Thiên Tai Ập Đến, Dựa Vào Không Gian Vật Tư Ta Bình Thản Thoát Nạn

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Văn Hâm nói không có, cô ta cũng không nản lòng, ra vẻ không lấy được chiếc vòng tay thì không bỏ cuộc. 

Tối hôm đó, Văn Quân Mộ đến tìm Văn Hâm, mở miệng là mượn vòng tay. 

"Em gái, em cho chị dâu tương lai của em đeo một lần được không, hạnh phúc của anh nằm trong tay em rồi.”

Văn Quân Mộ nhìn cô cầu xin. 

Văn Hâm cười lạnh trong lòng, biểu cảm trên mặt rất vô tội: "Anh hai, nếu em có vòng tay ngọc, em có thể không cho cô ấy mượn sao, còn nữa, anh không thấy đây là cơ hội tốt để anh thể hiện sao?"

Anh hai Văn Quân Mộ hỏi: "Thể hiện thế nào?"

Văn Hâm chỉ bảo hắn: "Anh bảo Mục Huyên vẽ chiếc vòng tay ngọc mà cô ấy muốn, sau đó ra ngoài tìm người đặt làm, tặng cho cô ấy một bất ngờ không phải rất tốt sao?"

Mắt Văn Quân Mộ sáng lên: "Đúng rồi, sao mình không nghĩ ra nhỉ, anh đi hỏi ngay đây.”

"Đợi đã, nếu Mục Huyên hỏi thì anh cứ nói là đưa vòng tay ngọc cho em xem.”

Văn Hâm lại dặn dò. 

Văn Quân Mộ hớn hở đi mất. 

Nhìn bóng lưng ngốc nghếch của hắn, Văn Hâm bất lực lắc đầu, Văn Quân Mộ rất có đầu óc kinh doanh, chứng tỏ chỉ số thông minh không thấp, sao gặp phải Mục Huyên rồi thì chỉ số thông minh lại bằng không rồi.

Ăn tối xong, cả nhà ngồi trong phòng khách trò chuyện, Văn Hâm đột nhiên nói: "Cả nhà mình đã lâu rồi không đi chơi, ngoại ô có mở một vườn thực vật sinh thái, còn có trang trại, hay là chúng ta đi chơi vài ngày? Cũng coi như thư giãn.”

Tất nhiên Văn Hâm không phải thực sự muốn đi chơi, mà là muốn cả nhà chuyển đi nơi khác. 

Nhà họ ở biệt thự ven biển, địa thế không cao lắm, trận mưa lớn mấy ngày sau sẽ kéo dài cả tháng, nước biển dâng cao, cuối cùng sẽ nhấn chìm nơi này. 

Nhưng nếu đột nhiên bảo họ chuyển đi, chắc chắn họ sẽ không chịu, vì vậy Văn Hâm mới nghĩ ra cách đưa họ đi. 

Văn Hách nhìn Liễu Đan Như, rất động lòng. 

"Được, dù sao thì công việc cũng làm không hết, chúng ta cũng tự cho mình nghỉ phép đi.”

Liễu Đan Như cười nói. 

"Con thì tùy ý, hiện tại cũng không có lịch trình làm việc.”

Văn Dục Phong ôn hòa nói. 

Văn Quân Mộ do dự một chút: "Con phải đi với Mục Huyên, không đi được.”

Văn Hâm nhìn hắn hận sắt không thành thép: "Anh hai, anh như vậy là không được, người yêu cũng cần có không gian riêng, anh cứ bám riết lấy Mục Huyên, biết đâu người ta lại thấy phiền anh nhưng không tiện nói ra.”

Trái tim Văn Quân Mộ tan nát, nửa tin nửa ngờ nói: "Không đến nỗi đâu.”

"Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, nghe em đi, cho nhau một chút không gian, có câu nói xa thơm gần tệ, biết đâu mấy ngày không gặp tình cảm lại tốt hơn.”

Có lẽ là biểu cảm của Văn Hâm quá mức thuyết phục, Văn Quân Mộ tin tám phần: "Anh nghe em.”

Văn Hâm thở phào nhẹ nhõm, anh hai chó liếm vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn, nếu không thì cô tức chết mất. 

Ánh mắt Văn Dục Phong dừng lại trên người Văn Hâm, đáy mắt mang theo một tia thăm dò. 

Sáng hôm sau, Văn Hâm tập hợp tất cả người hầu lại, nói với họ rằng cả nhà cô sẽ đi chơi vài ngày, đồng thời cũng cho họ nghỉ phép. 

Ai mà không vui khi được nghỉ phép có lương, mọi người đều vui mừng khôn xiết, sau khi họp xong thì thu dọn đồ đạc rồi rời đi. 

Biệt thự bỗng chốc trở nên trống trải, ngày mai cả nhà họ sẽ lên đường, hôm nay Văn Hách và Liễu Đan Như còn phải đến công ty sắp xếp công việc. 

Văn Quân Mộ tìm một ông trùm trong giới ngọc thạch làm gấp chiếc vòng tay ngọc mà Mục Huyên vẽ ra, sau đó vội vàng đi tìm cô ta. 

Mục Huyên thấy thiên tai sắp đến mà không gian vẫn chưa có trong tay, tâm trạng vô cùng bực bội. 

Lúc này, chuông cửa reo, cô ta không kiên nhẫn đi ra mở cửa, không cần nghĩ cũng biết là Văn Quân Mộ. 

Từ năm nhất đại học Văn Quân Mộ đã theo đuổi cô ta, đối với cô ta dịu dàng chu đáo, đủ kiểu quan tâm săn sóc, cô ta nghĩ đến điều gì thì hắn đã nghĩ trước rồi, cô ta không nghĩ đến điều gì thì hắn cũng nghĩ đến rồi, cô ta nói hướng đông hắn tuyệt đối không đi hướng tây, đối với cô ta răm rắp nghe lời. 

Trong mắt người ngoài, cô ta đặc biệt hạnh phúc, nhưng chỉ có cô ta biết, cô ta ghét Văn Quân Mộ hèn mọn như vậy nhưng lại rất thích hắn nâng niu mình. 

Văn Quân Mộ nhìn Mục Huyên đầy yêu thương, lấy ra từ trong túi một chiếc hộp tinh xảo: "Mở ra xem bên trong là gì.”

Mục Huyên nhíu mày, chẳng lẽ là nhẫn?

Hắn cầu hôn cô ta, cô ta không thể đồng ý được.

Người bạn đời của cô ta cả đời này chỉ có thể là Hoắc Thư Ngạn!

Mục Huyên chán ghét cầm lấy, tùy tiện mở ra, khi cô ta nhìn thấy chiếc vòng tay ngọc bên trong, đáy mắt bộc phát sự kinh ngạc tột độ. 

Đúng vậy, kiếp trước Văn Hâm chính là tặng cô ta chiếc vòng tay này, bên trong có không gian!

Văn Quân Mộ thấy Mục Huyên vô cùng kinh ngạc, không kìm được mà trong lòng vô cùng biết ơn Văn Hâm. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp