Năm năm trước, khi Hạ Văn Hi tròn mười tám tuổi, lễ trưởng thành của anh ta được tổ chức rất hoành tráng, sang trọng.

Điều bất ngờ nhất là ông nội Hạ đã công bố cuộc hôn nhân giữa Hạ gia và Lâm gia.

Tôi vừa đá vào mông Hạ Văn Hi xong, thì sửng sốt nhìn bạn bè xung quanh: "Lâm gia?"

Họ cũng kinh ngạc, nhưng đều gật đầu.

Đầu tôi không còn nghĩ được gì: "Ai trong Lâm gia cơ? Ai đính hôn với Hạ Văn Hi?"

Một người bạn nói: "Lâm tiểu thư, cô ngốc à? Cô là con gái duy nhất trong gia đình đấy."

Một tia sét giáng xuống.

Trời sập rồi!

Tôi nhìn đối phương với vẻ hoài nghi.

Hạ Văn Hi hiển nhiên không biết chuyện này đâu.

Lúc này, mẹ tôi đã đi đến bên cạnh tôi, thì thầm giải thích ngắn gọn vài câu rồi đẩy Hạ Văn Hi và tôi về phía ông nội Hạ.

Hóa ra những người lớn tuổi của họ đã bàn luận chuyện này với nhau, họ thậm chí còn không hỏi ý kiến ​​​​của chúng tôi.

Không có gì ngạc nhiên khi một số phương tiện truyền thông được mời đến nơi đó, họ liên tục cầm máy ảnh, quay chúng tôi.

Dưới sự chứng kiến của ông nội Hạ, Hạ Văn Hi và tôi đã trao nhẫn đính hôn, nắm tay nhau và mỉm cười hạnh phúc.

Không ai biết rằng tôi sắp nhéo cánh tay Hạ Văn Hi.

Hạ Văn Hi cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng giúp tôi sửa lại mái tóc, thì thầm vào tai tôi: “Nếu cô nhéo một cái nữa, có tin tôi sẽ để coi đọc cảm nghĩ việc đính hôn trước mọi người không?”

"..."

Anh ta mới biết được chuyện này mới có mười phút thôi. Chẳng lẽ anh ta có liên quan sao?

Ngày hôm sau, tin này xuất hiện khắp các trang tin tức.

Đáng chú ý đương nhiên không phải là tôi và Hạ Văn Hi là thanh mai trúc mã, mà hai công ty của Hạ gia và Lâm gia đã hợp tác.

Lợi nhuận mang lại là vô cùng lớn.

Họ đã đạt được mục đích.

Nhưng tôi và Hạ Văn Hi kiên quyết phản đối, chúng tôi càng không ưa nhau hơn.

Những người bạn chơi chung đều cảm thấy nhẹ nhõm.

"Chúng tớ biết hai người không hề lén lút biến lễ trưởng thành thành tiệc đính hôn. Chúng tớ sẽ cho rằng hai cậu chỉ là giả thôi. Hai người tính cách trái ngược như thế, sau này sao có thể sống chung một nhà được?"

"..."

Sắc mặt Hạ Văn Hi u ám, khẽ mím đôi môi mỏng.

Cô ấy đang nói gì vậy chứ? Anh ta vẫn còn tức giận đó.

Nên tôi nhắc lại: "Đeo nhẫn chỉ là diễn thôi. Cậu đừng nhắc đến chúng nữa."

"Được rồi, không nhắc đến nữa, đừng tức giận.

"Được rồi, sau này chúng tớ sẽ không nhắc đến chuyện này nữa. Hai người đừng cãi nhau nữa."

Đọt nhiên, Hạ Văn Hi đứng dậy, đá vào bàn, rồi rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play