Tầm Mạch Mạch cứ tưởng mình sẽ bay rất lâu trong luồng ánh sáng ấy, lại không ngờ bay lên giữa không trung, ánh sáng trước mắt lóe lên, khi mở mắt ra thì nàng đã xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn mới rồi.
Đây là một quảng trường rộng hơn Tinh Thần đài rất nhiều, xung quanh được bao bọc bởi những dãy núi, không khí yên tĩnh thoải mái, lượn lờ giữa mây mù là những con linh điểu và tiên hạc, trong không khí tràn ngập linh khí nồng đậm hơn mấy chục lần so với ở Huyền Linh giới, khiến cho người ta chỉ đứng thôi cũng cảm thấy sảng khoái cả con người.
Quả nhiên vị diện cao hơn thì khác biệt hẳn, ở đây nồng độ linh khí mạnh hơn nhiều so với chút linh khí xuất hiện khi cửa vị diện vừa mở ra.
Tầm Mạch Mạch quay đầu nhìn lại, chợt phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều đang khoanh chân ngồi tại chỗ, ra sức hấp thu linh khí trong thiên địa. Tiểu đồng tử Thương Nhĩ cũng đang tu luyện, thậm chí vì tu vi của cậu chỉ mới ở cấp Luyện Khí, nên khi hấp thụ luồng linh khí nồng đậm này thì đã bước vào giai đoạn đột phá bình cảnh [1] rồi.
[1] Tăng level trong 1 cảnh giới , ví dụ như cảnh giới Luyện khí có 9 bậc, đột phá bình cảnh này sẽ giúp tăng lên 1 bậc.
Tầm Mạch Mạch không quấy rầy cậu, cũng làm theo khoanh chân ngồi bên cạnh, im lặng ngồi chờ. Linh mạch của nàng hỗn loạn, chẳng thể hấp thụ được linh khí, mặc dù cũng có thể cảm nhận được luồng linh khí mãnh liệt, lại không hấp thu được bao nhiều, cho nên cũng chẳng tập trung.
Tu sĩ trên Thiên Linh giới có vẻ như đã đoán được những đệ tử mới tới Thiên Linh giới này sẽ làm như vậy, cho nên vẫn luôn chờ đến khi mặt trời lặn về phía tây, đến khi phần lớn mọi người không còn ngồi thiền nữa mới xuất hiện ở quảng trường.
“Các vị mới tới Thiên Linh Giới, không cần quá vội vàng, đối với mọi người từng ở vị diện dưới mà nói linh khí này là phúc của thiên địa, nhưng ở Thiên Linh giới chúng ta nó chỉ là chuyện bình thường. Sau này khi mọi người ăn cơm, ngủ hay nói chuyện, đều diễn ra trong môi trường này.” Một vị tu sĩ trẻ tuổi tuấn tú đứng trên ngự kiếm trên cao, lời thốt ra có vẻ ngạo mạn.
Chúng đệ tử đứng dưới xôn xao bàn luận, ai nấy mặt mày đều mừng rỡ, hưng phấn không thôi vì sau này họ có thể tu luyện ở một nơi linh thiêng thế này.
“Kẻ hèn này là Tưởng Phi Chu, đệ tử của Thiên Duyệt Tông, phụ trách nhiệm vụ tiếp đón đệ tử của đợt tuyển chọn lần này.” Tưởng Phi Chu tự giới thiệu.
“Tưởng sư huynh.” Đám đệ tử bên dưới cùng nhau đáp lễ. Mặc dù bọn họ là những đệ tử tinh anh của các môn phái dưới hạ giới, nhưng mới đến thì cũng nên biết khiêm tốn
“Các chư vị vừa mới từ hạ giới phi thăng lên đây, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi, vậy ta sẽ nói ngắn gọn thôi.” Tưởng Phi Chu bắt đầu giới thiệu quy định của đợt tuyển chọn đệ tử lần này, “Cầm Thiên Linh thạch, được ánh sáng đón lên Thiên Linh giới, mới chỉ là bước thông qua sơ tuyển. Có thể thuận lợi được chọn vào tông môn hay không, mấu chốt ở ba ngày sau đó.”
Bên dưới xôn xao, các tu sĩ nhao nhao châu đầu ghé tai bàn luận.
“Tưởng sư huynh, xin hỏi chúng ta muốn bái sư thì làm thế nào, phải thi những gì?” Có người hỏi.
“Không cần thi.” Tưởng Phi Chu nói, “Sau đây ta sẽ an bài chỗ ở cho chư vị, trong ba ngày kế tiếp, các trưởng lão tông môn sẽ bí mật quan sát mọi người, mọi người phải dùng hết khả năng để thể hiện ưu thế của mình. Nếu như được lựa chọn, Thiên Linh thạch trong tay sẽ dẫn đường cho mọi người, đến lúc đó mọi người làm theo hướng dẫn của Thiên Linh thạch đi bái sư là được.”
“Vậy nếu trong vòng ba ngày không được tuyển chọn thì sao?” Lại có người hỏi.
“Những đệ tử không được chọn, thì ba ngày sau có thể tìm quản sự tại nơi ở của mọi người, chúng ta sẽ tặng mỗi người một trăm linh thạch hạ phẩm [2].” Tưởng Phi Chu nói.
[2] Là tiền tệ của giới Tu Chân, được chia thành các loại hạ < trung>
Mọi người đã hiểu, nói cách khác, nếu như trong vòng ba ngày không được tông môn của Thiên Linh giới chọn để trở thành đệ tử nhập môn, thì ba ngày sau phải thu gom hành lý rời khỏi Thiên Duyệt Tông, trở thành một tán tu không môn không phái.
“Tiểu thư.” Thương Nhĩ lo lắng nắm chặt vạt áo Tầm Mạch Mạch.
Trong đám đệ tử hạ giới ở quảng trường này, ngoại trừ Tầm Mạch Mạch và Thương Nhĩ thì những người khác đều là người được Thiên Linh thạch chọn lựa, ai nấy tư chất đều không tệ, cho nên cũng không ai lo lắng cả. Chỉ có Tầm Mạch Mạch và Thương Nhĩ, hai người là suất nội bộ, mà tư chất của Tầm Mạch Mạch lại cực kỳ kém .
“Đừng lo lắng, tư chất đệ tốt như vậy, nhất định sẽ được chọn.” Tầm Mạch Mạch trấn an y.
“Tiểu thư thì sao?” Thương Nhĩ tiếp tục hỏi.
“Nếu Thương Nhĩ nhà chúng ta đã bái được sư phụ, chắc chắn sẽ không mặc kệ ta.” Tầm Mạch Mạch cười nói.
“Đương nhiên.” Thương Nhĩ phồng hai má bánh bao, gật đầu liên tục.
“Muội muội chớ lo lắng, ta và Đại sư huynh sẽ chăm sóc cho muội.” Cổ Thanh Linh nghe được cuộc trò chuyện của hai chủ tớ Tầm Mạch Mạch, nhịn không được nói xen vào.
Tầm Mạch Mạch quay đầu, nhìn lướt qua hai người. Đoạn Minh Hiên là đệ nhất thiên tài của Thiên La Tông, mới năm trăm tuổi đã đạt tu vi Kim Đan hậu kỳ, ngay cả mẫu thân cũng từng nói, Đoạn Minh Hiên là người tài hiếm thấy. Mẫu thân nàng từ nhỏ lớn lên ở Thiên Linh giới, ngay cả nàng cũng khen một câu người tài hiếm thấy, chứng tỏ khả năng tu luyện của Đoạn Minh Hiên đáng gờm thế nào, xem chừng ở Thiên Linh giới này cũng sẽ là mặt hàng bán chạy. Nếu như mình được y bảo vệ, chắc hẳn cuộc sống ở Thiên Linh giới sẽ dễ dàng hơn, nhưng thật đáng tiếc, y lại là đệ tử chân truyền của lão già kia, mà trong mắt ông ta chỉ có một đứa con gái là Cổ Thanh Linh.
“Cô không chăm sóc ta thì ta sẽ cảm thấy bớt lo hơn đấy.” Tầm Mạch Mạch nói chân thành.
Cổ Thanh Linh nhìn thoáng qua Đoạn Minh Hiên bên cạnh, cố nén giận” Nơi này là Thiên Linh Giới, không còn mẫu thân che chở, muội muội cũng bớt ngang ngược lại đi.”
Khi còn ở Huyền Linh giới, vì có mẫu thân tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, Tầm Mạch Mạch có thể hoành hành ngang ngược. Cho dù là đắc tội những tu sĩ có chút thực lực tu vi cao hơn nàng nhiều, nhưng người ta e sợ Tầm Ca, nên cũng không dám làm gì nàng. Nhưng lên Thiên Linh Giới thì lại khác, Tầm Ca không ở đây, mà Tầm Mạch Mạch chỉ là một kẻ vô dụng cấp Trúc Cơ sơ kỳ.
“Cũng vì mẫu thân không ở đây, nên mong cô đừng để ý tới ta làm gì, dù sao ở đây ta cũng chẳng có kẻ thù.” Tầm Mạch Mạch nhún vai, có chút bất đắc dĩ, lúc nào nàng ta cũng ép nàng phải nói thẳng.
“Ngươi ~~” Cổ Thanh Linh tức đến mức mặt tái xanh, lại không thể nổi giận, chỉ có thể lườm nguýt Tầm Mạch Mạch.
Đoạn Minh Hiên nhíu mày, nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch nhưng cũng không nói gì thêm.
Trong lúc mấy người họ nói chuyện, Tưởng Phi Chu đã giới thiệu xong những điều cần chú ý và bắt đầu phát thẻ bài cho mọi người, trên thẻ bài có số phòng, chúng đệ tử nhận thẻ bài xong là có thể tới viện của mình.
Chỉ chốc lát sau, một tấm thẻ bài bằng gỗ từ trên rơi xuống, dừng lại trước mắt Tầm Mạch Mạch. Nàng vươn tay đi lấy thẻ bài của mình. Trong lúc duỗi tay, lớp lụa mỏng trong ống tay nàng rơi xuống, lộ ra viên linh lung thạch ở giữa cổ tay, linh lung thạch phản quang, hiện lên một luồng ánh hồng.
Tầm Mạch Mạch khẽ rên một tiếng, không để ý tới thẻ bải của mình mà chú ý tới linh lung thạch trên cổ tay mình: “Thương Nhĩ, đệ có nhìn thấy không?”
Ánh sáng hồng vừa rồi quá nhanh, nếu không phải Tầm Mạch Mạch đúng lúc vươn tay lên, thì suýt nữa nàng cũng không thấy rồi.
“Thấy gì?” Thương Nhĩ nghi hoặc.
“Linh Lung thạch vừa lóe lên một cái.” Tầm Mạch Mạch nói.
“Đệ không để ý.” Vừa rồi y chỉ chú ý đến thẻ bài của mình, chứ không thấy ánh hồng nào cả.
“Nó vừa lóe lên.” Đoạn Minh Hiên trầm giọng lên tiếng.
Tầm Mạch Mạch quay đầu, kinh ngạc nhìn y một cái.
“Viên đá của muội, vừa lóe lên ánh sáng hồng, rất ngắn, nhưng đúng là có phát sáng.” Đoạn Minh Hiên lại giải thích một lần.
Đoạn Minh Hiên là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhãn lực hơn người, y nói nó vừa lóe sáng thì nhất định đã lóe sáng.
“Cám ơn.” Tầm Mạch Mạch cao hứng, nhỏ nhẹ nói một tiếng cám ơn.
“Không cần khách khí.” Đoạn Minh Hiên nhẹ nhàng đáp một câu.
“Sư huynh?” Cổ Thanh Linh hoài nghi nhìn thoáng qua Đoạn Minh Hiên, không hiểu Đại sư huynh luôn lạnh lùng tại sao lại bỗng nhiên chủ động nói nhiều với Tầm Mạch Mạch như vậy.
“Chuyện gì?” Đoạn Minh Hiên nhìn về phía Cổ Thanh Linh.
“Ta… Số thẻ bài của chúng ta hình như là gần nhau, chúng ta cùng đi đi.” Cổ Thanh Linh nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng thông minh không hỏi thẳng.
Đoạn Minh Hiên nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch, thấy nàng đang nói chuyện với đồng tử Thương Nhĩ, vừa rồi y đã nhìn lướt qua thẻ bài của Tầm Mạch Mạch, không cùng một viện với y. Thế là y khẽ gật đầu, cùng Cổ Thanh Linh rời đi .
Bọn họ rời đi không lâu sau, Tầm Mạch Mạch và Thương Nhĩ cũng tới sân viện của bọn họ. Trong viện này có tất cả bốn phòng, hai người khác Tầm Mạch Mạch không quen có vẻ,đối phương cũng không có ý muốn kết bạn với Tầm Mạch Mạch, ai nấy đều đi thẳng về phòng của mình. Tầm Mạch Mạch cũng không nghĩ nhiều, mang theo Thương Nhĩ về phòng, hai người cùng ăn cơm tối. Quản sự phụ trách viện của bọn họ làm việc rất cẩn thận, sau khi nhận ra Thương Nhĩ tu vi Luyện Khí không thể tịch cốc [3] thì lập tức đưa thức ăn tới.
[3] Những người tu luyện lâu sẽ đạt đến cảnh giới không cần ăn uống.
“Tiểu thư, Linh Lung thạch có phản ứng, không chừng ân nhân của tỷ đang ở Thiên Linh Giới đấy?” Thương Nhĩ vừa ăn cơm, vừa nói.
“Rất có thể.” Tầm Mạch Mạch gật đầu, “Bảo sao ta chờ ba trăm năm ở Huyền Linh giới cũng không thấy người xuất hiện, hóa ra huynh ấy đã phi thăng lên Thiên Linh Giới rồi.”
“Vậy tiểu thư định báo ân thế nào?” Thương Nhĩ hỏi.
“Ừm. . . chờ huynh ấy đến tìm rồi nói sau.” Tầm Mạch Mạch hơi chột dạ, nếu đang ở Huyền Linh giới, có mẫu thân làm hậu thuẫn, bất luận ân nhân của nàng muốn linh đan diệu dược hay linh thạch pháp khí, nàng đều có thể cho cả đống. Nhưng đây đang là Thiên Linh giới, Tầm Mạch Mạch tự hỏi, nàng không cần người khác tiếp tế cũng sống không tệ rồi. Nếu ân nhân thấy nàng vô dụng như thế, có lẽ cũng sẽ không tìm đến nàng.
Bất chợt nhận ra mình ở Thiên Linh Giới cũng coi như có người quen, trong lòng Tầm Mạch Mạch vẫn cảm thấy vui vẻ.
“Tiểu thư, chúng ta làm gì tiếp theo bây giờ?” Thương Nhĩ gật đầu, lại hỏi.
“Tiếp theo à?” Tầm Mạch Mạch suy nghĩ đến lời Tưởng Phi Chu nói lúc nãy, ” Ta thấy ba ngày tới hẳn là để khảo nghiệm sự hiểu biết và tính cách của các đệ tử, linh căn và tư chất là thứ cố định, không thể thay đổi được, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể kiểm tra đạo đức đệ tử. Thương Nhĩ, ba ngày tới đệ đừng quan tâm gì hết, ngoan ngoãn tu luyện, trước kia ở Xích Ninh Phong như thế nào thì bây giờ như vậy. Không cần biểu hiện quá đà, tĩnh tâm là tốt rồi.”
“Ừm.” Thương Nhĩ vâng lời, sau khi ăn cơm xong, dưới sự thúc giục của Tầm Mạch Mạch thì về phòng bên cạnh tu luyện.
Tầm Mạch Mạch tự biết tư chất mình không tốt, chắc chắn sẽ không có môn phái nào mắt mù chọn trúng nàng, vì vậy cũng chẳng quan tâm, cầm thoại bản [4] lên giường nằm đọc. Mặc dù linh khí nồng đậm trên Thiên Linh giới không có ích cho tu vi của nàng, nhưng mỗi luồng khí thẩm thấu vào từng lỗ chân lông trên cơ thể, cũng khiến toàn thân thoải mái vô cùng, vừa đọc được vài trang thoại bản, nàng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
[4] Tiểu thuyết.
***
Giờ ngọ ba khắc, bỗng nhiên một làn khói đen bay qua cửa Thiên Duyệt Tông, làn khói đen vô cùng quỷ dị, vậy mà không hề bị bất cứ thứ gì cản lại, nó lặng yên bay thẳng tới một sậân viện ngay gần chân núi.
Khu này lại chính là nơi ở của những đệ tử hạ giới vừa được chọn lên hôm nay. Mặc dù những đệ tử hạ giới này tu vi không cao, nhưng nơi này lại được rất nhiều tu sĩ chú ý tới, khi làn khói đen bay qua, trên đường đi đã cảm giác được Thần thức [5] của ít nhất năm vị lão đại. Nhưng đến khi làn khói đen dừng lại trước cửa phòng Tầm Mạch Mạch thì lại phát hiện, Thần thức xuất hiện xung quanh mình đột nhiên biến mất.
[5] Nôm na là linh hồn. Nó giống như một tấm lưới được dệt từ ý niệm. Cảnh giới càng cao tấm lưới này càng lớn, độ bao phủ cũng lớn hơn, chi tiết hơn, mạnh mẽ hơn. Tác dụng của nó cũng khá nhiều, thường hay xuất hiện nhất là dùng để cảm nhận, tìm kiếm. Một tác dụng khác là uy hiếp đối phương. Khi một Trúc Cơ gặp một Luyện Khí kỳ, thần thức mạnh hơn, có thể dùng uy áp thần thức khiến đối phương sợ hãi, nếu mạnh hơn nữa có thể gây thương tổn trực tiếp, còn cách nhau quá nhiều cấp thì có thể dùng thần thức giết ngay tại chỗ.
Đồ Thanh dừng lại, hơi nghi ngờ, đây chính là lúc các tông môn đi khảo sát đệ tử, tại sao tế phẩm nhà mình lại không được Thần thức chú ý? Vì muốn né tránh những Thần thức kia, trước khi đến chàng còn tới tìm Khê Cốc mượn pháp khí che mắt Thần thức, kết quả lại chẳng cần dùng tới.
Được rồi, không cần dùng cũng tốt, lát nữa giải trừ khế ước cũng dễ dàng hơn.
Đồ Thanh không chần chừ quá lâu, chàng không hóa thành hình người, mà vẫn duy trì trạng thái làn khói đen, xuyên qua khe cửa đi vào.
Gian phòng này không lớn, Đồ Thanh chỉ liếc mắt một cái là đã thấy Tầm Mạch Mạch đang ngủ say trên giường, chàng lặng lẽ bay tới, lơ lửng trên giường, chàng chau mày nhìn chằm chằm tế phẩm cuối cùng của mình. Chỉ liếc một cái chàng đã biết vì sao nơi này không có mặt của Thần thức rồi.
Ngũ mạch đều bị tổn thương, linh căn lộn xộn.
Tư chất nát đến mức này cũng được tuyển chọn sao? Người của Thiên Duyệt Tông mù hết rồi à?