Thiên Tai Ập Đến, Dựa Vào Không Gian Vật Tư Ta Bình Thản Thoát Nạn

Chương 19


1 tháng

trướctiếp

Bà lão nhìn chằm chằm vào đồ trong tay cô: "Các cháu đồ nhiều thế, có thể...”

Vừa lúc đó thang máy đến, hai anh em nhanh chân bước vào, Văn Dục Phong thấy bà lão kia cũng muốn vào thang máy, anh ta nhanh chóng nhấn nút "Đóng cửa.”

Khi thang máy đi lên, họ còn nghe thấy tiếng mắng chửi của bà ta: "Ăn nhiều đồ thế, không chết vì no mới lạ.”

Thang máy đến tầng mười sáu, Văn Hâm đặt đồ trong tay xuống, lấy chìa khóa mở cánh cửa sắt lớn. 

Hai người không kịp dọn dẹp, đặt xuống là đi, tiếp tục vận chuyển chuyến thứ hai. 

Lúc này bên cạnh Văn Hách và Liễu Đan Như có mấy người vây quanh, đều là cư dân của chung cư Phong Lâm, thấy họ mua nhiều vật tư, liền đề nghị muốn mua một ít với giá cao. 

Văn Hách và Liễu Đan Như luôn nhớ lời Văn Hâm nói, đã quyết định cứng rắn thì không thể mềm lòng dù chỉ một chút. 

Hai người kiên quyết từ chối: "Số đồ này nhìn thì nhiều nhưng thực ra không đủ cho cả nhà chúng tôi ăn, các chợ bên ngoài đã dần mở cửa trở lại, bây giờ các vị qua đó ít nhiều cũng có thể mua được vật tư.”

"Mưa lớn đã tạnh, nước cũng rút rồi, cuộc sống của mọi người sẽ nhanh chóng trở lại bình thường, lúc này nên giúp đỡ lẫn nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này, mọi người sẽ không quên ơn lớn của các vị.”

"Một trận thiên tai vừa qua, khôi phục sản xuất còn cần một thời gian, các vị bán cho chúng tôi một bao gạo, chính là cứu mạng mấy người.”

"Thực sự không được thì bán một ít mì sợi và bột mì cũng được, chỉ cần vượt qua mấy ngày này, chúng ta sẽ đón được bình minh chiến thắng.”

"...”

"Xin lỗi, chúng tôi không bán.”

Liễu Đan Như vẫn lạnh lùng từ chối, bầu trời u ám thế này, đón chào chỉ có thể là mưa lớn. 

Nếu lại có một trận mưa lớn nữa, không biết đến bao giờ mới có thể khôi phục năng suất sản xuất, bà không dám đảm bảo số lương thực này đủ ăn. 

Văn Hâm đi đến sau lưng họ, mặt không biểu cảm nói: "Làm phiền nhường đường, nếu còn dây dưa đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Văn Hâm, những người vây xem vô thức lùi lại hai bước. 

Trong nhóm đã truyền nhau, người đáng sợ nhất nhà Văn gia chính là Văn Hâm, trước đó có người đăng ảnh cô cầm dao chém người vào nhóm, những người nhìn thấy đều biến sắc, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút kiêng dè cô. 

Liễu Đan Như mỉm cười với Văn Hâm: "Các con ở đây canh giữ, mẹ lên lấy đồ cùng cha con.”

Văn Hách cũng phát hiện những người này sợ Văn Hâm hơn, cô có thể trấn giữ được hiện trường, vì vậy yên tâm giao đồ cho cô trông coi. 

Quả nhiên những người vây xem không dám tiến lên, chỉ nhìn đồ trong xe của họ với vẻ ghen tị. 

"Sao anh hai vẫn chưa về nhỉ?" Văn Dục Phong nghi hoặc, vừa định lấy điện thoại gọi thì nghe Văn Hâm nói: "Chắc là đi tìm Mục Huyên rồi.”

Văn Dục Phong: "...”

Văn Hâm vừa dứt lời, chuông điện thoại reo lên, là Văn Quân Mộ gọi đến: "Anh hai?"

"Em gái, anh ở nhà Mục Huyên mấy ngày, các em không cần lo lắng.”

Văn Quân Mộ nói. 

Văn Hâm nhàn nhạt đáp một tiếng: "Vâng, em sẽ chuyển lời cho cha mẹ.”

Dừng một chút, Văn Hâm lại hỏi: "Anh mua được vật tư chưa?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng tức giận của Văn Quân Mộ: "Đừng nhắc nữa, anh phát hiện một siêu thị ở ngoại ô, mua đầy một xe vật tư, kết quả trên đường về bị người ta cướp mất một nửa, nửa còn lại là anh liều mạng bảo vệ, cộng thêm đối phương lấy không hết, nếu không thì hôm nay anh làm không công rồi.”

Mặc dù không nên nhưng Văn Hâm vẫn có chút hả hê, cô thà bị người ta cướp còn hơn để Mục Huyên ăn. 

"Anh hai, anh không bị thương chứ?" Văn Hâm lại hỏi. 

Văn Quân Mộ: "Không, tình hình bên em thế nào? Mua được vật tư chưa, nếu chưa thì anh gửi một ít qua.”

Văn Hâm suy nghĩ một lúc rồi vẫn từ chối, đồ của Văn Quân Mộ đã bị cướp mất một nửa, nửa còn lại còn phải chia cho Mục Huyên, e là không đủ ăn. 

"Không cần đâu, chúng em cũng mua được vật tư rồi, đúng rồi, em thấy thời tiết này còn có khả năng mưa lớn, các anh cố gắng tích trữ thêm đồ ăn.”

Văn Hâm lại dặn dò. 

Một tháng mưa lớn tiếp theo, gần như toàn bộ thành phố bị nhấn chìm, đến lúc đó muốn ra ngoài tìm đồ ăn rất khó. 

Văn Quân Mộ cười nói: "Mục Huyên cũng nói vậy, cô ấy đang kiểm kê vật tư ở nhà, anh cũng chuẩn bị ra ngoài tìm xem còn chỗ nào bán đồ không.”

Vừa cúp điện thoại, Liễu Đan Như và Văn Hách cũng từ trên lầu xuống, đồ trong xe bốn người họ phân chia nhau mang cũng có thể mang hết. 

Cô chuyển lời của Văn Quân Mộ cho họ, Văn Hách nhíu mày, cuối cùng bất lực nói: "Thôi, kệ nó đi.”

Văn Hâm mím môi cười, Mục Huyên rất tinh ranh, Văn Quân Mộ ở bên cô ta chỉ có nước bị lợi dụng. 

Còn trong mắt Văn Quân Mộ, bây giờ chính là lúc "Hoạn nạn có nhau.”

với người yêu, căn bản sẽ không bỏ mặc Mục Huyên mà bỏ đi. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp