chí phải, Tiêu Tư Thành năm nay vừa tốt nghiệp đại học, đúng là nên đưa em ấy đến công ty rèn luyện.”
Tiêu Tư Thành lập tức ngẩng lên, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô: “Diệp U, chị có phải chị ruột của em không đấy? Sao lại có thể bảo em nhảy vào chỗ dầu sôi lửa bỏng như vậy?”
Diệp U ngạc nhiên nói: “Mẹ, nó nói Diệp thị nhà chúng ta là chỗ dầu sôi lửa bỏng!”
Tiêu Tư Thành: “…”
Mệt mỏi.
Diệp Lệ Lan lại xoa xoa huyệt thái dương của mình, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi: “Với cái tính khí bốc đồng như vậy thì công ty cũng không nhận đâu. Hay là hai đứa đến chỗ sơn trang suối nước nóng Lộc Minh kia rèn luyện đi?”
Bà nói tới đây, giống như nghĩ tới chuyện gì, bà mở mắt nhìn Diệp U và Tiêu Tư Thành: “Biện pháp này không tồi đâu, hai đứa nán lại sơn trang với mẹ, vừa lúc mẹ muốn đi cho thư thái đầu óc. Đến lúc đó, ai ở trong sơn trang lâu hơn thì mẹ sẽ đầu tư cho người đó.”
“… A?” Diệp U sững sờ, cô ngàn lần không nghĩ đến tình hình sẽ chuyển biến như vậy: “Mẹ, biện pháp này cũng quá qua loa rồi.”
“Đúng, đúng!” Tiêu Tư Thành hiện giờ đứng trên cùng một chiến tuyến với chị gái: “Con không thể ở trên núi cả ngày được đâu?”
Diệp Lệ Lan nói: “Con không có việc làm, ở đâu chả giống nhau?”
Tiêu Tư Thành: “…”
Diệp U vội vàng giơ tay lên: “Con có việc làm mà!”
Diệp Lệ Lan bảo: “Làm online cũng được.”
Diệp U: “…”
“Vậy nhé, mẹ đã quyết định như thế rồi đấy, ai không đi đồng nghĩa với việc chủ động rút lui.” Diệp Lệ Lan dứt lời liên đứng đứng lên: “Thím Vương, thím giúp tôi mang cơm trưa vào trong phòng nhé, chứ nhìn hai đứa chúng nó nói tôi không nuốt trôi cơm.”
Diệp U và Tiêu Tư Thành: “…”
Diệp Lệ Lan đi rồi, trong phòng ăn chỉ còn lại hai chị em Diệp U và Tiêu Tư Thành. Tiêu Tư Thành cầm đũa lên, nhìn Diệp U – người đang ngồi đối diện uống canh: “Chị, chị định đi cái chỗ sơn trang gì gì đó thật hả?”
Diệp U bưng bát lên, lườm anh một cái: “Chị khuyên em không nên đi. Em không đi, chị cũng sẽ không phải đi, đôi bên cùng có lợi.”
Tiêu Tư Thành: “…”
Đây mà là đôi bên cùng có lợi à!
Hai người đều không chủ động rút lui, tối hôm đó, Diệp Lệ Lan liền đặt phòng cho bọn họ, định hôm sau liền mang hai người họ lên ngọn núi kia ở.
Tối đến, ba của Diệp U – Tiêu Thiều nhân lúc mẹ cô đang tắm mà lén lút chuyển cho Diệp U một ít tiền. Diệp U nhìn thấy thông báo từ tài khoản ngân hàng, trước tiên cô nhắn một đống dấu chấm than cho bố: “Ba, ba lầy tiền ở đâu đấy!”
Tiêu Thiều: [Suỵt] Quỹ đen của ba đều ở trong này đấy! Tuy không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ cho con ứng phó với những trường hợp khẩn cấp.
Diệp U: QAQ Cảm ơn Tiêu tổng! Chờ tới lúc trò chơi của con làm ra tiền, con nhất định sẽ đưa tiền hoa hồng cho ba QAQ!
Tiêu Thiều: Rồi rồi, ba nhận tâm ý của con là được rồi! Nhưng muốn giải quyết triệt để vấn đề tài chính của công ty con thì vẫn phải nhờ vào mẹ đấy.
Diệp U: Vâng, em trai con con hiểu, nó ở trên đấy được mấy ngày là cùng.
Tiêu Thiều: Cứ vậy đi, mẹ con sắp tắm xong rồi. Nhỡ phải xóa lịch sử trò chuyện với thông báo chuyển khoản đấy.
Diệp U: Đã rõ!
Số tiền ba vừa chuyển cho cô hẳn là sẽ giải quyết được những nhu cầu khẩn cấp của công ty, Diệp U càng thêm kiên định. Sáng sớm hôm sau, tài xế của Diệp gia lái xe đưa Diệp U và Tiêu Tư Thành đến núi Thanh Tịnh.
Từ kinh nghiệm, Diệp U biết hôm nay đến phải leo núi, còn đặc biệt đi giày thể thao để tiện leo núi. Lúc ban đầu, Tiêu Tư Thành còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cho đến khi tài xế mời bọn họ xuống xe.
“Đến rồi hả?” Tiêu Tư Thành xuống xe, phát hiện mình đang đứng ở một bãi đỗ xe, đến cả cổng chính của sơn trang còn chưa thấy đâu.
Diệp U đóng cửa xe, tràn đầy hứng thú nhìn anh cười: “Đến được một nửa, nửa còn lại phải tự bò lên.”
“…”Tiêu Tư Thành nhìn cái cầu thang mà cô đang chỉ vào, rơi vào trầm mặc.
Tại sao cả nhà biết muốn lên sơn trang phải leo thang bộ mà không ai nói cho anh!!
“Vậy hành lý thì giải quyết như thế nào?”
“Cậu chủ, hành lý để tôi xử lý là được rồi.” Tài xế cũng xuống xe, lấy hành lý trong cốp xe ra: “Sơn trang có nhân viên chuyên phụ trách việc vận chuyển hành lý cho khách.”
Diêp U theo đó nhìn sang cái đống vali của Tiêu Tư Thành, nhíu mày nói: “Này, em mang nhiều đồ như thế làm gì? Muốn ở lâu ngày chắc?”
Tiêu Tư Thành cũng liếc nhìn cái va li màu xanh nhạt của cô: “Chị mang cũng không ít, đừng để đến lúc đấy ở chưa được hai ngày đã khóc nháo đòi về.”
“Ha, chị sẽ chống mắt lên xem, đến lúc đó ai là người khóc nháo đòi về.”
Sau khi đã hăm dọa đối phương xong, hai người cùng nhau tiến về phía trước. Lần trước Diệp U đến cũng không đọc kĩ cái bảng nội quy làm bằng gỗ kia. Lúc này hai người dừng lại, không hẹn mà cùng đứng lại đọc nội dung trên tấm bảng.
< Nội quy khi vào sơn trang suối nước nóng Lộc Minh>
1. Không hút thuốc trong sơn trang. Ai muốn hút thuốc vui lòng di chuyển ra khu vực dành riêng cho người hút thuốc bên ngoài.
2. Không cãi nhau, không say rượu gây chuyện, không đánh nhau, hãy giữ tâm thái bình tĩnh, không nóng nảy, gắt gỏng.
3. Sơn trang sẽ ngắt mạng từ 10 giờ đêm hôm trước đến 4 giờ sáng hôm sau, mong quý khách có thể làm việc và nghỉ ngơi điều độ.
4. Bữa sáng được phục vụ từ 6 giờ đến 6 giờ rưỡi sáng, xin quý khách cố gắng dùng bữa đúng giờ.
5. Trong thời gian quý khách ở lại đây, sơn trang sẽ phục vụ đầy đủ một ngày ba bữa, những món ăn được phục vụ đều là những món thanh đạm, giàu dinh dưỡng, yêu cầu không đặt hoặc mang đồ ăn bên ngoài vào sơn trang.
6. Xin hãy đọc kỹ nội quy trước khi vào, một khi vào sơn trang thì phải tuân thủ những quy định trên. Những người có hành vi vi phạm hoặc làm phiền những người khác đều sẽ bị yêu cầu rời khỏi sơn trang.
* Nếu quý khách cảm thấy bản thân không thích ứng được với lối sống trong sơn trang thì có thể trả phòng rời đi bất cứ lúc nào. Xin đừng phá hoại và trút giận vào cơ sở vật chất trong sơn trang, nếu vi phạm chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý.
“…”
“…”
Hôm nay, núi Thanh Tịnh im lặng đến lạ thường.