Cậu thấy nỗ lực tuyệt đối chưa ?
Cô bạn cô khẽ hỏi, tay xoay xoay bút nghĩ ngợi
- Hả , cậu nói gì đấy?
- Tớ hỏi cậu đấy !
- Tớ chưa nghe thấy gì hết
Nói rồi, cô lại xoay người tiếp tục công việc ngắm nhìn cậu thiếu niên đang ngồi cặm cụi làm bài
giữa đóng con trai đang nháo nhào đòi đi ra sân bóng .Thật hết nơi nổi mà
Nỗ lực tuyện đối là sao nhỉ? Cô chẳng tài nào hiểu nổi, có điều cậu thiếu niên trước mắt cô lại mang hào quang ấy, nghĩ đến thôi, cô lại cảm thấy tự ti, vì chính cô cái gì cũng bình thường. Không thể không có chút ghen tị trong lòng.
nhiều lần có cứ nghĩ chính cậu là vị làng khách lạc đường trong cuộc sống nhỏ bé của cô .
Cứ thể vun đắp làm cô động lòng, nảy sinh ra những tình cảm có chút xấu hổ.
Mà nhỡ đâu ? cậu đi mất thì sao? lòng cô chùng xuống, Cậu đi rồi mảnh đất khô cằn trong cô còn ai chăm ? Tình cảm nảy mầm lại chết héo ? Chỉ đọng lại nỗi vu vơ lo lắng của cô.
Ánh nắng chiều tà bắt đầu ngả mình đặt chân đến lớp học. Cùng chiếu dọi nỗi buồn đọng sâu trong lòng cũng không thể bằng lời. Cô tiếp tục cúi đầu làm tiếp bài toán đang còn
dang dở . Có công thức , cơ mà khai triển sai mất rồi cho nên cuộc tình chớm nở chẳng tài nào có kết quả đúng
Từ đầu đã sai đến cuốn cùng vẫn sai , cô nghĩ vậy đấy
ánh chiều tà chiếu gay gắt hơn vào màu mắt của cả hai, cài lên mắt nha chính là sự ti ti mấy ai hiểu nổi . Chỉ ước rằng làn gió đưa những mớ tình cảm mông lung này đi theo mùa hè luôn cũng được, đừng làm phiền cô nữa.
Cậu cười khẽ lại cắm đầu làm tiếp bài vật lý trong tay.
Chỉ mong rằng phương trình không vô nghiệm mà thôi