Cửa phòng ngủ lại bị mở ra, Tư Việt tiến vào.
Tuy Yến Cửu trốn trong chăn nhưng vẫn tò mò dỏng tai lên muốn nghe ngóng thái độ của Tư Việt.
Trừ khi anh ăn hết số gạch… không phải, số bánh bao đó, nếu không cậu tuyệt đối không tha thứ cho anh.
Tư Việt ngồi bên mép giường, đưa số giấy bị xếp hơi nhăn trong tay ra, giọng điệu chân thành và vô tội: “Cửu Cửu, mấy cái này còn giữ lời không?”
Yến Cửu nghe thấy tiếng sột soạt khi giấy cọ xát, lặng lẽ thò đầu ra khỏi chăn một chút, nhìn rõ đồ trong tay anh xong thì không kìm được ngạc nhiên trừng to mắt.
Cậu nhận ra số giấy này, cũng nhận ra vết xé nhăn nhúm kia, là năm đó cậu giận dỗi nuốt lời, đã vò nhăn nó lúc muốn giật lại xé bỏ nhưng được Tư Việt lục ra từ trong sọt rác đựng giấy rồi ghép lại lần nữa... Không ngờ vẫn còn giữ nhiều năm như vậy.
Trí nhớ của Yến Cửu khôi phục không liền mạch, cậu không nhớ trước khi bị tai nạn xe mất trí nhớ, ngày thường Tư Việt cũng sẽ dùng mấy món này dỗ mình, nên giờ thoáng trông thấy chúng thì cậu chỉ thấy vừa giận vừa buồn cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT