Câu hỏi này thật mập mờ. Diêu Nhiễm nghĩ, sao nàng phải trốn chứ? Chỉ là hai người không cần thiết phải gặp nhau.

Khương Niệm cũng không giải thích được câu hỏi của mình. Cho dù nàng thật sự muốn tránh né, cô cũng không có tư cách tỏ ra ấm ức như vậy. Nhưng bây giờ nhìn thấy Diêu Nhiễm đang quan tâm đ ến mình, cô nhìn chằm chằm vào người trước mặt, nỗi bất bình bấy lâu nay lại hiện lên trong đầu cô.

Diêu Nhiễm phát hiện, Khương Niệm thật sự rất giỏi dùng ánh mắt để làm nũng với người khác. Nàng lại liếc nhìn mu bàn tay Khương Niệm, thấp giọng nhắc nhở: "Trước tiên phải rửa sạch vết thương đã."

Khương Niệm vừa được nhắc nhở, liền ý thức được sự đau đớn từ vết thương, cô hít một hơi, nhìn Diêu Nhiễm nói: "Em đau quá... Làm sao bây giờ?"

Diêu Nhiễm nghĩ người xăm hình không biết cách khử trùng sao? Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, nàng chỉ nói: "Trở về rửa bằng nước sạch trước đi."

Khương Niệm: "Ừ."

Bằng cách này, cả hai cùng nhau trở lại studio.

Khâu Lam tình cờ từ trên văn phòng nhìn xuống, thấy mu bàn tay của Khương Niệm bị thương, "Xảy ra chuyện gì?"

Khương Niệm nói: "Tôi bị Tứ Mao cắn."

Diêu Nhiễm nói với Khâu Lam: "Hãy mang đến một ít iodophor."

"Được." Khâu Lam lập tức đáp lại.

Hai lần trước Diêu Nhiễm tới, Khâu Lam đều không có ở cửa hàng, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Phản ứng đầu tiên cô nghĩ Khương Niệm đang cặp kè một chị gái mới hay sao? Cách đây không lâu, cô nói rằng đã gặp được người mình thích, nhưng Khâu Lam không thể tin tưởng những gì cô nàng quyến rũ này nói.

Đầu tiên họ vào nhà vệ sinh để rửa vết thương.

Tiếng nước róc rách cuốn trôi máu, khiến Khương Niệm cảm thấy đau đớn, cắn môi cau mày.

Diêu Nhiễm tin rằng Khương Niệm không xăm hình vì cô thật sự sợ đau, đây chỉ là vết thương ở bề mặt.

Một lúc sau, Khâu Lam đưa iodophor tới để khử trùng: "Vết thương ổn chứ?"

"May mắn chỉ bị ngoài da thôi." Diêu Nhiễm trả lời.

Sau khi vết thương được làm sạch, Diêu Nhiễm bôi thuốc khử trùng lên vết thương.

Vừa chạm vào vết thương, Khương Niệm đã rút tay ra, phản ứng mạnh mẽ, bây giờ cô không thể nhịn được nữa mà ậm ừ với Diêu Nhiễm: "Đau quá."

Vết thương nông như vậy, cô còn không biết xấu hổ mà rên hừ hừ. Diêu Nhiễm ngước mắt lên, không nhịn được nói với cô: "Đau đến thế sao?"

Khương Niệm nhìn nàng nói: "Thật sự rất đau."

Diêu Nhiễm đành phải nhẹ nhàng nói: "Ráng chịu một chút, sẽ sớm xong thôi."

"Ừ." Khương Niệm nhìn chằm chằm vào nàng, khuôn mặt dễ chịu này thành công chuyển hướng sự chú ý của cô.

Ánh mắt của Khương Niệm rất thẳng thắn, không chút kiềm chế, lại rất phóng túng... Nàng không để ý đến cô, tiếp tục cúi đầu sát trùng vết thương.

Tình huống gì đây?

Trước khi Khâu Lam đến gần, cô nhận thấy có điều gì đó đáng nghi ngờ trong cách hai người họ thân thiết. Tuy rằng bình thường Khương Niệm rất giỏi gây rối, nhưng hiện tại không giống bình thường, hành động khêu gợi, đôi mắt cong cong, giống như một con công đang xòe rộng chiếc đuôi.

Vết thương đã được xử lý đơn giản.

Khương Niệm: "Cảm ơn."

Diêu Nhiễm quay lại và rửa tay. Dù sao cũng có người đến nên nàng không cần phải ở đây. Nàng vốn định trực tiếp rời đi, nhưng trước khi đi, nàng lại nhắc nhở Khương Niệm: "Tối nay đi tiêm phòng đi, đừng chậm trễ."

Khương Niệm đang định nói thì lại dừng lại.

"Ừm," Khâu Lam nhìn thấy cảnh này liền ngắt lời, nói với Diêu Nhiễm, "Xin lỗi, cửa hàng hiện tại đang bận nên tôi không thể đi cùng được. Chị có thể đi cùng cậu ấy đến bệnh viện được không?"

Nói xong, Khâu Lam nhìn Khương Niệm, cô nhận thấy suy nghĩ của Khương Niệm không trong sáng nên mới giúp đỡ dựa trên nguyên tắc "Vẻ đẹp quân tử"*.

*Trích lời Khổng Tử: Quân tử giúp người làm điều tốt, không giúp người khác làm điều xấu. Kẻ ác thì ngược lại.

Khương Niệm im lặng nhìn Diêu Nhiễm.

Diêu Nhiễm lặng lẽ đứng yên.

Thấy nàng có vẻ bất đắc dĩ, Khương Niệm thản nhiên cười nói: "Em có thể đi một mình, không cần phiền phức."

"Đi thôi..." Lúc này Diêu Nhiễm mới nói với cô: "Tôi lái xe."

Khương Niệm không nói thêm gì nữa, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Khâu Lam nhìn bóng lưng của hai người. Sau đó tự hỏi đó có phải là người phụ nữ đã cùng Khương Niệm l@m tình nhưng không có tình yêu không? Cô thực sự chưa từng thấy Khương Niệm ở cũng ai mà nghiêm túc và tận tâm như vậy...

Sau khi kiểm tra, cách đó hai km có một bệnh viện có thể tiêm phòng bệnh dại.

Tứ Mao vẫn đang nằm trong hộp carton, Khương Niệm muốn đưa nó đến bệnh viện thú cưng gần đó. Họ đi đến bệnh viện thú cưng trước, mấy phút sau khi Khương Niệm đưa Tứ Mao đi chữa trị rồi mới đi tiêm phòng.

Ngồi trên xe, hai người rất im lặng, không nói một lời nào cho đến khi đến bệnh viện.

Xe dừng lại bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.

"Chúng ta tới rồi." Diêu Nhiễm nói.

Khương Niệm cảm ơn rồi xuống xe, vừa đóng cửa lại đã nhìn thấy Diêu Nhiễm từ ghế lái đối diện đi ra. Cô ngạc nhiên một lúc.

Cô vốn tưởng rằng Diêu Nhiễm sẽ chỉ đưa cô đến nơi sau đó rời đi, nhưng Khương Niệm không ngờ rằng Diêu Nhiễm sẽ cùng cô vào bệnh viện.

Khương Niệm im lặng đi theo.

Sau khi vào bệnh viện, họ gọi vào số cấp cứu, làm thủ tục lấy thuốc rồi cuối cùng đến phòng tiêm để tiêm vắc xin. Diêu Nhiễm đã ở bên cô suốt khoảng thời gian đó.

Khu tiêm có rất nhiều bệnh nhân nên họ xếp hàng ở khu vực chờ một lúc. Khi số của cô được gọi, Khương Niệm quay sang Diêu Nhiễm và nói: "Chị có thể đi cùng em không?"

Diêu Nhiễm liếc nhìn cô và nói: "Ừ."

Khi đi đến phòng tiêm, Khương Niệm lại bổ sung thêm: "Chút nữa trông em sẽ rất xấu hổ."

Diêu Nhiễm có lẽ hiểu ý cô. Nàng nhìn cô và không nói gì.

Khương Niệm từ nhỏ đã ghét bệnh viện, ghét mùi thuốc khó chịu, càng ghét tiêm thuốc. Buồn cười là cô suốt ngày dùng máy xăm đâm người ta nhưng lại sợ đau.

Lúc chuẩn bị tiêm vào cánh tay, Khương Niệm quay đầu nhìn Diêu Nhiễm, sau đó nắm lấy tay nàng, dựa đầu vào nàng.

"..." Diêu Nhiễm không còn cách nào khác ngoài việc làm chỗ dựa cho cô vào lúc này.

Khương Niệm che mặt vào cánh tay Diêu Nhiễm, khi mũi kim nhọn chậm rãi xuyên qua da thịt, cô vẫn không nhịn được kêu lên: "Aaaaa........"

Diêu Nhiễm quay lại nhìn cô, nàng biết sẽ xấu hổ nhưng không ngờ tới mức này. Nàng nói với người đang dựa vào mình: "Nhỏ giọng thôi."

Khương Niệm gần như muốn khóc, cô thấp giọng hỏi Diêu Nhiễm: "Sao vẫn chưa xong?"

Diêu Nhiễm nói với cô: "Sắp xong rồi."

Họ đang ở gần nhau, nên Diêu Nhiễm nói rất nhẹ nhàng, nghe như đang dỗ dành, Khương Niệm lặng lẽ dựa vào nàng, mặc kệ liêm sỉ, cũng không muốn rời đi.

Diêu Nhiễm nhất thời lơ đãng. Cách Khương Niệm bám lấy nàng khiến nàng không thể không suy nghĩ quá nhiều.

Y tá vẫn chuyên nghiệp, bình tĩnh tiêm xong giữa tiếng "la hét". Tuy nhiên, sau khi tiêm, Khương Niệm vẫn trốn tránh nên y tá đã mỉm cười nhắc nhở cô: "Đã xong rồi."

Khương Niệm đứng thẳng lên nói "Cảm ơn".

"Cô hét còn to hơn đứa trẻ vừa rồi." Y tá không kiềm chế được mà nói.

Khương Niệm: "..."

Diêu Nhiễm nhịn cười. Thật giống như một đứa trẻ!

Y tá thuận tiện giải thích: "Hãy ngồi quan sát nửa tiếng trước khi rời đi."

Đi ra khỏi phòng tiêm, Khương Niệm vừa đi vừa lẩm bẩm: "Thật xấu hổ."

Diêu Nhiễm vẫn im lặng, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người sợ đau hơn Nguyễn Hãn. Nghĩ đến tình huống xấu hổ vừa rồi, khóe miệng của nàng không khỏi cong lên.

Khương Niệm nhìn thấy, cười hỏi: "Lúc em xấu hổ nhìn buồn cười lắm à?"

Diêu Nhiễm quay đầu lại, nhẹ nhàng trả lời cô: "Biết là xấu hổ mà em vẫn hét to như vậy."

Khương Niệm tự bào chữa: "Chị biết em không nhịn được mà."

Không nhịn được...

Diêu Nhiễm nghe xong quay mặt đi không nói thêm lời nào.

Lời này nghe có vẻ dễ gây hiểu lầm, Khương Niệm cố gắng che giấu bằng cách giải thích: "Ý là em không khỏi cảm thấy đau đớn."

Diêu Nhiễm: "..."

Tốt hơn hết là đừng giải thích gì nữa.

Khương Niệm cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười. Diêu tổng không thuần khiết cho lắm.

Trong nửa tiếng quan sát, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế nghỉ. Khương Niệm thỉnh thoảng dùng tầm nhìn ngoại vi lặng lẽ quan sát người bên cạnh mình.

Trong cuộc gặp mặt hôm nay, Diêu Nhiễm cũng giống như ngày hôm đó khi tỉnh dậy, vẫn giữ thái độ ôn hòa nhưng xa cách, thờ ơ không quan tâm, nhưng lại lặng lẽ ở bên cô cả đêm.

Khương Niệm có chút không hiểu, đây có thể xem như là sự quan tâm hay chỉ là sự khách khí xã giao? Nếu chỉ là xã giao, nàng không cần phải dành cả đêm với cô...

Diêu tổng giỏi giả vờ, không nóng cũng không lạnh, đến mức cô không thể đoán được suy nghĩ thực sự của nàng.

Nửa tiếng không dài cũng không ngắn. Nếu không có phản ứng bất thường, họ có thể rời đi.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Khương Niệm vẫn đang suy nghĩ về tiểu tử bị thương kia, "Em muốn đi gặp Tứ Mao."

Diêu Nhiễm gật đầu: "Ừ."

Không lâu sau, xe lại dừng ở cửa bệnh viện thú cưng, Khương Niệm cởi dây an toàn, bất chợt hỏi Diêu Nhiễm: "Chị có muốn đi gặp Tứ Mao không?"

Diêu Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi đi theo Khương Niệm ra khỏi xe.

Vết thương của Tứ Mao đã được băng bó, nó đang nằm trong lồ ng nghỉ ngơi. Bác sĩ nói vết thương đã bị nhiễm trùng nặng, nhưng may mắn là được đưa đi cứu chữa kịp thời. Nó phải nằm viện một thời gian.

Tiểu tử tuy rằng vẫn còn héo hon, nhưng tình trạng của nó đã tốt hơn rất nhiều, tựa hồ cũng không còn đau đớn nhiều như trước nữa.

Khương Niệm nhìn tiểu tử trong lồ ng gọi hắn: "Tứ Mao."

"Ẳng..."

Khương Niệm: "Hừ... Ngươi cắn ta, còn dám làm nũng với ta, thật đáng giận."

Diêu Nhiễm đứng một bên nhìn, mỗi lần nhìn thấy Khương Niệm bắt chước điệu bộ của chú chó con đều muốn bật cười.

"Muốn gặp Tứ Mao không?" Khương Niệm quay người hỏi Diêu Nhiễm.

Diêu Nhiễm lại gần và nhìn thấy một chú chó con màu trắng với đôi mắt to tròn rất đẹp.

Tứ Mao lại ậm ừ thêm hai lần nữa, như thể hiểu được cô đang nói gì.

Diêu Nhiễm mỉm cười.

Giọng nói của Khương Niệm cũng ôn nhu: "Dễ thương quá phải không?"

"Ồ, em rất thích chó à?" Diêu Nhiễm hỏi cô. Rất nhiều tác phẩm điêu khắc gỗ của Khương Niệm đều là chó con, cả những bức tranh của cô.

"Ừ," Khương Niệm mỉm cười nhìn nàng chằm chằm, "Chú chó này rất bám người, hay nịnh bợ và rất trung thành, chị không thích sao?"

Diêu Nhiễm nhìn vào đôi mắt biết cười của cô, đột nhiên mất tập trung. Đôi mắt này trong veo, nụ cười rất tình cảm. Cô trông ngây thơ, lại càng dễ quyến rũ người khác.

Khương Niệm tiếp tục nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm, cô không muốn tránh né sự mập mờ giữa hai người: "Diêu tổng đối với mọi người đều ân cần như vậy sao?"

Có ý gì đó trong lời này.

Diêu Nhiễm im lặng.

Ánh mắt Khương Niệm cùng ngữ khí càng thêm mập mờ: "Đêm nay chị không cần ở cùng em lâu như vậy."

Cô không nhịn được...

Chỉ muốn trêu chọc nàng thôi!

________

Tác giả có lời muốn nói:

Boss Khương (tiếp tục mở màn): Hô ô ô... Thật là một chú chó dễ thương nhiệt tình, chị có chắc mình không muốn nhận nó về làm vợ không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play