Yến Cửu mới tỉnh dậy không lâu, vừa tắm rửa xong đã đi xuống dưới tầng, lúc này ngay cả tóc cũng hơi rối bời.
Nhưng dường như cậu không để ý đến vấn đề này, tùy ý giơ tay lên xoa tóc, nhẹ nhàng cười: “... À, được mà, không sao đâu.”
Lúc ra ngoài khá vội vậy nên cậu cũng chưa uống được giọt nước nào, bây giờ cổ họng có hơi khàn nhưng bất ngờ cũng mang theo vẻ khiêu khích.
[Đệt.]
[Quả giọng này... là thần thánh phương nào thế, hay đại thần nào à?]
[Không lẽ là thầy Cận Quang? Nghe nói thầy ấy có một đứa con gái 4 tuổi.]
[Cầu xin anh nhân viên quay phim nhấc cao cam lên được không, em đang siêu cần đáp án luôn ấy.]
“Vậy anh... Giờ chúng tôi lên tầng theo anh nhé?” Tần Thụ hỏi chuyện vô cùng khéo léo, hoàn toàn không cho cơ hội từ chối.
Yến Cửu ấn dấu vân tay, mở cửa phòng ra: “Mời vào.”
Nhóm người đi theo sau cậu, bước vào thang máy rộng rãi.
Xét thấy nhiệm vụ còn chưa chính thức bắt đầu, vậy nên đạo diễn quay phim phải tạm thời làm người dẫn chương trình.
Đối mặt với mấy cái scandals nổi như cồn của Yến Cửu, đương nhiên Tần Thụ hết sức vui mừng. Anh ta nhìn trang phục của Yến Cửu từ trên xuống: “Thưa anh, anh đeo khẩu trang thế này là đang bị bệnh sao?”
Nghe vậy, Yến Cửu giơ tay ấn lại mép khẩu trang, lễ độ trả lời: “Tôi vừa mới ngủ dậy, bên ngoài hơi lạnh, sợ rằng nếu bị cảm sẽ lây cho các bạn nhỏ.”
Nói xong, cậu nhìn về phía nữ trợ lý ăn mặc phong phanh phía sau nhân viên quay phim: “Thời tiết tháng 10 đã không còn ấm áp nữa, con gái nên chú ý giữ ấm hơn, đừng để bị cảm lạnh.”
[Oa, dịu dàng thế, còn nói là ‘các bạn nhỏ’ nữa.]
[Tôi muốn biết người này là ai quá đi mất.]
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không nhìn rõ mặt của vị khách mời, nhưng nhân viên công tác đang ở trong thang máy đương nhiên biết vị khách mời này là Yến Cửu.
Trước khi đến quay, bọn họ cũng đã bị mấy scandals của Yến Cửu tẩy não. Lúc này nghe được những lời quan tâm của Yến Cửu bèn không khỏi thầm mỉm cười giễu cợt.
Đúng là tên đạo đức giả, dối trá đến cực điểm.
“Bé Yêu Xuất Phát Nào” là một chương trình thực tế do đài truyền hình Phù Vân - một trong năm đài truyền hình lớn trong nước sản xuất. Các nhân viên của ekip chương trình đã quen với việc nhìn thấy quá nhiều người nổi tiếng cũng như các khu nhà ở cao cấp từ lâu. Bây giờ nhìn hoàn cảnh sống của Yến Cửu, không khỏi mang theo vài phần đồng cảm cùng chế nhạo.
Vất vả lắm mới nhận lời tham gia một chương trình tạp kỹ, nhưng thậm chí còn không có một căn biệt thự để có thể nuôi sống bản thân, thật sự quá mất mặt.
Thang máy từ từ đi lên, camera vẫn ở vị trí trên và dưới eo Yến Cửu.
[Bàn tay trong màn hình này quả thực đâm chết tôi rồi, mau nhấc cam lên đi trời!] ( truyện trên app T Y T )
[Chờ xíu đã các chị em, đừng có chết, có tin đồn người này là... Yến Cửu.]
[Gì cơ? Yến Cửu, cái người đang vướng vào mấy vụ scandals, đã thế còn nhiều lần tổn thương Lạc Lạc nhà tôi ấy hả?]
[Đài truyền hình Phù Vân, ngài ổn chứ? Mời loại người này đến làm cái gì, đập phá sân nhà của người ta à?]
Ngoại trừ Yến Cửu, tất cả nhân viên trong thang máy đều có thể nhìn thấy những bình luận đang điên cuồng nhảy múa trên màn hình.
Tuy rằng mấy lời ác độc này không phải từ miệng của một vài người trong số họ phát ra, nhưng tóm lại là bọn họ cũng đã gây hại đến Yến Cửu, khó tránh khỏi cảm giác cắn rứt lương tâm. Cho nên khi Yến Cửu nói chuyện, hai người đang chăm chú thậm chí còn giật mình.
“Xin lỗi, tôi có thể vào trước được không? Phiền mọi người đợi ở cửa một lát.”
Một vài khán giả cho rằng khách mời chính là Yến Cửu, lập tức trở nên hưng phấn.
[Cậu ta ra vẻ cao quý cái gì cơ chứ? Để nhân viên đợi ở bên ngoài? Xấu hổ đến mức đấy cơ à?]
[Quả nhiên, vẫn là cái người ra vẻ thâm thúy ấy, thật khó chịu.]
[Nếu biết trước người đầu tiên xuất hiện là Yến Cửu thì tôi đã ngủ thêm tí nữa rồi, không thấy sẽ không xui.]
Tuy nói vậy, thế nhưng lượng người vào phòng phát sóng trực tiếp không hề giảm mà ngược lại, bởi vì số lượng bình luận ngày càng tăng mà dần trở nên hot, thu hút nhiều người đến xem hơn.
[Dù sao thì khách mời cũng không nhìn thấy bình luận, vậy anh quay phim mau nhân lúc Yến Cửu mở cửa mà xông vào đi anh!]
[Đúng đúng đúng, không chừng có thể làm cậu ta mất mặt, như là trên mặt đầy đống hỗn độn hoặc lông gà các thứ ha ha ha.]
Hôm nay Tần Thụ đột nhiên tập kích ở nhà Yến Cửu vốn cũng không có ý gì tốt.
Lúc này còn nhìn thấy khán giả đang chờ đợi Yến Cửu tự làm mình mất mặt, anh ta không kìm được mà chuẩn bị hành động.
Nếu quay được cảnh đáng xấu hổ của Yến Cửu, nội dung này nhất định sẽ được quay lại rồi đăng liên tục trên các nền tảng xã hội lớn, khi đó tổng giám chế sẽ hết lời khen ngợi về việc anh ta đã làm.
Vừa nói chuyện, mọi người vừa đi theo Yến Cửu ra khỏi thang máy.
Yến Cửu đặt tay lên ổ khóa vân tay, chuẩn bị mở cửa.
Tần Thụ nhân cơ hội này nháy mắt với nhân viên quay phim, ra hiệu cho cậu ta theo sát Yến Cửu. Dù có lách cũng phải lách được vào trong nhà, có thể quay được cảnh tượng đầu tiên.
Nhân viên quay phim và Tần Thụ đã hợp tác nhiều năm, thời gian lâu như vậy cũng đã dần trở nên ăn ý.
Thật ra kể cả đạo diễn không nói, cậu ta cũng có ý đồ này.
Lúc ký hợp đồng, mỗi vị khách mời đều đã chấp nhận phương pháp quay phát sóng trực tiếp, cho nên dù lát nữa Yến Cửu không hài lòng với hành vi của họ thì cũng là ván đã đóng thuyền, nên thấy cái gì thì khán giả cũng đã thấy, bọn họ cũng đạt được ý định tạo độ hot.
“Cửa mở...”
Một âm thanh điện tử máy móc vang lên, Yến Cửu mở cửa, nhưng cậu còn chưa kịp nói thì nhân viên quay phim đã cầm máy quay, xông vào trong nhà...
“Cẩn thận!” Yến Cửu bị chen đến độ suýt vấp ngã, khó khăn lắm mới vịn vào góc tủ giày mà đứng dậy, vẫn không quên nhắc nhở vị nhân viên quay phim vừa xông vào trong phòng.
Nhưng đã quá muộn.
Nhân viên quay phim cầm máy quay tán loạn, trong đầu còn đang mộng đẹp được tăng lương, đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm gừ trầm thấp, giống như tiếng động vật, hơn nữa... hình như không chỉ có một con.
Cậu ta vừa cầm máy lách khỏi Yến Cửu, dẫn đến việc mình cũng hơi lảo đảo, lúc này có thể nhìn rõ từ camera, cách đó không xa có một sinh vật đang xòe ra bốn móng, chạy như điên đến, sắc mặt cậu ta tái nhợt ngay tức khắc.