Thiên Tai Ập Đến, Dựa Vào Không Gian Vật Tư Ta Bình Thản Thoát Nạn

Chương 26


1 tháng

trướctiếp

Chủ nhân của thuyền bơm hơi tức điên lên, không có thuyền bơm hơi thì hắn ta không thể ngồi không hưởng lợi nữa, may là trước đó đã tích trữ khá nhiều, đủ ăn hai ba tháng. 

Ba người đàn ông kia cũng thấy mình rất vô tội: "Thuyền bơm hơi có nhiều người dùng như vậy, trước đó đã có vấn đề rồi, chỉ là vừa khéo chúng tôi gặp phải, sao có thể đổ hết lỗi cho chúng tôi được.”

"Số vật tư chúng tôi tìm được là ít nhất, cũng không có tình trạng quá tải, những người giao nhiều vật tư kia, cả con thuyền gần như bị đè sập, nhiều lần như vậy thì thuyền bơm hơi có thể không hỏng sao?"

"Chuyện này ai cũng có phần, nếu muốn đổ lỗi thì đổ cho tất cả mọi người, còn nói chúng tôi đỏ mắt vì người khác tìm được nhiều vật tư nên cố tình phá hoại, anh coi chúng tôi là đồ ngốc à, bây giờ chúng tôi cũng phải dựa vào thuyền bơm hơi mới có thể sống sót, sao lại tự cắt đứt đường sống của mình.”

Một nhóm người cãi nhau không có kết quả, chủ nhân của thuyền bơm hơi cũng lười quản họ, lạnh mặt nói: "Không có vật liệu và dụng cụ, thuyền bơm hơi nhất thời không sửa được, các anh tự lo liệu đi.”

Đúng lúc này, Liễu Đan Như và Văn Hách đi ngang qua trước mặt họ, một nhóm người nhìn lên tầng hai, lúc này mới phát hiện anh em Văn Hâm đã trở về. 

Thấy thịt và đủ thứ đồ ăn trên thuyền cao su, tất cả mọi người đều thèm thuồng không chịu được. 

Văn Hâm lấy đồ trên thuyền cao su xuống, bốn người chia nhau ra rồi khiêng lên tầng mười sáu. 

Nhận ra những ánh mắt chăm chú nhìn mình, Văn Hâm trực tiếp phớt lờ, nếu bọn họ dám xông lên cướp thì cô sẽ dùng đao Đường hầu hạ. 

Uy lực trước đó của Văn Hâm vẫn còn, tất cả mọi người chỉ dán mắt vào vật tư, không ai dám ra tay. 

Leo cầu thang được một đoạn, Văn Hách và Liễu Đan Như đã thở hồng hộc, thấy Văn Hâm cũng dừng lại, bà vừa thở vừa nói: "Hai người lên trước đi, mẹ và cha con đi từ từ sau.”

"Bây giờ dưới tầng mười sáu đều không an toàn, con ở lại nghỉ ngơi với cha mẹ một lát.”

Sau khi khu chung cư hoàn toàn mất điện, mọi người ra vào chỉ có thể đi cầu thang, đừng thấy những cánh cửa phòng đóng chặt như vậy, bên trong không biết có bao nhiêu đôi tai đang nghe lén. 

Lỡ như có người nào đó nổi cơn tham, nhân cơ hội này ra ngoài cướp đồ rồi làm người khác bị thương thì phải làm sao. 

Văn Hâm không muốn cược vào khả năng này, Văn Dục Phong từ tận đáy lòng tin tưởng vào thực lực của cô, thế nên hắn nói: "Em bảo vệ cha mẹ, anh mang hết đồ trong tay lên trước, rồi quay lại giúp hai người.”

Cứ như vậy, Văn Dục Phong chạy đi chạy lại ba chuyến. 

Buổi tối. 

Để tự thưởng cho mình, Văn Dục Phong đã làm sườn xào chua ngọt, thịt hấp và bắp cải xào mộc nhĩ. 

Văn Hâm không thích nấu ăn nhưng lại thích ăn đồ ngon, cô nếm thử một miếng, không khỏi khen ngợi tay nghề nấu nướng của Văn Dục Phong. 

"Anh cả, anh nấu ăn ngon quá.”

Thấy cô ăn rất vui vẻ, nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai của Văn Dục Phong càng thêm rạng rỡ, anh liên tục gắp cho cô mấy miếng thức ăn: "Ăn nhiều vào.”

Ăn no uống đủ, Văn Hách dựa lưng vào ghế sofa, lẩm bẩm: "Thằng nhóc này giấu giếm kỹ thật, bình thường không thấy con nấu cho bọn ta bữa nào.”

Sau khi trời tối, trong nhà thắp nến, Văn Hâm tiếp tục xem phim. 

... 

Một tuần sau, mưa tạnh. 

Văn Hâm kéo rèm cửa, một tia nắng chiếu vào, tất cả mọi người như nhìn thấy tia hy vọng mà reo hò. 

Không giống như lần mưa trước, mưa tạnh là nước rút, mọi người đợi hai ngày, lại phát hiện nước không hề rút đi chút nào. 

Lúc này, tất cả sự phấn khích dần dần biến thành thất vọng, nước không rút thì họ không thể ra ngoài, không ra ngoài thì không thể tìm kiếm vật tư. 

Lương thực trong nhà sắp hết, hôm nay Văn Hâm và Văn Dục Phong lại ra ngoài tìm vật tư. 

Hai người khiêng thuyền cao su lên tầng hai, ở đó đã có rất nhiều người vây quanh, họ nhìn "Biển nước.”

trước mắt mà thở dài. 

Thấy Văn Hâm cầm thuyền cao su, một người đàn ông do dự một lúc, cẩn thận tiến lên hỏi: "Chờ hai người về, có thể cho chúng tôi mượn thuyền cao su không?"

"Xin lỗi, không cho mượn.”

Văn Hâm lạnh lùng nói. 

"Chúng tôi có thể đưa một nửa số vật tư.”

Một người phụ nữ vội vàng nói. 

Văn Hâm: "Tôi không cần vật tư của các người, cũng sẽ không cho mượn.”

Đồ không phải của mình thì không ai trân trọng, gặp phải kẻ thiếu đức, cả người lẫn thuyền cao su đều biến mất, cô không muốn suy đoán lòng người. 

Nói xong, Văn Hâm chủ động ngồi lên thuyền, Văn Dục Phong theo sát phía sau. 

Nhìn hai người chèo thuyền rời đi, những người vây quanh ở tầng hai không ra ngoài được chỉ có thể phẫn nộ chửi bới: "Tôi nghe nói bên ngoài có rất nhiều người chặn đường cướp vật tư, hy vọng bọn họ có thể thay trời hành đạo, giết chết mụ đàn bà độc ác kia.”

"Đúng vậy, tốt nhất là cướp thuyền cao su của bọn họ, xem bọn họ còn vênh váo được đến mức nào.”

"Có câu nói là cầu người không bằng cầu mình, còn không bằng tự mình nghĩ cách còn nhanh hơn.”

"...”

Văn Hâm đã chèo ra một đoạn, không nghe thấy tiếng chửi rủa độc ác của họ, tất nhiên, ngay cả khi nghe thấy cô cũng sẽ không để tâm. 

Vừa rời khỏi chung cư Phong Lâm không lâu, họ đã nhận ra có người chèo thuyền nhỏ theo sau họ. 

Văn Hâm vô thức nhìn về phía sau. 

Năm người đàn ông chèo một chiếc thuyền gỗ theo sau họ, mắt nhìn chằm chằm. 

Văn Hâm cố ý dừng lại chờ một lúc, chiếc thuyền gỗ kia cũng dừng lại, cô chèo thuyền cao su rời đi, họ lại không xa không gần theo sau. 

"Bọn họ muốn làm gì?" Văn Dục Phong nhíu mày đẹp trai, nếu nói là cướp thì tại sao không ra tay. 

Văn Hâm chậm rãi nói: "Có lẽ là muốn đợi chúng ta tìm được vật tư rồi mới ra tay.”

Vài phút sau, chiếc thuyền gỗ theo sau họ đột nhiên dừng lại, không đi theo nữa. 

Văn Hâm cũng không quan tâm đến họ, hôm nay ra ngoài cô mới phát hiện trên mặt nước có thêm rất nhiều thuyền bơm hơi, những người liều lĩnh bơi trong nước cũng nhiều hơn. 

"Các người làm gì vậy, đây là thứ chúng tôi vất vả lắm mới tìm được.”

Một giọng nói thê lương đột nhiên vang lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. 

Họ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ba chiếc thuyền nhỏ vây quanh một chiếc thuyền bơm hơi, hai người đàn ông liều mạng ngăn cản những kẻ cướp đồ, đáng tiếc là song quyền nan địch tứ thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng cướp đi. 

Một người đàn ông cao to lực lưỡng đá hai người đàn ông xuống nước, cướp luôn cả thuyền bơm hơi của họ. 

Người đàn ông rút một con dao nhọn ra chĩa vào những người trong nước, hung dữ nói: "Hôm nay tâm trạng của ông đây tốt, không lấy mạng các người, cút ngay!"

Hai người bị cướp thuyền bơm hơi tức giận nhưng không dám nói gì, cuối cùng chỉ có thể bơi sang một bên. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp