Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 11 Tín vật đính ước


1 tháng

trướctiếp

Rời khỏi tiền trang, Tầm Mạch Mạch tới phố ẩm thực, nàng dự định sau khi ăn trưa xong, sẽ đi dạo quanh Hương An Thành một vòng, để mau chóng hiểu thêm về nơi này. Trước khi sư bá tới đón nàng, nàng phải mau chóng quen với cuộc sống ở Thiên Linh giới mới được.

Con phố ẩm thực cách tiền trang cũng không xa, đi khoảng một khắc [1] là đến. Vừa đến con phố ẩm thực, người qua lại cũng trở nên đông hơn, hơn nữa phần lớn đều là tu sĩ. Tuy nói tu chân chẳng cần ăn uống, nhưng nhu cầu ăn ngon uống ngon này ít người có thể từ bỏ được.

[1] 1 khắc = 15 phút

“Ăn quán nào ngon đây?” Tầm Mạch Mạch mở cuốn sổ nhỏ, lật đến trang giới thiệu về ẩm thực, sau đó nàng mau chóng bị thu hút bởi cửa hàng có tu sĩ cầm muôi trên tay. Thế giới tu chân này, tu sĩ có hàng vạn người, nhưng người nhập đạo bằng con đường ẩm thực đã ít lại càng ít, cho nên thực tu [2] vô cùng hiếm thấy. Lúc Tầm Mạch Mạch ở Huyền Linh giới còn chưa từng gặp bao giờ, lúc này thấy có thực tu tay cầm muôi thì sao có thể bỏ lỡ, lập tức không kịp chờ mà chạy thẳng tới đó.

[2] Nôm na là đầu bếp giới tu chân.

“Khách quan, thực sự xin lỗi ngài, quán đã kín chỗ, nếu không lần sau ngài lại đến nhé?” Mới vừa tới gần, Tầm Mạch Mạch đã nghe tiếng tiểu nhị liên tục khuyên khách hàng, rất rõ ràng, quán đã chật kín bàn rồi.

“Không còn cách nào khác sao?” Có người vẫn chưa từ bỏ ý định, “Ta vừa từ bí cảnh [3] ra, bay mất một ngày một đêm, chính là vì tới này ăn một bữa Thực Tiên.”

[3] Một nơi có các chướng ngại vật nhằm giúp tu sĩ tu luyện.

“Bách vị Tiên Quân một tháng chỉ làm năm mươi bàn Thực Tiên, giờ trong quán đã kín bàn rồi, trừ phi có khách trong quán đồng ý cho ngài nhập bàn.” Tiểu nhị cười xuề xòa nói.

“Haiz, cậu nói thế khác nào không nói? Thực Tiên tranh nhau không kịp, nào có người đồng ý chia sẻ với người khác.” Tu sĩ kia mặt mày ảo não, cuối cùng cũng đành chấp nhận rời đi.

Một tháng chỉ làm năm mươi bàn? Xem ra vị Bách Vị Tiên Quân này lợi hại lắm đây.

Mặc dù Tầm Mạch Mạch rất muốn ăn, nhưng nàng cũng biết, mình chưa quen ai ở nơi đây nên nhất định sẽ không có ai cho nàng vào chung bàn, xem ra chỉ đành để hôm khác đến thử vận may vậy.

“Tiên tử, quán chúng ta đã kín bàn rồi.” Tiểu nhị thấy Tầm Mạch Mạch còn chưa đi, lại chạy tới giải thích lần nữa.

“Ừm, ta biết rồi, hôm sau ta lại đến.” Tầm Mạch Mạch hoàn hồn, quyết định sang quán rượu bên cạnh ăn linh tinh vậy.

“Nha đầu, có muốn ngồi cùng bàn với chúng ta không.” Bỗng nhiên, một lời đề nghị ngập ý cười vang lên từ lầu trên của quán.

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc ngẩng đầu, nhận ra người kia là một nam tu sĩ khôi ngô mặc áo lông chồn, người kia có một đôi mắt đào hoa, cười lên trông quyến rũ chết người.

“Tiền bối… ngài gọi ta phải không?” Tầm Mạch Mạch chỉ vào mình, xác nhận lại.

“Ở đây chỉ có một người, mà trông cô cũng khá xinh đẹp, con người ta ở đời thích nhất là những cô nương sắc nước hương trời.” Khê Cốc lười biếng tựa vào lan can trên lầu, nhìn xuống Tầm Mạch Mạch bên dưới đang trợn tròn mắt nhìn y.

Tầm Mạch Mạch vừa tới cửa quán y đã nhận ra ngay, mấy ngày nay vì liên quan tới Đồ Thanh nên y cũng hay để ý tới tế phẩm này nhiều hơn, giờ lại gặp nhau ở đây, đúng lúc nhân cơ hội này làm quen luôn. Dù sao Đồ Thanh muốn vứt bỏ hay giữ lại tế phẩm này, nhưng nếu muốn lấy lại linh lung thạch, thì quen biết trước vẫn thuận tiện hơn.

Thích những cô nương sắc nước hương trời? Chẳng lẽ vị tiền bối này coi trọng mình rồi?

Mặc dù từ nhỏ Tầm Mạch Mạch đã được mẫu thân bảo vệ rất chu đáo, nhưng ít nhiều cũng từng nghe vài câu chuyện bát quái trên phố. Những tiền bối tu vi thâm hậu vừa mắt nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp, đã thu họ làm thị thiếp vốn là chuyện thường gặp ở giới tu chân này. Tu sĩ sinh mệnh vô tận, sau khi đạt tới Kim Đan tuổi thọ kéo dài lên mấy ngàn năm, những kẻ phàm phu tục tử chỉ có tuổi thọ chưa đến trăm năm, cũng có tam thê tứ thiếp, huống chi là tu sĩ tuổi thọ vô tận. Rất nhiều cặp đôi chia chia hợp hợp, hợp hợp chia chia, mấy vạn năm đổi tới mười đạo lữ cũng là chuyện bình thường.

Tuy nói thị thiếp có vẻ như phụ thuộc, nhưng chỉ cần ngươi tình ta nguyện, người ngoài cũng không nói được gì. Rất nhiều nữ đệ tử không có linh căn, làm thị thiếp cho các tiền bối đại năng, tức thì được đại năng chỉ điểm, hơn nữa lại có nguồn pháp bảo mạnh, cũng coi như là trao đổi ngang bằng.

“Tiền bối…” Tầm Mạch Mạch nhíu mày, xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi thẳng, “Ngài… có phải ngài thích ta không?”

Lời nói vừa rồi của Tầm Mạch Mạch khiến Khê Cốc khẽ giật mình, sau đó y cười đầy xấu xa: “Đúng thì sao?”

Đúng thật sao? Tầm Mạch Mạch lui lại một bước, hít sâu một hơi, hành lễ với Khê Cốc như một vãn bối, cố gắng nói thật uyển chuyển: “Đa tạ tiền bối đã hậu ái, nhưng vãn bối đã có đạo lữ rồi.”

Tầm Mạch Mạch vừa rồi đã quan sát cẩn thận, vị tiền bối này quanh người không hề có chút hơi thở của linh lực, cứ như là người phàm. Mẫu thân nàng đã từng nói, tu sĩ giới Tu Chân phần lớn quanh người đều có hơi thở của linh lực, nếu như không cảm nhận được, hoặc là người phàm, hoặc là một tu sĩ đại toàn năng phản phác quy chân [4]. Mà vị này, hiển nhiên là vế sau, Tầm Mạch Mạch không thể làm thị thiếp cho vị tiền bối đại năng này, nhưng từ chối cũng không khiến đối phương bực mình. Nếu không đối phương giận dữ, dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết nàng.

[4] Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát. Trong võ học, nó có nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết.

“A ~~” Khê Cốc nhíu mày, “Đạo lữ của cô rất tốt sao? Theo ta, ta có thể giúp cô kết xuất Kim Đan đấy.”

Liếc mắt một cái đã biết mình không thể Kết Đan, quả nhiên là tu sĩ đại toàn năng.

“Chúng ta quen biết từ lúc năm tuổi, là thanh mai trúc mã.” Năm tuổi đã ký khế ước, cũng không coi là nói dối mà.

