Anh chỉ ngó xem người phụ nữ nào lại có sức quyến rũ lớn như vậy thôi.

Hai anh em họ Đồng cùng lúc tức giận trừng mắt nhìn Đồng Họa, là bọn họ thích Khổng Mật Tuyết, chứ không phải Khổng Mật Tuyết thích bọn họ, tại sao cô cứ muốn gây chuyện với Khổng Mật Tuyết?

Mặt Khổng Mật Tuyết tái nhợt, chuyện này mà không cẩn thận, sẽ bị người ta coi là có vấn đề về tác phong: "Hoạ Hoạ, chẳng lẽ tôi phải chết, cô mới tin tôi và anh Cố không có quan hệ sao?"

Đồng Họa lắc đầu, biểu thị: "Cô chết rồi tôi cũng không tin."

Khổng Mật Tuyết tái mặt, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây lăn dài.

"Cô đừng nói sang chuyện khác, công an Vương hỏi cô, cô còn chưa trả lời." Đồng Xuân Cảnh quyết định không nương tay.

Đồng Họa nhìn về phía công an Vương: "Chuyện này vẫn nên để đội trưởng Trình nói thì hơn, lời tôi nói, đám người này chưa chắc đã tin."

Đội trưởng Trình lạnh lùng nhìn mấy người, trong lòng thương cảm cô thanh niên trí thức nhỏ này thêm mấy phần: "Công an Vương, cô thanh niên trí thức họ Đồng vẫn luôn ở xã, tôi họp xong thì cùng cô ấy từ xã về đây."

Đồng Xuân Cảnh mở miệng chất vấn: "Đồng Họa đến xã làm gì? Cô ta không phải cùng đội trưởng đến xã chứ?"

Đội trưởng Trình nói: "Cô thanh niên trí thức họ Đồng là con cháu nhà xã trưởng Cố, hôm nay cô ấy đến thăm xã trưởng Cố."

Đồng Xuân Cảnh chế giễu: "Nhà tôi có người nào là trưởng bối ở xã Long Bình không, tôi ở đây mấy năm rồi, tôi lại không biết?"

Đội trưởng Trình nhíu mày: "Xã trưởng Cố là xã trưởng mới nhậm chức, hơn nữa, anh ta chỉ thừa nhận là trưởng bối của cô thanh niên trí thức họ Đồng, anh không biết cũng là bình thường."

Đồng Xuân Cảnh chế nhạo nhìn Đồng Họa: "Vị xã trưởng Cố này rốt cuộc là ai? Nhà chúng tôi còn có trưởng bối nào chỉ thừa nhận mình là trưởng bối của cô?"

Khổng Mật Tuyết vẻ mặt khó xử hỏi: "Hoạ Hoạ, cô nói dối như vậy có phải là có nỗi khổ riêng gì không?"

Đồng Xuân Cảnh cười lạnh: "Cô ta có nỗi khổ riêng gì? Còn không biết từ lúc nào đã bắt lấy xã trưởng, tôi thấy cô ta bản lĩnh ghê lắm!"

Đội trưởng Trình mặt lạnh xuống: "Đây là xã trưởng Cố đích thân nói với tôi." Nghi ngờ Đồng Họa, chính là nghi ngờ ông ấy!

Đồng Xuân Cảnh không dám đắc tội với đội trưởng Trình, chỉ nhìn chằm chằm Đồng Họa: "Đồng Họa, cô lại ở ngoài làm trò gì? Nếu cô làm chuyện gì trái pháp luật, thì đừng trách tôi thay bố mẹ trừng trị cô!"

Khổng Mật Tuyết sốt ruột nói: "Hoạ Hoạ, cô mau giải thích rõ ràng đi, không phải như anh Xuân Cảnh nói chứ? Cô không làm bậy đúng không?"

Đồng Họa thấy bọn họ một người hát một người họa, định tội cho cô, giống như đang hát tuồng vậy: "Hai người đang nghi ngờ tôi và xã trưởng có quan hệ bất chính?"

Khổng Mật Tuyết cắn môi: "Hoạ Hoạ, cô giải thích một chút đi, vị xã trưởng này là quan hệ gì với cô? Tại sao cô lại đi tìm anh ta?"

Đồng Họa nhìn về phía công an Vương: "Trước mặt mọi người bịa đặt, đặt điều trắng trợn , tố cáo sai sự thật về cán bộ chính phủ, gây ảnh hưởng xấu đến uy tín của chính quyền, đây là phạm pháp đúng không?"

Mặc dù công an Vương chưa từng nghe đến tội danh này, nhưng nghe có vẻ có lý có cứ, ông ta nghiêm mặt: "Đúng."

Khổng Mật Tuyết lập tức tái mặt, cầu cứu nhìn Đồng Xuân Cảnh, đây là do anh ta nói, cô chỉ thuận theo lời anh ta hỏi một câu thôi.

Đồng Xuân Cảnh không ngờ Đồng Họa lại ăn nói lưu loát như vậy: "Tôi và Đồng Họa là anh em ruột, tôi đây là nghi ngờ hợp lý về thân phận của đối phương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play