“Mày đừng có làm loạn nữa." Vương Phương khó chịu nói.
Đồng Họa cũng không phản bác, thuận theo ý bà ta nói: "Vậy thì hai người nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay tôi cũng khá mệt, cũng phải đi ngủ sớm thôi."
Vương Phương nghẹn lời: "Mày nghiện tiền rồi sao? Nhà này làm gì có nhiều tiền như vậy để cho mày?"
Đồng Họa vô hại nói: "Dưới tủ đầu giường của bà có một cái hố, trong hố chôn một cái hộp..."
Khuôn mặt Vương Phương tái xanh: "Câm miệng! Sao mày biết chỗ này?"
Đồng Họa nhìn về phía Đồng Xuân Thụ đang nghe lén ở cửa.
Đồng Xuân Thụ lập tức ngớ người: "Không phải con! Con không nói với chị ta..."
Vương Phương nheo mắt nhìn cậu ta: "Con cũng biết?"
Đồng Xuân Thụ nhìn đông nhìn tây, không nhìn mẹ mình.
Vương Phương nói: "Cút về phòng ngủ!"
Đồng Xuân Thụ tức giận trừng mắt nhìn Đồng Họa, đáng đời cô bị Cố Kim Việt đá.
"Hoa Hoa, mẹ biết hôm nay con rất tức giận, cũng tại chúng ta không đến nhà họ Cố giúp con, nhưng ba của Cố Kim Việt là giám đốc nhà máy..." Vương Phương muốn dùng biện pháp nhẹ nhàng, bà ta biết cách chế ngự Đồng Họa.
Đồng Họa ghét bỏ ngắt lời bà ta, dùng giọng điệu tức chết người không đền mạng nói: ""Tôi đấu cha đấu mẹ đấu không lại, ở nhà họ Cố chắc chắn là thấp kém hèn mọn không ngẩng đầu lên được.
Nhà mẹ đẻ cũng không thể giúp tôi, nếu tôi không lấy chút tiền của hồi môn, tôi sống ở nhà họ Cố như thế nào?"
Khuôn mặt Đồng Đại Lai đỏ bừng, tức chết ông ta rồi!
Vương Phương biết cô mềm lòng với gia đình, nếu ảnh hưởng đến việc anh trai và em trai cô lấy vợ, chắc chắn cô sẽ không đòi số tiền này nữa.
"Hai anh trai và một em trai của con đều chưa lấy vợ, nếu đưa hết tiền cho con thì họ phải làm sao?" Vương Phương than thở.
Đồng Họa thản nhiên nói: "Đó là trách nhiệm của ba mẹ, không phải trách nhiệm của tôi.
Huống hồ hai người vì chuyện hôn sự của tôi mà leo lên được nhà họ Cố.
Biết đâu năm sau lúc này bố có thể trở thành phó giám đốc nhà máy."
Ánh sáng lóe lên trong mắt Đồng Đại Lai, ông ta đang tính toán chính là ý này!
"Hoạ Hoạ, gia đình ta cũng phải sống, ba chỉ có thể cho con hai trăm tệ."
Vương Phương ngay cả hai trăm tệ cũng không muốn cho, ban đầu bà ta không muốn đưa ra một xu nào cả.
Bây giờ lấy ra hai trăm tệ, bà ta đau lòng đến nhỏ máu.
Đồng Họa cắn chặt giá này: "Tôi chỉ cần hai nghìn tệ, ít hơn một xu cũng không được, hôm nay tôi sẽ không đến nhà họ Cố!"