Cố Tư nhàn nhạt nói: "Cô ấy không thể có tiền riêng sao?"

Đồng Xuân Thụ vẻ mặt chế giễu: "Lúc chị ta xuống nông thôn thì nhà cô ta xảy ra chuyện, tiền của chị ta cũng không còn nữa, ba mẹ chị ta căn bản không chuẩn bị đồ đạc, tiền bạc gì cho chị ta, cho dù trên người chị ta có một chút tiền, dùng đến bây giờ thì cũng không còn lại bao nhiêu."

Đội trưởng Trình ở bên cạnh trong lòng ngạc nhiên, không nói đến chuyện khác, lúc thanh niên trí thức Đồng Họa vừa đến đã có ba bao thuốc lá Phi Điểu, không phải như lời tên nhóc này nói là không chuẩn bị gì cả.

Nếu không phải là do ba mẹ thanh niên trí thức Đồng Họa chuẩn bị, thì còn có thể là ai?

Đội trưởng Trình nhìn về phía Cố Tư bên cạnh, không lẽ là xã trưởng Cố chuẩn bị?

Vương Công an đề nghị đến nhà Đồng Họa một chuyến.

Đồng Họa liếc nhìn Cố Tư, đôi mắt linh hoạt như nước suối thấm đẫm, vừa ướt át vừa sáng ngời, cũng như muốn nói với anh rằng, nhìn đi, đây chính là kết quả khi anh đưa Cố Kim Việt tới đây, chỉ làm tăng thêm những kẻ bắt nạt cô.

Tâm trạng Cố Tư có chút chập trùng, giống như bị một con ong mật nhẹ chích, đúng là lỗi của anh.

Đồng Họa ở trước mặt Cố Tư không tỏ ra hung hăng, trực tiếp đồng ý dẫn Vương Công an đi lục soát nhà.

Sắc mặt Cố Tư sa sầm, lúc ra khỏi bộ phận đại đội, nhìn Cố Kim Việt, châm chọc nói: "Bây giờ cậu càng ngày càng có tiền đồ rồi."

Cố Kim Việt mặt đỏ bừng: "Chú nhỏ! Chuyện này..."

Cố Kim Việt muốn giải thích, nhưng Cố Tư không cho anh ta cơ hội, trực tiếp bỏ đi.

Cố Kim Việt cau mày: "Chẳng lẽ chú nhỏ cho rằng chúng cháu cùng nhau tính kế Đồng Họa?"

Khổng Mật Tuyết nói: "Đợi tìm thấy ví tiền, chú nhỏ sẽ biết chuyện là thế nào."

Sắc mặt Cố Kim Việt vẫn không tốt, anh ta có chút hối hận, anh ta không nên làm Đồng Họa khó xử trước mặt mọi người như vậy, anh ta lấy lại ví tiền riêng không phải được rồi sao?

"Anh Cố, chúng ta cũng mau đi thôi!" Khổng Mật Tuyết thúc giục.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, Cố Kim Việt chỉ có thể tăng nhanh bước chân đuổi theo.

Đến nhà Đồng Họa, Đồng Họa không cho Cố Kim Việt và những người này vào.

"Chị chột dạ rồi phải không?" Đồng Xuân Thụ hả hê nói.

Cậu ta đã đi cải tạo ở trang trại, Đồng Họa cũng phải đi một lần!

Cố Tư bảo cô đi vào trước, anh đứng ở cửa: "Các người cứ ở ngoài này đi."

Khổng Mật Tuyết muốn nói lại thôi, đưa tay kéo kéo Cố Kim Việt, cô sợ Vương Công an nể mặt Cố Tư mà cố tình làm qua loa.

Cố Kim Việt không lên tiếng.

Khổng Mật Tuyết cắn môi, trong lòng cực kỳ căm hận, trên mặt sợ hãi và căng thẳng hỏi: "Chú Cố, nếu vì sự trong sạch của Hoạ Hoạ, chúng tôi đều có mặt thì tốt hơn phải không?"

Cố Tư ngẩng đầu, ánh mắt sâu sắc nhìn cô ta: "Cô nghi ngờ Vương Công an và đội trưởng Trình làm trái pháp luật vì tư tình riêng? Cô có bằng chứng không?"

Vương Công an và đội trưởng Trình trong nhà cùng quay đầu nhìn về phía Khổng Mật Tuyết.

Khổng Mật Tuyết vội vàng nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói chúng tôi cũng có thể giúp tìm."

Đồng Họa cười khẩy nhìn cô, giọng điệu kiên quyết nói: "Tôi không cho thứ bẩn thỉu vào nhà tôi."

Không chỉ Khổng Mật Tuyết không được vào mà anh em nhà họ Đồng và Cố Kim Việt cũng không được vào, tức là Đồng Họa cùng lúc mắng mấy người này là thứ bẩn thỉu.

Cố Kim Việt nhíu mày không vui, nhưng trước mặt chú của mình, anh ta không dám nói gì, chỉ có thể nhìn cô chằm chằm.

Nhà Đồng Họa rất sạch sẽ, tường dán giấy báo, Vương Công an đang lục tủ trên giường.

Quần áo và chăn gối bên trong đều được xếp gọn gàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play