Đồng Xuân Thụ tức giận nói: "Chúng tôi vào đây đã hơn nửa tháng rồi, Đồng Họa chưa một lần đến thăm chúng tôi, cũng không nhờ người chuyển đồ cho chúng tôi."

Khổng Mật Tuyết cắn đôi môi nứt nẻ, buồn bã nói: "Đợi đến khi hiểu lầm được giải tỏa là tốt rồi."

Đồng Xuân Thụ tức giận nói: "Hiểu lầm gì chứ, em thấy chị ta là bụng dạ hẹp hòi! Lòng dạ chị ta hẹp hòi, nhìn ai cũng thấy hẹp hòi!"

Cố Kim Việt hơi cau mày.

Ngày hôm sau, lúc đi làm.

Cố Kim Việt cố ý đi đến trước mặt Đồng Họa.

Tính đến nay đã một tháng kể từ khi Đồng Họa xuống nông thôn, anh ta nghĩ Đồng Họa trồng trọt ở nông thôn, chắc hẳn đã gặp không ít trắc trở, chịu không ít khổ sở.

Hôm qua, khi anh ta đến thăm Đồng Xuân Cảnh, Khổng Mật Tuyết trở nên đen nhẻm, gầy gò và tiều tụy, lúc đầu anh ta còn không nhận ra, người phụ nữ ăn mặc như bà thím này lại chính là Khổng Mật Tuyết.

Anh ta nghĩ Đồng Họa ở nông thôn lâu hơn, chắc chắn sẽ sống thảm hơn Khổng Mật Tuyết.

Nhưng Đồng Họa vẫn là Đồng Họa, thậm chí còn không tệ hơn lúc ở thành phố, dường như chuyện hủy hôn không ảnh hưởng gì đến cô.

Những gì anh ta nghĩ, những gì anh ta tưởng tượng, đều không xảy ra.

Sau ngày cưới, cách nhau hơn một tháng, hai người mới gặp lại lần đầu.

Cố Kim Việt gầy hơn so với hơn một tháng trước.

Đồng Họa sắc mặt nhàn nhạt: "Đồng chí Cố có chuyện gì không?"

Cố Kim Việt cau mày: "Em gọi anh là gì?"

Đồng Họa nhướng mày: "Đồng chí Cố? Có gì không đúng sao?"

Cố Kim Việt không hài lòng nói: "Đồng Họa, em còn muốn tùy hứng đến bao giờ?"

Đồng Họa tỏ thái độ lười cãi với anh ta, thờ ơ hỏi: "Đồng chí Cố có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tôi phải xuống ruộng làm việc rồi."

Cố Kim Việt tức cười: "Anh đối với em chỉ là đồng chí Cố thôi sao?"

Đồng Họa cau mày: "Anh sẽ không nói với tôi mấy lời kinh tởm như là sau khi hủy hôn thì chúng ta vẫn là anh em tốt, bạn tốt chứ?"

Cố Kim Việt thấy cô dễ dàng thốt ra hai chữ hủy hôn, sắc mặt sa sầm: "Anh và Mật Tuyết không có bất kỳ quan hệ nào vượt quá mức bạn bè!"

Đồng Họa gật đầu, vẻ mặt thờ ơ: "Biết rồi, anh nói xong chưa?"

Cố Kim Việt nhíu mày: "En vẫn không tin sao?"

Đồng Họa gật đầu: "Tôi tin, anh còn chuyện gì nữa không?"

Cố Kim Việt bị thái độ thờ ơ của cô làm tức điên người: "Em theo anh đến đây!"

Đồng Họa tránh tay anh ta, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Cố Kim Việt! Bây giờ chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, tôi hy vọng anh tự trọng một chút."

Cố Kim Việt tức giận nói: "Anh và em không có bất kỳ quan hệ nào sao? Em đừng quên chúng ta đã kết hôn rồi!"

Đồng Họa sắp bị anh ta làm buồn nôn chết rồi: "Anh không bị bệnh chứ? Ngày hôm đó anh vắng mặt trong đám cưới, đám cưới không thành, tôi còn nhận được năm nghìn tiền bồi thường hủy hôn, ba mẹ anh không nói với anh sao?"

Cố Kim Việt nhìn chằm chằm cô: "Đồng Họa! Ngày hôm đó..."

Đồng Họa mất kiên nhẫn đẩy anh ta ra: "Bất kể ngày nào, bây giờ đều không liên quan đến tôi."

Cố Kim Việt bị đẩy ra, Đồng Họa nhanh chân xuống ruộng làm việc, không hề bị anh ta ảnh hưởng, thỉnh thoảng còn nói chuyện với những người dân làng bên cạnh, thái độ nhiệt tình hơn hẳn đối với anh ta.

Vương Thành đi tới: "Đội trưởng Trình đã để ý anh rồi, trước tiên làm việc đi!"

Cố Kim Việt thu hồi ánh mắt, theo Vương Thành xuống ruộng.

Cố Kim Việt chưa bao giờ làm việc đồng áng, làm việc vất vả cả buổi sáng, lòng bàn tay đã bị phồng rộp, trầy xước.

Vương Thành không thấy lạ, mọi người lúc mới đến đều có một ngày như vậy: "Tôi có thuốc, về bôi cho anh."

Cố Kim Việt từ chối: "Không cần, tôi đi tìm Đồng Họa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play