Khổng Mật Tuyết nghĩ đến Cố Tư, trong lòng tràn ngập sự không cam lòng: "Không phải chú nhỏ còn chưa đi sao? Hay chúng ta mời chú ấy ăn cơm?" Cố Tư tuyệt đối không thể bị Đồng Hoạ lôi kéo!

Bây giờ Cố Kim Việt không dám đối mặt với chú nhỏ: "Lần sau đi."

Khổng Mật Tuyết bất mãn: "Tại sao phải lần sau?"

Cố Kim Việt thấy hơi phiền: "Hôm nay em nói điều gì chính em không rõ sao? Chú nhỏ sẽ cho anh mặt mũi đến ăn cơm chắc? Hay cho em mặt mũi đến ăn cơm?"

Hiếm khi Khổng Mật Tuyết bị Cố Kim Việt oán giận như vậy, trên mặt lập tức đỏ lên.

Đồng Xuân Cảnh thấy thế có hơi không đành lòng: "Cứ chuẩn bị trước, lỡ như có thể mời được thì sao?"

Đồng Xuân Cảnh chuẩn bị đi lấy hộp bánh quy, lấy chút tiền và vé cho Khổng Mật Tuyết đi chuẩn bị.

Lúc này, Đồng Xuân Cảnh mới phát hiện hộp bánh quy của mình bị mất!

"Anh tìm gì vậy?" Cố Kim Việt thấy anh ta thay đổi sắc mặt, hỏi.

Đồng Xuân Cảnh tìm một vòng trong phòng, nhưng vẫn không tìm được hộp bánh quy của anh ta, vẻ mặt khó coi nói: "Hộp bánh quy của tôi mất rồi."

Cố Kim Việt kịp phản ứng đi tìm túi tote của anh ta, mở tủ bát ra, thò tay sờ vào quần áo, ba lô vải bạt anh ta để xuống đã không còn!

"Túi tote của tôi cũng không thấy." Cố Kim Việt kéo quần áo ra khỏi tủ, vẫn không tìm thấy.

Sắc mặt Khổng Mật Tuyết khẽ thay đổi, vội vàng chạy đến một gian khác trong phòng, không bao lâu mặt trắng bệch chạy trở về, sốt ruột nói: "Tiền của em cũng không còn!"

Mấy người nhìn nhau, đồ đạc của bọn họ đồng thời bị trộm?

Khổng Mật Tuyết giống như hạ quyết tâm nói: "Do Hoạ Hoạ làm? Để trả thù chúng ta tố cáo cô ấy trộm đồ, nên trộm hết đồ của chúng ta đi!"

Đồng Xuân Cảnh nói: "Ngoại trừ hôm nay ra, cô ấy chưa từng vào trong phòng, hôm nay lúc cô ấy tìm đồ, tôi vẫn đi theo bên cạnh, cô ấy không có lấy bất cứ thứ gì."

Huống chi không riêng gì anh ta ở đây, công an Vương và đội trưởng Trình đều ở đây, Đồng Hoạ không thể giấu một cái hộp bánh quy, một cái túi vải trước mắt ba người bọn họ được?

Hơn nữa hộp bánh quy của anh ta có thể tích lớn, Đồng Hoạ cầm được chú không có khả năng giấu được.

Đầu óc Khổng Mật Tuyết hỗn loạn, nhưng có một điều cô ta rất chắc chắn: "Chắc chắn có liên quan đến cô ấy!"

Trong túi tote để tất cả tiền của Cố Kim Việt, tote vừa ném, hai tay anh ta đã trống trơn.

"Chúng ta chân trước nói cô ấy trộm ví tiền, lục soát cũng đã lục soát, nhưng không có lục soát tìm được đồ, bây giờ đi nói cô ấy có trộm đồ của mấy người chúng ta? Ai tin?" Cố Kim Việt bực bội nói.

Bọn họ còn không biết đồ bị mất lúc nào!

Lần này bọn họ muốn đến tìm Đồng Hoạ nữa, Đồng Hoạ không lên mặt tát bọn họ mới là lạ!

Lần này cho dù bọn họ có báo án, cho dù đi tìm đội trưởng Trình, cũng không có tác dụng.

Cố Kim Việt trầm giọng hỏi: "Mật Tuyết, em thành thật nói cho anh biết, ví tiền của em có phải thật sự bị mất hay không?"

Thần sắc đáy mắt Khổng Mật Tuyết thay đổi rồi lại thay đổi: "Thật sự đã mất."

Ánh mắt Đồng Xuân Thụ lóe lên, nhưng không dám mở miệng.

Lúc trước ví tiền bị mất là giả, nhưng ví tiền thật ra bỏ vào trong phòng Đồng Hoạ, nhưng tìm không thấy ví tiền, bây giờ không lấy lại được.

Trước mắt trong phòng có trộm, đồ đạc mấy người bọn họ thật sự đã mất, bởi vì chuyện mất ví tiền lúc trước, hiện giờ không tiện mở miệng nữa.

"Suy nghĩ cho kĩ lúc cuối cùng nhìn thấy những thứ đó là vai lúc nào, sau đó tìm đội trưởng Trình nghĩ biện pháp." Mất đi tổn thất quá lớn, Đồng Xuân Cảnh không thể không đi tìm đội trưởng Trình nghĩ biện pháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play