Thanh mai trúc mã? Khê Cốc cảm thấy rất thú vị, đang định hỏi tiếp, đã thấy Đồ Thanh với bộ y phục đen xì không biết đã đến trước cửa quán từ lúc nào, đôi mắt đen đang nhìn y với ý cảnh cáo.

Khê Cốc không hề sợ hãi, mặt hóng chuyện gọi Tầm Mạch Mạch đi lên: “Nha đầu, lên đây đi.”

“Dạ? !” Tầm Mạch Mạch tỏ vẻ khó xử, chẳng lẽ tiền bối này định dùng biện pháp mạnh?

Khi nàng đang suy tư có nên nhắc tới sư tổ và Thập Phương Lâu hay không thì chợt nghe tiền bối kia nói: “Yên tâm, ta sẽ không chia rẽ cô và đạo lữ thanh mai trúc mã đâu .”

Nói xong, y quay sang liếc người nào đó mặt cứng ngắc rồi lúc này mới hài lòng xoay người sang chỗ khác.

Tầm Mạch Mạch xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn đi vào. Nàng thấy tiền bối này có vẻ là người biết nói đạo lý, chắc hẳn sẽ không ép nàng.

Đi theo hướng dẫn của tiểu nhị, Tầm Mạch Mạch nhanh chóng tới bàn của Khê Cốc, chạm mắt với Khê Cốc, Tầm Mạch Mạch hành lễ cung kính với thân phận vãn bối: “Đa tạ tiền bối đã cho ta ngồi cùng bàn.”

Là ngồi cùng bàn, không phải đồng ý làm thị thiếp.

“Ngồi đi.” Khê Cốc đương nhiên hiểu ý Tầm Mạch Mạch, y khẽ cười, cầm chiếc quạt xếp gõ vào vị trí tay trái bên cạnh mình.

Tầm Mạch Mạch vừa định đi tới, một bóng người màu đen đã nhanh hơn nàng một bước, cướp vị trí của nàng. Tầm Mạch Mạch khẽ giật mình, đợi thấy rõ người vừa ngồi là ai, nàng lại giật mình: “Là huynh à…”

Đồ Thanh không nhìn Tầm Mạch Mạch, tự rót cho mình một ly trà. Khê Cốc tò mò hỏi: “Sao thế, hai người quen nhau à?”

“Sáng nay vị tiền bối này…đã giúp ta.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Đã giúp cô, vậy coi như là ân công của cô rồi.” Khê Cốc mở to mắt, cố ý nhấn mạnh hai chữ ân công.

“Cũng… Cũng đúng.” Giúp đỡ một tay mà thôi, mình cũng nên cảm ơn một tiếng, dùng hai chữ ân công có phải hơi quá rồi không? Mặc dù trong lòng Tầm Mạch Mạch không tán đồng, nhưng lúc này lại không phản bác.

“Hừ.” Đồ Thanh khẽ hừ lạnh.

Ân công? Đỡ một cái là có thể thành ân công, vậy thì chẳng phải người khắp thiên hạ đều là ân công của nàng ta sao, không ngờ lại dễ dàng như thế đấy.

Tầm Mạch Mạch len lén liếc mắt nhìn nam nhân đeo mặt nạ, lòng thầm nghĩ, huynh ấy lại giận rồi, người này quả nhiên tính tình khó chiều, âm dương quái khí.

“Tiểu thập nhị, ngồi bên này đi.” Khê Cốc lại gõ sang vị trí bên tay phải y.

“Tiểu thập nhị?” Gọi mình sao?

“Cô là cô nương xinh đẹp thứ mười hai mà ta gặp được sau khi xuất quan, cho nên ta muốn gọi cô như vậy, cô sẽ không tức giận chứ ?.” Khê Cốc mặt không biến sắc nói dối.

Cô nương xinh đẹp thứ mười hai? Nói cách khác trước đó đã thu mười một thị thiếp rồi sao?

“Xưng hô là gì không quan trọng, nhưng ta thật sự đã có đạo lữ rồi.” Tầm Mạch Mạch lại nhấn mạnh lần nữa.

Khê Cốc nhíu mày, liếc nhìn Đồ Thanh đang cúi đầu uống trà, cười nói: “Tiểu thập nhị, cô ngồi xuống trước đi đã.”

Tầm Mạch Mạch theo lời y ngồi xuống, vì vừa đúng dịp ngồi đối diện Đồ Thanh, nên trong lúc lơ đãng chạm mắt với đối phương. Trong khoảnh khắc ấy, Tầm Mạch Mạch có cảm giác đôi mắt kia sâu thẳm vô cực, khiến nàng hơi sợ hãi.

“Cô nói cô có đạo lữ rồi, hai người đã thực hiện song tu đại điển, ký khế ước song tu chưa?” Khê Cốc tò mò nói.

“Vẫn chưa.” Chuyện này thì không thể nói dối được, Tầm Mạch Mạch cũng không nói dối.

“Nếu chưa ký khế ước song tu, vậy giữa hai người cũng chưa có ràng buộc gì.” Khê Cốc nghiêng đầu, dùng tay chống dưới cằm, nửa mập mờ nửa mê hoặc nói, “Không bằng, cô cứ đi theo ta, ta giúp cô độ chút linh lực, tăng thêm năm trăm năm tu hành cho cô.”

Gương mặt nhỏ của Tầm Mạch Mạch tái đi, đương khi nàng không biết phải làm thế nào thì bỗng nhiên một thanh đoản kiếm màu đen cắm xuống trước mặt nàng, quanh đoản kiếm tràn ngập sát ý, bên trên chiếc đao là một bàn tay thon dài trắng noãn, bàn tay nắm thật chặt, thể hiện sự tức giận của chủ nhân.

“Tiểu Thanh, cậu làm gì vậy?” Khê Cốc bật cười, lén lút lùi người lại để gương mặt tuấn tú của mình cách xa chiếc kiếm kia. Vừa rồi nếu không phải y phản ứng nhanh, rụt người về sau kịp thời, thì suýt chút nữa gương mặt này đã bị hủy rồi.

“Muốn cướp đồ của ta?” Đồ Thanh lạnh lùng nói.

“Ha ha, ha ha, không, dĩ nhiên là không.” Khê Cốc vươn tay giúp Đồ Thanh nhổ thanh đoản kiếm kia lên, “Để ta đi kiểm tra xem bao lâu nữa mới đưa đồ ăn lên.”

Nói xong, Khê Cốc vội vàng đứng dậy, sợ hãi rời đi. Đồ Thanh thấy y thức thời, lúc này mới đút thanh đoản kiếm vào túi càn khôn, cầm chén trà lên tiếp tục uống.

“À ừm… đa… đa tạ huynh.” Tầm Mạch Mạch lên tiếng nói cám ơn, mặc dù không biết vừa vị tiền bối kia cướp thứ gì của nam nhân đeo mặt nạ này, nhưng huynh ấy đột nhiên làm như vậy, nhất định là vì muốn giải vây giúp mình.

Đồ Thanh nhìn nàng một cái, không nói gì.

“Sáng nay huynh đã giúp ta một lần, giờ huynh lại giúp ta lần nữa.” Mặc dù Tầm Mạch Mạch cảm thấy người này tính cách không mấy dễ chịu, nhưng liên tục giúp nàng hai lần, thì hảo cảm bỗng tăng lên nhiều, nàng ngẫm nghĩ rồi lấy một hộp bánh trong túi càn khôn đưa cho chàng, “Đây là bánh do ta làm, ăn cũng được, tặng huynh.”

Đồ Thanh nhìn hộp bánh trước mặt mình, chàng ngước mắt lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào phần cổ tay trắng như tuyết của tế phẩm nhà mình.

“Ta không cần thứ đó.” Đồ Thanh nói.

“… “

“Ta muốn viên đá trên cổ tay cô.” Đồ Thanh chỉ vào viên linh lung thạch nằm trên cổ tay Tầm Mạch Mạch.

“Viên đá này sao?” Tầm Mạch Mạch chạm lên viên đá trên cổ tay mình, “Đây chỉ là một viên đá bình thường thôi.”

