Thiên Tai Ập Đến, Dựa Vào Không Gian Vật Tư Ta Bình Thản Thoát Nạn

Chương 22


1 tháng

trướctiếp

 

Mưa tạnh trong thời gian ngắn vài ngày trước đã khiến không ít người chuẩn bị đầy đủ, vì vậy tiếng phàn nàn trong nhóm ít đi rất nhiều. 

Những ngày mưa, quần áo không dễ khô, Văn Hâm lấy máy sấy quần áo ra, Văn Dục Phong nhìn thấy thì ngạc nhiên nhướng mày: "Em mua bao nhiêu thứ vậy.”

Văn Hâm cong môi cười: "Những thứ có thể dùng đều mua rồi.”

Cô chỉ vào đống đồ chất ở góc: "Em thấy trận mưa lớn này còn kéo dài rất lâu, em còn mua cả thuyền cao su, quần áo bảo hộ nữa, còn nữa, em lo sẽ mất nước, lúc đó đi vệ sinh không tiện nên đã chuẩn bị sẵn cát vệ sinh cho mèo.”

Thuyền cao su và cát vệ sinh cho mèo đều là Văn Hâm lấy từ trong không gian ra, hiện tại vẫn chưa dùng đến, chỉ là phải công khai trước. 

Không thể đợi đến lúc cần dùng mới đột nhiên lấy ra, lúc đó sẽ khó giải thích. 

Quả nhiên Văn Dục Phong không nghi ngờ, chỉ nhìn cô khen ngợi: "Vẫn là em chu đáo.”

Liễu Đan Như rảnh rỗi không có việc gì làm, đã trồng một ít hành, gừng, tỏi trong chậu hoa, sau đó càng trồng càng nghiện, còn chôn cả khoai lang, khoai tây nhỏ xuống đất. 

Văn Hâm:"...”

Văn Dục Phong thích tập thể dục, trước đây bận rộn công việc, một tuần mới đến phòng tập một, hai lần, bây giờ không bận nữa, ngày nào cũng tập luyện. 

Văn Hâm thỉnh thoảng cũng tập đối kháng với hắn, lúc Văn Dục Phong đi nấu cơm thì cô xem phim truyền hình. 

Kiếp trước là sát thủ hàng đầu, chưa từng hưởng thụ cuộc sống như vậy, bây giờ tận thế đến, lại là một thử thách mới trong cuộc đời. 

Điểm khác biệt là cô có không gian, tích trữ đầy đủ các loại vật tư, cô không cần phải tranh giành tài nguyên để sinh tồn. 

Buổi tối, Văn gia cũng không bật đèn, để tránh thu hút sự chú ý của người khác. 

Mặc dù họ không sợ những người xung quanh tìm đến nhưng họ ghét bị làm phiền. 

... 

Nửa tháng sau, mưa lớn đã giảm đi rất nhiều, thức ăn trong nhà của không ít người đã hết, vì vậy họ tính toán bơi ra ngoài tìm đồ ăn. 

Nước ngập đến tầng hai, có người cạy cửa sổ cầu thang tầng hai, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, trực tiếp nhảy xuống nước. 

Những người ở các tòa nhà khác cũng làm như vậy, đây cũng là hành động bất đắc dĩ, cố thủ trong nhà sớm muộn gì cũng chết đói. 

Một số người xảo quyệt sẽ quan sát xem những người ở tầng nào không xuống, từ đó suy đoán nhà họ có lương thực dự trữ. 

Văn Hâm đứng trên ban công nhìn xuống, không ít người đang bơi trong nước và không chỉ có những người ở tòa nhà này. 

Có người thông minh, đeo phao bơi trên người, có nhà có thuyền bơm hơi... 

Tuy bên ngoài không còn mưa lớn như trước nhưng vẫn là mưa to, ra ngoài chưa đầy ba mươi giây, toàn thân đã ướt sũng, mắt gần như không mở ra được. 

Có người buộc ô vào người, hoặc đội mũ, mưa lớn đến mấy cũng không ngăn cản được quyết tâm ra ngoài của họ, cũng có cả gia đình không biết bơi, chỉ có thể nhìn mà thôi. 

Trong số đó, một thanh niên cắn răng, thầm nghĩ bơi không khó, vùng vẫy trong nước vài cái là được, thế là hắn ta dứt khoát nhảy xuống nước. 

Kết quả phát hiện không giống như tưởng tượng, cơ thể rất nặng, căn bản không bơi nổi, sau khi sặc vài ngụm nước, hắn ta liên tục kêu cứu: "Cứu... cứu mạng... á...”

Những người đứng trên ban công cũng vội vàng hét lớn: "Có người rơi xuống nước rồi, mau đến cứu người!"

May mắn thay, một ông chú đã bơi đến cứu hắn ta, ông chú cau mày nói: "Không biết bơi thì đừng xuống nước bừa, đây không phải chuyện đùa.”

Có người đi trước, những người không biết bơi lập tức từ bỏ ý định xuống nước thử xem sao. 

Nửa giờ sau, những người có thuyền bơm hơi mang về một đống vật tư, thuyền gần như không còn chỗ để đồ. 

Những người ở trên lầu nhìn xuống, mắt đỏ hoe vì ghen tị. 

Chiếc thuyền bơm hơi của người đàn ông chèo đến vị trí cầu thang tầng hai, gia đình hắn ta đã đợi sẵn từ lâu. 

Những người đứng xem ùa đến hỏi: "Bên ngoài nước ngập sâu không? Có ai ra ngoài bán đồ không?"

Người đàn ông cũng không lạnh lùng, trả lời từng câu hỏi của họ: "Tôi không đi xa nhưng khu vực gần đó đều bị ngập nước, những vật tư này không phải mua, trước đây ở vị trí nhà thi đấu có rất nhiều thứ trôi nổi, rất nhiều người đến đó nhặt.”

Bàn ghế, quần áo, xoong nồi chảo, các loại đồ ăn vặt, đồ gia dụng nhỏ... trôi nổi trên mặt nước, gần nhà thi đấu đã có rất nhiều người tụ tập. 

"Anh ơi, em có thể mượn thuyền bơm hơi của anh dùng không.”

Một cô gái trẻ tiến đến gần người đàn ông, đôi mắt linh động đầy vẻ cầu xin. 

Những người khác cũng lần lượt đề nghị mượn thuyền bơm hơi, người đàn ông có chút khó xử, hắn ta chỉ có một chiếc thuyền bơm hơi này, nếu cho người khác mượn, họ không trả lại hoặc làm hỏng thì phải làm sao. 

Cô gái đó có vóc dáng rất đẹp, trước sự chứng kiến của mọi người, cô ta trực tiếp ôm lấy tay người đàn ông van xin: "Anh ơi, em xin anh.”

Ngay lúc này, người nhà của người đàn ông đẩy cô gái sang một bên, giọng điệu khó chịu: "Có chuyện gì thì nói tử tế, dựa vào người ta làm gì.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp