2

Trang Tư Nùng nói với Hà Cảnh Tú:"Cậu ở nhà cũ một đoạn thời gian ngắn, ba tôi muốn quan sát cậu một chút."

Hà Cảnh Tú hơi kinh ngạc:"Tại sao?"

Trang Tư Nùng biểu tình khó coi:"Tại sao cái gì?"

Hà Cảnh Tú nhẹ giọng nói:"Anh đã nói Trang lão tiên sinh không thích tôi?"

Đâu chỉ không thích, lời nói nguyên bản còn khó nghe hơn, đại ý chính là Trang Yến Đình rất khắt khe chuyện dòng dõi, cũng không thích cuộc sống hỗn loạn của Trang Tư Nùng, lại càng xem thường mấy thứ đồ chơi này nọ của hắn. 

Hà Cảnh Tú chính là một trong những thứ đồ chơi kia. 

Trang Tư Nùng muốn nói lại thôi, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp cùng vẻ điềm đạm của cậu, ho nhẹ hai tiếng nắm lấy hai tay của cậu động viên nói:"Cậu ngoan như vậy, tốt như vậy, không có ai sẽ không thích cậu.

Ba tôi y.…

Y khẳng định cũng sẽ thích cậu, giống như tôi."

Hà Cảnh Tú cúi đầu cười, cực kì dịu ngoan, cực kì hấp dẫn người khác. 

Trang Tư Nùng trong lòng không khỏi mềm mại, trong trái tim lại dâng lên một loại thương tiếc đối với Hà Cảnh Tú. 

Nói đến, Hà Cảnh Tú cũng đã ở bên cạnh hắn hai năm, địa vị tự nhiên không giống với những oanh oanh yến yến ở bên ngoài.

Người khác dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu ngoan ôn hòa, vô dục vô cầu, phàm là ở bên cạnh cậu, tâm tình dù có buồn bực cũng sẽ nhanh chóng tìm được bình tĩnh. 

Hà Cảnh Tú là hồ nước, là gió nhẹ, là dãy núi thanh tú bất động. 

Hắn vốn nên yêu tha thiết Hà Cảnh Tú. 

Nhưng Trang Tư Nùng hết cách rồi, hắn đối với Hà Cảnh Tú chỉ vẻn vẹn dừng lại ở yêu thích mà không có cách nào tiến đến một bước xa hơn. 

Hắn thưởng thức mặt nước yên ả, làn gió ôn nhu cùng sự trầm tĩnh giống như núi, nhưng không cách nào tiến đến yêu quý sâu sắc. 

Linh hồn nóng bỏng của hắn chỉ dành cho Thẩm Gia Chân, người yêu đã từng phản bội hắn kia. 

“A Nùng, Anh đang suy nghĩ gì?”

 Hà Cảnh Tú hỏi. 

Trang Tư Nùng hoàn hồn, qua loa nói:"Tôi suy nghĩ chuyện của công ty."

“Anh bây giờ nghỉ làm rồi, ở nhà liền nghỉ ngơi cho tốt, không cần có quá nhiều áp lực.”

Nhìn ánh mắt quan tâm cùng tín nhiệm của Hà Cảnh Tú, Trang Tư Nùng có chút chật vật ôm chầm lấy cậu:"Tôi biết, tôi tất cả đều nghe theo cậu."

Hắn hôn một cái lên vành tai của Hà Cảnh Tú, ôm tâm tư bồi thường mà muốn tiến thêm một bước, nhưng liền bị Hà Cảnh Tú tránh thoát, cậu nói:"Điện thoại của Anh đang kêu."

Trang Tư Nùng:"Có sao?

Không có, vang lên liền kệ nó.

Đừng quan tâm, Tiểu Cảnh, quan hệ của chúng ta cần phải thân mật hơn một chút..."

"Điện thoại của Anh tĩnh âm, tôi thấy sáng mấy lần.

Hình như là một vị Thẩm tiên sinh gọi tới."

Thẩm Gia Chân? 

Trang Tư Nùng quả nhiên tâm thần hơi động, quay đầu lại cầm điện thoại mở ra xem, quả nhiên là Thẩm Gia Chân. 

Thẩm Gia Chân gọi liên tục năm cuộc điện thoại, Trang Tư Nùng không nhẫn nại được liền chú ý, cũng không còn tâm tư gì bồi thường Hà Cảnh Tú. 

"Xin lỗi, Tiểu Cảnh.

Công ty có việc gấp, cậu ta là đối tượng hợp tác trọng yếu.

Tôi trước tiên đi xử lí."

"Ừm, không sao.

Công tác quan trọng."

Hà Cảnh Tú quá hiểu chuyện, khiến cho Trang Tư Nùng từ trước đến giờ chẳng có cái gọi là chân tâm cũng phải sinh ra một chút lòng áy náy.

Bất quá một chút áy náy này rât nhanh liền bị chôn vùi sâu trong dục vọng, hắn nhanh chóng bỏ lại Hà Cảnh Tú rồi rời đi, đi tìm Thẩm Gia Chân. 

Trang Tư Nùng rời đi, Hà Cảnh Tú cũng không có cảm giác gì. 

Cậu vẫn chỉ nhàn nhạt cười, biểu tình cùng ánh mắt cũng đều là nhàn nhạt, giống như cơn gió không hề bị ràng buộc. 

Thời điểm quản gia tìm được Hà Cảnh Tú, chỉ đang thấy cậu quan sát hoa trong bình cắm. 

“Hà tiên sinh, phòng khách đã chuẩn bị xong.”

Hà Cảnh Tú xoay người, mặt hướng quản gia gật gật đầu, sau đó cùng lên lầu đến phòng khách ở lầu năm. 

Bên cạnh phòng khách là một nhà kính trồng hoa, bên trong đầy những nụ hoa đang sắp nở. 

Hà Cảnh Tú yêu thích thực vật, thích hoa, nhìn thấy tâm tình càng vui vẻ. 

Cậu hỏi:"Có phải là đi lầm đường?"

Càng đi lên tầng trên càng là nơi tư mật, đây không phải là địa phương mà Hà Cảnh Tú có thể đặt chân. 

Quản gia nói:"Không có sai, Hà tiên sinh."

Hà Cảnh Tú liền không hỏi thêm nữa, tiến vào phòng khách, tắm rửa thay quần áo rồi lên giường ngủ, đối với gian phòng vừa được an bài cũng không có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu. 

Giống như cậu đối với Trang Tư Nùng hay đối với bất kì người nào, bất kì việc gì, tất cả đều không có hứng thú. 

3

Hà Cảnh Tú ở lại nhà cũ, mới đầu Trang Tư Nùng rất chịu khó quay trở về, sau này thì không còn nữa. 

Người hầu ở trong vườn hoa tán gẫu, cười đùa nói chút bát quái, các nàng nói Trang Tư Nùng ở bên ngoài cùng với Thẩm Gia Chân hôn nhau, chính là thời điểm củi khô lửa bốc. 

Người hầu mới tới hiếu kì hỏi:"Bạn trai của Trang tiểu tiên sinh không phải Hà tiên sinh sao?"

“Tôi thấy chắc là bia đỡ đạn.”

“Tiên sinh luôn luôn không thích mấy người bạn trai này đó của Trang tiểu tiên sinh.”

"Thẩm Gia Chân tiên sinh mới là chân ái của Trang tiểu tiên sinh, còn là mối tình đầu.

Ban đầu còn oanh oanh liệt liệt, hiện tại Thẩm Gia Chân tiên sinh trở về, hai người liền tiến tới với nhau.

Nhất định sẽ gương vỡ lại lành."

“Kia, Hà tiên sinh làm sao bây giờ?”

“Từ đâu tới đây thì trở về nơi đó.”

... 

Quản gia đột nhiên xuất hiện, quát lớn đuổi bọn họ đi.

Hoa viên rất nhanh không còn người, đều trống rỗng, Hà Cảnh Tú từ mặt sau của một cây dây leo đi ra, đấm đấm bắp chân có chút đau nhức, ánh mắt suy tư. 

Hà Cảnh Tú ở trên hành lang tầng năm gặp được Trang Yến Đình, đó là một nam nhân cao lớn cùng với khí thế uy nghiêm, so với những người trước đây mà cậu từng gặp đều đáng sợ hơn. 

Hà Cảnh Tú ngập ngừng nói:"Trang tiên sinh."

Trang Yến Đình chỉ liếc cậu một cái, sau đó cũng không tiếp tục liền trực tiếp đi thẳng. 

Hà Cảnh Tú thở phào nhẹ nhõm, cậu thực sợ Trang Yến Đình. 

Cậu nhanh chóng trở về phòng, khóa cửa, sau đó mới tìm ra kim cùng len đắm chìm vào công việc thủ công, như vậy mới thoáng buông lỏng một chút sợ hãi khi nãy gặp phải Trang Yến Đình. 

cha của Hà Cảnh Tú là hình tượng điển hình của kiểu cha cũ, nghiêm túc, oai lệ, yêu cầu đối với con trẻ nghiêm ngặt đến mức hà khắc. 

Cậu ở trong nhà là con cả, không ôm chí lớn, không đủ dương cương, bộ dáng ấm áp thường bị cha đánh chửi răn dạy. 

Lớn hơn còn tốt, không đến mức bị đánh hung ác. 

Cho nên Hà Cảnh Tú sợ cha, cũng sợ nhưng người giống như cha cậu. 

Trang Yến Đình sắc mặt không hề nghiêm khắc, nhưng trên người y có một loại khí thế đe dọa người khác, khiến người vừa thấy liền sinh ra tâm lý kính sợ. 

Hà Cảnh Tú bởi vậy mà sợ hãi Trang Yến Đình. 

4

Hà Cảnh Tú tránh né Trang Yến Đình, nhưng cùng ở tại nhà cũ, luôn có lúc không thể tránh khỏi. 

Cậu từng nỗ lực hướng quản gia biểu đạt ý nghĩ muốn thay đổi phòng, nhưng lại bị lạnh nhạt cự tuyệt. 

Thời điểm từ chối, biểu tình trên mặt của Quản gia tựa như đang trách cứ cậu không biết phân biệt tốt xấu. 

Hà Cảnh Tú cũng không nhắc lại việc này nữa, chỉ tận lực ít ra khỏi phòng. 

Bất quá cho dù có tận lực tránh né, cậu vẫn phải ra ngoài đi học. 

Đó là lớp học năng khiếu vừa báo danh tháng trước, Hà Cảnh Tú lần đầu đi học là ở một lớp làm gốm trong một cửa hàng gốm. 

Giáo viên ở lớp làm gốm là người nhiệt tình, còn thích áp vào gần, khiến Hà Cảnh Tú cảm thấy không thích. 

Sau khi tan lớp thì Hà Cảnh Tú ngồi xe buýt trở lại nhà cũ Trang gia, đi ngang qua phòng ăn nhỏ liền nhìn thấy bên trong bày một cái tủ kính, trong tủ tất cả đều là tác phẩm gốm. Có chút đồ gốm cậu ở trong sách từng nhìn thấy, giá tiền đều là con số trên trời. 

“Đẹp mắt không?”

Hà Cảnh Tú sợ hết hồn, quay đầu lại liền phát hiện là Trang Yến Đình. 

Chẳng biết từ lúc nào, Trang Yến Đình đã đứng ở sau người cậu.

Hà Cảnh Tú hướng bên cạnh lui sang một chút, Trang Yến Đình cao hơn cậu một cái đầu, bất kể là chiều cao hay khí thế đều đè ép cậu một bậc. 

Trang Yến Đình thần sắc lãnh đạm, liếc nhìn đồ gốm sau đó lại đưa mắt khóa ở trên mặt của Hà Cảnh Tú. 

Cặp mắt kia tối đen, như vực núi sâu thẳm, khiến cho Hà Cảnh Tú tạo thành áp lực rất lớn. 

Thấy cậu không trả lời, Trang Yến Đình lại hỏi một lần. 

Hà Cảnh Tú nhanh chóng nói:"Đẹp mắt."

“Cậu yêu thích đồ gốm?”

“Cũng còn được.”

Trang Yến Đình cau mày, tựa hồ không hài lòng lắm với câu trả lời này. 

Hà Cảnh Tú nhớ tới Trang Tư Nùng từng oán giận qua tính cách Trang Yến Đình: độc đoán, chuyên quyền, không thích thái độ mơ hồ không rõ của người khác.

Tim của cậu căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí một dò xét đôi mắt của Trang Yến Đình, cũng may không thấy y nổi giận. 

Trang Yến Đình nói:"Ngày kia muốn ra ngoài thì nói tài xế đưa cậu đi."

 Y nói xong liền quay người đi, thời điểm tới cửa liền bỏ thêm một câu:"Sau này đừng trở về quá muộn."

Hà Cảnh Tú sửng sốt một chút, đáp:"Tôi đã biết."

Cũng không tính là muộn đi, vẫn chưa tới tám giờ. 

Có lẽ là biểu tình trên mặt của Hà Cảnh Tú quá dễ hiểu, Trang Yến Đình nói:"Nhà cũ có giới nghiêm, tám giờ khóa cửa."

“Cảm tạ ngài nhắc nhở.”

 Hà Cảnh Tú gật đầu đáp lại:"Trang lão tiên sinh."

Nghe vậy, Trang Yến Đình liền sâu sắc liếc mắt nhìn cậu. 

Hà Cảnh Tú cảm thấy được ánh mắt kia quá mức sắc bén, chờ người đi rồi cậu mới rời khỏi phòng ăn nhỏ trở về phòng. 

Thời điểm nằm trên giường sắp ngủ, cậu nhớ tới lớp đồ gốm là cách một ngày lên lớp, ngày mai không có việc gì nhưng ngày kia quả thực là phải ra ngoài. 

Cho nên, Trang tiên sinh làm sao biết cậu ngày kia muốn đi ra ngoài? 

Suy nghĩ một chút, Hà Cảnh Tú cảm thấy được Trang Yến Đình có thể là thuận miệng nói ngày kia mà thôi. 

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Trang hiện tại mới bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play