“Chẳng phải cô muốn cám ơn ta sao? Ta chỉ muốn viên đá bình thường ấy.” Đồ Thanh tiếp tục nói.

“Ngại quá, ta không thể cho huynh viên đá này.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

“Ta có thể mua bằng linh thạch.” Nói rồi Đồ Thanh ném túi linh thạch vừa mới đổi xong lên bàn.

“Thật xin lỗi, viên đá này ta không bán, cũng không thể tặng huynh được.” Tầm Mạch Mạch cố gắng giải thích.

“Cô muốn điều kiện gì, nói đi, ta muốn viên đá kia.” Đồ Thanh nóng ruột, từng giây từng phút chàng luôn cảm nhận được lời kêu gọi từ linh lung thạch, hận không thể lập tức cướp nó về. Nghĩ vậy, bất giác chàng vươn tay muốn chạm vào nó.

Tầm Mạch Mạch giật mình, cứ tưởng đối phương muốn cướp linh lung thạch của mình, nàng thẳng tay hất tay đối phương ra, rồi đứng dậy tức giận nói: “Vị tiền bối này, huynh đã giúp ta thì ta cám ơn huynh, nếu huynh không thích bánh ngọt, ta có thể đổi thứ khác. Duy chỉ có viên đá này là không được, mong huynh đừng ép ta.”

Trong lúc nói chuyện, Tầm Mạch Mạch đã âm thầm mở túi Càn Khôn ra, nàng dự định nếu có chuyện sẽ dùng pháp khí phi hành bỏ chạy. Mẫu thân đã chuẩn bị cho nàng không ít pháp khí bảo mệnh, Tầm Mạch Mạch thầm nghĩ nàng vẫn có thể chạy trốn được.

Hành động mờ ám vừa rồi của Tầm Mạch Mạch hiển nhiên không qua được mắt Đồ Thanh, chàng nhíu mày, cảm thấy khó chịu. Nếu là người ngoài, chàng sẽ cướp thẳng tay, nhưng với linh lung thạch này nhất định phải là tế phẩm chủ động từ bỏ mới được, dù chàng có cướp về cũng không có tác dụng gì.

“Ơ, có chuyện gì thế.” Lúc này Khê Cốc lững thững bước tới, thấy bầu không khí đang căng thẳng thì y cũng đoán được mọi chuyện, “Có phải Tiểu Thanh muốn mua hòn đá của cô không?”

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc nhìn về phía Khê Cốc.

“Con người cậu ta không có sở thích gì, chỉ thích sưu tầm các loại đá cổ quái kỳ lạ, không có ác ý gì đâu. Nếu cô có thể bán viên đá kia cho cậu ta, không bằng bán đi, cô muốn bán giá nào cũng được.” Khê Cốc giải thích.

Thì ra là thế, hóa ra là có sở thích sưu tầm đá mà thôi. Tầm Mạch Mạch khẽ thở phào: “Nếu tiền bối thích sưu tầm đá, chỗ này của ta cũng có mấy loại khoáng thạch có thể cho tiền bối, đều là những loại đá hiếm ở Huyền Linh giới mang lên. Nhưng viên đá trên tay ta thì ta không thể cho huynh được.”

Nói rồi, Tầm Mạch Mạch lấy mấy viên khoáng thạch từ trong túi càn khôn ra đặt lên bàn.

Đồ Thanh chẳng thèm nhìn mấy viên khoáng thạch kia, nhưng cũng không tiếp tục muốn cướp linh lung thạch của Tầm Mạch Mạch nữa, chàng lấy lại túi linh thạch, khôi phục về dáng vẻ cúi đầu trầm lặng trước đó.

“Được rồi, cậu ấy không cướp đồ của cô đâu, ngồi xuống đi.” Khê Cốc chờ Tầm Mạch Mạch ngồi xuống lần nữa, lúc này mới tò mò hỏi, “Viên đá đó quan trọng với cô thế sao, có lý do gì không?”

“Viên đá này là đạo lữ của ta tặng, cũng xem như là tín vật đính ước của chúng ta.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Rắc ~~” Đồ Thanh bóp tay thật chặt, khiến chiếc chén trong tay chàng vỡ vụn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp