Đường Cùng

Chương 3: Cô Gái Nhỏ Và Tin Nhắn Gửi Nhầm Số


1 tháng


Tôi lại tìm được việc, cuộc sống tôi lần nữa lập lại như trước kia, chỉ là kênh của tôi phải bắt đầu lại từ con số không, và lần này công việc ban ngày của tôi là shipper, vất vả, nhưng tôi quen rồi.

Năm năm trôi qua, tôi vẫn như một cỗ máy mỗi ngày lập đi lập lại giống hệt nhau, tôi năm nay ba mươi tuổi, đã sống được sáu năm và tồn tại trong hai mươi bốn năm.

Tôi không rõ bao giờ cuộc đời này sẽ kết thúc, lắm lúc tôi nhìn vào dòng sông hay những vật sắc nhọn, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi rồi lại vụt tắt, tôi phải sống, nhưng không tìm được động lực cho mình, tôi muốn chết, nhưng không tìm được lý do.

Mắc kẹt giữa sự sống và cái chết khiến tôi cảm thấy kiệt quệ, năm năm qua, tôi nghĩ rằng cuộc sống tôi đã ổn, tôi nghĩ rằng mọi thứ đã về quỹ đạo ban đầu.

Nhưng mà, sao trong tôi vẫn không giây phút nào được yên? Tại sao mỗi tối khi nhắm mắt những hình ảnh trong quá khứ cứ hiện ra mãi trong đầu tôi? Tại sao tôi lại thấy ngạt thở như vậy?

Nhiều lúc tôi tự hỏi, tại sao ngay lúc cuộc sống vùi dập tôi tôi không trực tiếp chết đi cho xong, để rồi giờ đây hết lý do để chết tôi lại tiếp tục tồn tại trong sự lạc lõng thế này.

Nhưng mà, nó đến rồi, lý do để tôi kết thúc cuộc đời này.

Không rõ vì lý do gì, ở xưởng bắt đầu rộ chuyện tôi bê đê, nghe tiếng xì xầm bàn tán, tôi đã quá quen. Sau đó, tôi mất việc không rõ nguyên do, hoặc có lẽ đã rõ nguyên do.

Tôi mệt mỏi đi trên cầu, chợt dừng lại như có điều suy nghĩ.

Một kết thúc cho tất cả khổ đau.

Gió lạnh phả vào mặt tôi khi này như những lưỡi dao sắc nhọn cắt qua cơ thể, những âm thanh chửi rủa mắng nhiếc như theo gió mà  hiện về vang vọng bên tai.

Hay là kết thúc nhỉ.

Tôi mệt rồi.

Chợt tôi cảm nhận được bên cạnh có người đi đến, tôi quay đầu, đó là một cô gái mặc đồng phục cấp ba cả người ướt nhẹp, tuy có áo khoác và quần dài che lại nhưng tôi biết được có lẽ cô bé này cũng giống mình, bởi vì tôi nhìn thấy vết bầm trên cổ và gương mặt em.

Em nhìn tôi, như nhận ra điều gì đó, chợt lên tiếng: "Chị cũng muốn tự sát à."

Tôi hơi ngẩn người trước câu hỏi của em, tôi không rõ, tôi quả thật là muốn chết, nhưng nghĩ đến tôi nợ chú dì quá nhiều chưa trả hết, cảm thấy hiện tại chết đi quá là vô ân.

Em có vẻ cũng chẳng cần câu trả lời, tiến gần hơn về thành cầu ngồi leo lên như định nhảy xuống.

"Thế giới này.. không dành cho chúng ta."

Nghe tiếng nói trong trẻo mà buồn bã của em vang bên tai tôi mới giật mình vội chạy đến kéo em xuống, em ngã vào lòng tôi, cơ thể em rất lạnh.

Tôi cũng không rõ vì sao tôi lại làm vậy, rõ ràng nếu không vì sống để trả cái nợ ân tình tôi cũng đã chết từ lâu, nhưng khi thấy có người muốn tự sát trước mặt mình tôi lại không nhịn được mà muốn ngăn cản.

Có lẽ là trông em vẫn còn quá trẻ.

Em lùi về sau, để lại một câu cảm ơn rồi đi mất, tôi nhìn theo bóng lưng của em mà cảm xúc trong lòng ngổn ngang, tôi biết chắc chắn em sẽ không dừng lại.

Nhưng mà.

Điều gì đã khiến cho một cô gái trẻ như em lại tuyệt vọng đến mức tìm đến con đường này?

Tôi không rõ.

Bọn tôi cũng chỉ là hai người xa lạ vô tình gặp nhau, tôi cũng không biết được.

Tôi trở về căn nhà trọ nhỏ xập xệ thuê được với giá rẻ của mình, năm tôi hai mươi tám em họ tôi kết hôn nên tôi không thể sống cùng nữa, chỉ có thể chọn một nơi ở khác, may là tìm được chỗ cho thuê giá rẻ.

Tối đó, tôi vẫn đang tiếp tục vẽ tranh thì  chợt nhận được tin nhắn từ một số máy lạ.

[Cảm giác như cả thế giới đang chống lại em, không còn ai để dựa vào, lạc lõng, em không còn biết phải làm gì nữa, chỉ còn một cách dứt điểm tất cả, thời gian qua cảm ơn anh, hãy sống thật tốt nhé. ]

Nhìn nội dung tin nhắn, tôi biết người này đã gửi nhầm số, nhưng trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc lạ, có lẽ là đồng cảm, tôi nhắn lại.

[ Xin lỗi, tôi không chắc bạn đang tìm ai, nhưng tôi cảm nhận được bạn đang trong giai đoạn khó khăn, nếu bạn cần lắng nghe, tôi ở đây. ]

Tôi không biết mình có thể giúp được gì không, nhưng ít nhất tôi muốn người bên kia biết được rằng giữa cuộc đời rộng lớn này, người đó không cô đơn, vẫn sẽ có một bàn tay vươn tới kéo họ ra khỏi tuyệt vọng. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play