Đồ Thanh nghe theo lời khuyên của Chúc Ngôn, quyết định tạm thời không rời khỏi Ma Uyên, mượn pháp thuật của Hạo Uyên nuôi dưỡng Nguyên Thần để gia tăng sức mạnh của mình.
Nhưng muốn mượn pháp thuật Hạo Uyên để nuôi dưỡng Nguyên Thần thì Nguyên Thần nhất định phải sẽ bị cấm chế, như vậy chàng không có cách nào câu thông với Tầm Mạch Mạch. Chỉ có Chúc Ngôn và Hạo Uyên là Ám ma, mới có thể nói chuyện với chàng.
“Phu quân.” Tầm Mạch Mạch ngả người vào tảng đá do Đồ Thanh hóa thành, khẽ cọ má vào bề mặt tảng đá. Trên đó có rêu ẩm ướt, xúc cảm không tốt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm lạ thường.
Đồ Thanh không dám nhúc nhích, cũng không thể mở miệng nói gì, chỉ đành lắc lư “cơ thể” thay cho câu trả lời.
“Em nhớ chàng.” Tầm Mạch Mạch nhắm mắt lại, trong âm giọng chất chứa nỗi nhớ nhung.
Một nghìn năm qua, Tầm Mạch Mạch gần như tu luyện không ngừng nghỉ, một mặt là muốn mau chóng gia tăng tu vi, một mặt cũng là vì một khi dừng lại, nàng sẽ càng nhớ Đồ Thanh hơn. Cảm xúc nhớ nhung trộn lẫn khiến nàng có chút nóng nảy, hận không thể lập tức bay tới Ma giới.
Đồ Thanh giật mình, theo phản xạ muốn vươn tay ôm cô nàng vừa nói nhớ mình vào lòng, nhưng lúc này chàng không có tay, chỉ có một cơ thể đá lạnh lẽo và cứng ngắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play