Hồn ma của những người hàng xóm bên cạnh thì thầm to nhỏ với nhau, có người nhìn tôi chỉ trỏ, nhiều người khác chạy theo cản tôi lại.
Bọn họ nói: “Cô Nhiếp, anh Trần là người tốt! Cô gả cho anh ấy, anh ấy sẽ không đối xử tệ với cô đâu!”
Có người lại nói: “Anh Trần là người có học vấn nhất ở chỗ chúng tôi, tổ tiên của anh ấy là Trần Hoài Cổ, là ân sư của Đổng Đình Lan người mà cả thiên hạ này đều biết, anh Trần có phước đức đời trước để lại đấy!”
Họ còn nói: “Cô Nhiếp, anh Trần tuyệt đối không có ý xấu, cô gả cho anh ấy quả thật là kết cục tốt nhất đối với cô rồi!”
Tiếng ồn ào huyên náo cứ vang lên bên tai tôi, những hồn ma này đều đang khuyên tôi ở lại, kết hôn với Trần Canh.
Nhưng điều này có biết bao hoang đường chứ?
Lòng tôi vẫn luôn ghi nhớ một điều, lời của ma quỷ không thể nào tin được.
Tôi bịt tai lại, cắm đầu chạy về phía mẹ chồng, không nghe bất cứ lời dụ dỗ nào của bọn họ nữa.
Đợi đến khi tôi chạy được tới cửa, cũng đúng lúc mẹ chồng mở cửa ra, bà nhìn tôi mỉm cười.
Lúc này tôi mới có can đảm quay đầu nhìn lại.
Ở phía sau, Trần Canh dẫn theo tất cả hàng xóm của anh đứng cách tôi chưa tới hai mươi bước chân.
Anh nhìn tôi, trên gương mặt trắng bệch gắng gượng nặn ra một nụ cười, cuối cùng lại thở dài, đưa mắt nhìn sang phía mẹ chồng tôi.
“Mẹ, Tiểu Dĩnh giao lại cho mẹ. Là con nóng lòng, doạ cô ấy sợ rồi!”
Tôi sững người, tỉnh lại trong nỗi sợ hãi tột cùng, lúc này tôi mới nhớ ra, mẹ chồng chính là mẹ của Trần Canh.
Vậy thì bà ấy cũng là ma!
Vậy mà tôi lại đang cầu cứu một con ma.
Lúc này mẹ chồng gật đầu, khẽ nhích sang bên trái chừa một khoảng trống để tôi bước vào bên trong phòng.
Tôi nhìn bà vẻ kháng cự, giờ đây tôi đã mất hết toàn bộ cảm giác an toàn, đây là một ngôi làng ma, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì với tôi?
Nỗi sợ hãi nhấn chìm lấy tôi, sống lưng tôi lạnh toát, đang lúc tôi sợ hãi lùi về sau, muốn bỏ chạy sang hướng khác thêm lần nữa thì mẹ chồng đã nắm lấy tay tôi.
Cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay truyền đến, khiến cả người tôi choáng váng.
Nóng ư?
Bà ấy là người!
“Con à, không biết con đã bao giờ nghe đến, nhân duyên trời định chưa?”
Tôi nghe vậy thì vô thức phản bác lại: “Nhân duyên của con sao có thể là một người đã chết được?”
Mẹ chồng nghe vậy bỗng mỉm cười nói: “Đã có mấy lần, nó cũng hỏi ta như vậy.”
- -----
Lúc cùng mẹ chồng bước vào trong phòng, tôi cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại.
Trần Canh đứng cách đó không xa gật đầu với tôi vẻ áy náy, bảo tôi đừng sợ hãi.
Tôi theo bản năng tránh xa anh ta một chút, nhanh chóng bước vào phòng.
Trước khi đóng cửa tôi có quay đầu nhìn lại, nhưng tôi lại thấy Trần Canh đã xoay người đi, quay lưng về phía tôi, ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng trên trời.
Dưới ánh trăng, bóng lưng anh cao, thẳng tắp, gầy và thon dài.
Trần Canh đưa tay lên sờ đầu, rồi lại tức giận vỗ đầu hai cái, trông có chút cảm giác như tiên lễ hậu binh.
(*“Tiên lễ hậu binh” không giống như cách hiểu của chúng ta vào thời nay, tức là trước khi gây chiến thì phải có hành động ngoại giao. “Tiên lễ hậu binh” thật sự có nghĩa là chữ “Lễ” đặt trước chữ “binh”, dù cho có đánh nhau ngươi sống ta chết, thì cũng không thể quên lương tri và đạo đức, không thể vứt bỏ “Lễ”.)
Mẹ chồng bảo tôi ngồi xuống, tôi xoay đầu nhìn quanh, căn phòng nhỏ này được bày trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường, hai cái ghế và một chiếc bàn tròn, tôi ngồi xuống cái ghế đối diện mẹ chồng, có chút sốt ruột hỏi: “Mẹ à, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy? Mẹ, mẹ là người, sao lại ở cùng một đám ma quỷ như vậy được?”
Mẹ chồng rót cho tôi cốc trà, tuy mắt bà không thấy đường, nhưng lại rót trà không rơi ra ngoài giọt nào.
Bà không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Trần Canh là đứa trẻ tốt, rất liêm chính, không dung nạp những thứ xấu xa, cho nên sau khi biết con xuất hiện nó đã mặc kệ sự can ngăn của ta mà dẫn con về đây.”
“Vì để khiến con tin tưởng nó, cùng nó về đây kết hôn, nó đã lẻn vào giấc mộng của con, chung sống cùng con như thể đã qua rất nhiều năm, những hồi ức trong đầu con về nó đều vì nguyên nhân này mà có, nhưng giờ đây, sở dĩ con đã quên hết là bởi vì con đã tỉnh mộng rồi.”
Mẹ chồng vẫn còn muốn nói nữa, nhưng vì không nghe được đáp án, tôi lên tiếng cắt ngang lời bà: “Tại sao anh ấy phải tìm con? Con lại không phải người khiến anh ấy bị như thế. Hơn nữa con là người, sao có thể kết hôn với anh ấy được?”
Bị một người đã chết bắt cóc, suýt chút nữa thì kết hôn với anh ta, nỗi sợ hãi và giận dữ trong lòng tôi không nói cũng rõ, tôi nhìn mẹ chồng đầy căm phẫn.
Mẹ chồng lại thở dài nói: “Đây là số mệnh.”
Bà đưa tay chỉ vào bức tranh được khắc trên bàn tròn, nói với tôi: “Đây là Anh Ninh và Vương Tử Phục, đây là Cửu Nương và Lai Dương Sinh, đây là Phùng Sinh và Thập Tứ Nương, đây là Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến.”
“Con cho rằng, điểm chung giữa họ là gì?”
Tôi sững người, nhìn vào bức tranh đó mới phát hiện tất cả đều là những câu chuyện tình yêu thời cổ đại, hơn nữa còn là tình yêu giữa người và ma.
Khi định thần lại, tôi cho rằng mình đã hiểu được ý của mẹ chồng, bèn nói thẳng: “Con sẽ không gả cho Trần Canh đâu! Người ma khác biệt chính là người ma khác biệt, cho dù mẹ lấy những giai thoại này ra làm ví dụ, con cũng sẽ không bằng lòng làm theo ý mẹ.”
Dường như mẹ chồng đã biết trước được câu trả lời của tôi, bà không nóng vội cũng chẳng giận dữ mà chỉ đưa tay ra chạm nhẹ lên bức tranh được khắc trên bàn, giọng điệu mơ ảo như đang xuyên qua không gian và thời gian: “Trời đất có gốc rễ, gốc rễ lại sinh ra ngàn vạn cây cối, kết thành vô số đoá hoa, trong đó có một đoá là riêng biệt và độc đáo nhất.”
“Đoá hoa này đi ngược lại với truyền thống vốn có, khiến người đời ngờ vực và muốn tiêu diệt nó.”
“Thế nhưng không ai có thể phủ nhận được vẻ đẹp của đoá hoa này, giống như họ, như họ, như họ, còn có cô ấy.”
Mẹ chồng đưa tay chỉ vào từng cô gái trong tranh, cuối cùng tay bà dừng lại trên người Nhiếp Tiểu Thiến, giọng bà kéo dài: “Tất thảy bọn họ đều không phải giai thoại được dựng nên, mà là những câu chuyện thật đã xảy ra từ xa xưa, số mệnh của con và họ tương liên với nhau, họ là…tiền thân của con!”
“Sao lại có thể!”
Tôi đứng bật dậy, chỉ vào tay mẹ chồng, nói với vẻ khó tin: “Mẹ đang đùa cái quái quỷ gì vậy? Mẹ cũng muốn lừa con ở đây, để con gả cho con trai mẹ đúng không?”
Trong cơn sợ hãi pha chút giận dữ, tôi đã coi mẹ chồng giống như Trần Canh và những người ngoài kia, bọn họ đang ở đây mê hoặc tôi, cố ý muốn giữ tôi ở lại.
Nhưng sao tôi có thể ở lại ngôi làng quỷ quái này và làm vợ của một người đã chết được chứ?
Mẹ chồng vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ, bà chậm rãi đứng dậy, dường như muốn nói gì đó với tôi.
Thế nhưng tôi đã không còn dám nghe thêm nữa, tôi sợ tôi thật sự sẽ tin vào những gì bà nói, cuối cùng bị bà lừa ở lại ngôi làng ma quái này.
Tôi mở cửa phòng rồi lao ra ngoài ngay lập tức.
Trần Canh vẫn còn đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy tôi trên mặt anh có chút căng thẳng, còn tôi vừa nhìn thấy anh ta đã vội vã chạy sang hướng khác. Tôi quay người bỏ chạy xuống núi.
Sau lưng vang lên tiếng nói, tôi bịt tai lại, bỏ chạy mà không nghe thấy gì.
Mãi cho đến khi tôi thở hổn hển chạy xuống được dưới núi, nhìn thấy ánh đèn quen thuộc và người đi đường, tôi mới ngã quỵ xuống đất, mệt đến nỗi ho không ngừng.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi rất kỳ lạ, tôi cúi đầu nhìn chiếc váy cưới màu đỏ mình đang mặc trên người, cũng đã hiểu ra nguyên nhân.
Ngay sau đó, tôi lập tức cởi bỏ chiếc áo cưới đó xuống.
Nếu như vì mặc chiếc váy cưới này mà bị Trần Canh bắt được lần nữa, tôi không biết mình có thể thoát khỏi nơi đó nữa hay không.
Nơi mà hiện giờ tôi đang ở là Linh Khâu, là nơi mà tôi đã đến du lịch vào ba ngày trước, khung cảnh quen thuộc khiến tôi lập tức nhớ ra, ba ngày trước tôi đã bị Trần Canh mê hoặc rồi.
Tôi bắt một chiếc xe taxi, bảo tài xế vội lái đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
…Ấy thế nhưng tôi lại không biết, phía sau xe taxi có dính một chiếc lông đuôi của loài quạ trên đấy.
- -----
Về đến nhà, tôi đóng chặt cửa lại, mở hết tất cả đèn lên, dưới ánh đèn sáng rực, lúc này tôi mới có cảm giác an toàn hơn một chút.
Nếu tôi nói ra những gì mình đã trải qua trong ba ngày này, chắc chắn sẽ không ai tin cả. Như thể tôi vừa giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, hiện giờ tôi chỉ muốn quên nó đi và thoát khỏi thế giới đó mãi mãi.
Tôi nằm trên giường rất lâu, sau đó mới ngồi dậy nấu cho mình bữa cơm.
Thế nhưng trong lúc nấu ăn, tôi bỗng phát hiện ra mình đang nấu món nầm bò hầm khoai tây, trước giờ tôi không biết nấu món này, tôi cũng không hề nhớ mình đã từng học nấu nó.
Nhưng tại sao bây giờ tôi lại nấu món này một cách thành thạo như vậy?
Dù rất khó hiểu tôi vẫn nấu xong hoàn chỉnh món ăn, lúc múc ra khỏi nồi và ăn với một miếng cơm trắng, mùi vị của nó thật sự rất ngon, hoàn toàn không giống như chỉ mới làm lần đầu tiên. Tôi ngẩn người, lúc này trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh.
Đó là hình ảnh Trần Canh xuống bếp mời tôi bữa cơm, tôi cảm thấy rất ngon bèn hỏi anh cách làm món này, thế là sau đó anh thong thả dạy tôi nấu.
Hai người chúng tôi thân thiết đến vậy sao?
Hình ảnh bất ngờ hiện lên, khiến lòng tôi hoảng loạn.
Trong giấc mơ của tôi Trần Canh đã từng ở cạnh tôi một thời gian rất lâu, đó là lý do vì sao tôi vẫn luôn cảm thấy mình đã sống cùng anh ta nhiều năm và chúng tôi hiểu rất rõ về nhau.
Nhưng hiện giờ chẳng phải mẹ chồng nói rằng tôi đã quên hết cả rồi sao?
Sao tôi vẫn còn nhớ?
Lẽ nào tôi vẫn chưa thoát khỏi sự ảnh hưởng của Trần Canh?
Tôi có chút sợ hãi, không muốn liên quan chút gì đến anh ta nữa, tôi muốn tránh xa thế giới ma quái đó.
Tuy nhiên, khi tôi ăn từng miếng từng miếng đồ ăn đó, mùi vị quen thuộc đã kích thích vị giác của tôi, khiến tôi có một cảm giác yên tâm chưa từng có.
Giống như…lẽ ra nó phải như thế vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT