Khi mặt trời vừa ló dạng, một luồng khói Nguyên thần đen xì bay ngang qua bầu trời, rồi dần biến mất trong thung lũng yên tĩnh.
Trong thung lũng có người nào đó dậy sớm cho linh thú ăn, thấy bóng đen bay ngang qua, đôi đồng tử màu vàng nhạt đảo qua nhìn một cái rồi thu mắt về, tiếp tục cho linh thú trong vườn ăn cỏ. Trong những loại cỏ kia không thiếu linh thảo ngàn năm, nhưng nam tử kia lại coi như không thấy, thản nhiên cho linh thú trong viện ăn như hàng ngày.
Cho linh thú ăn xong, y lấy một cái lược thật to ra, giữ chỏm lông dài của linh thú, chậm rãi chải lông cho nó.
“Chúc Ngôn.” Lúc Đồ Thanh đi ra, chứng kiến bức tranh an nhàn tự tại. Nam nhân áo xanh tóc dài, lười biếng ôm một con báo tuyết, nhẹ nhàng chải lông cho nó. Cũng không biết là đang chải lông hay là đang tuốt lông.
Chúc Ngôn lười biếng liếc chàng: “Tu vi của cậu lại giảm nữa.”
“Hôm qua ta dùng quá nhiều lực Nguyên thần.” Đồ Thanh nói.
“Sau khi tu ra hình người, lực Nguyên Thần sẽ bị hạn chế, sử dụng sức mạnh vượt quá giới hạn của bản thân, sẽ làm cơ thể suy sụp.” Chúc Ngôn nhíu mày nói, “Tuy nói Ám ma tộc chúng ta chỉ cần giữ được Nguyên thần, thì có thể hồi sinh, nhưng mỗi lần hồi sinh sẽ tiêu hao tuổi thọ của cậu, hơn nữa càng ngày sẽ càng nhiều. Nếu cậu tiếp tục như vậy, không chừng sẽ chết sớm hơn ta đấy. “
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT